ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 63

wocaowoqu

Không có bất kỳ câu trả lời nào.

Hứa Mộ Ngôn im lặng không nói lời nào, răng thì vẫn cắn chặt lại.

Bởi vì đau đớn, lông mày Ngọc Ly Sinh cau chặt lại vào nhau, hắn giữ chặt lấy cằm của Hứa Mộ Ngôn nhằm ép cậu phải nhả ra.

Thế nhưng Hứa Mộ Ngôn giống như bị ma xui quỷ khiến, càng ngày cằng cắn chặt, yết hầu cũng lên xuống không ngừng.

"Hỗn xược, còn không mau nhả ra!"

Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh trên đầu Ngọc Ly Sinh chảy xuống, những sợi gân xanh trên cổ cũng đã nổi hết lên, dưới làn da trắng tuyết, những sợi gân đó nổi lên nhìn vô cùng đáng sợ.

"Mộ Ngôn, ngoan, đừng cắn chặt như vậy, con há miệng ra, nghe lời."

Ngọc Ly Sinh không hề đánh cậu, mà chỉ ở bên cạnh dịu dàng nhẹ nhàng dụ dỗ cậu, giống hệt như đang dỗ một đứa trẻ con, hơn nữa còn giơ tay lên vỗ nhẹ vào sau lưng cậu rồi nhỏ giọng nói: "Ngôn Ngôn, nghe lời, sư tôn biết là không phải do con cố ý, chỉ là con đau quá thôi, có đúng không? Là sư tôn không tốt, sư tôn quá gấp gáp. Sư tôn không đánh con, con mau nhả ra, có được không?"

(nếu không phải đang cắn cái thứ đó của ổng chắc ổng tát cho bay màu)Hứa Mộ Ngôn vẫn không nhả, chết cũng không nhả.

Cậu cắn rất chặt, dường như dùng hết sức lực của bản thân để cắn. Nếu như không phải Ngọc Ly Sinh đang giữ chặt lấy cằm cậu không cho cậu cắn xuống tiếp, nói không chừng cậu nhất định sẽ cắn chết Ngọc Ly Sinh.

Không dễ dàng gì mới thoát ra được, Ngọc Ly Sinh nhíu chặt lông mày, nhìn vào vết máu trên người, hắn mím mím môi, sau đó cầm bộ y phục đệ tử dưới đất lên lau lau vài cái.

Tiếp đó dùng áo ngoài khoác lên người, hắn vỗ vỗ vào má Hứa Mộ Ngôn, trầm giọng nói: "Tỉnh lại, Mộ Ngôn, tỉnh lại."

"Tao phải... tao phải giết mày, tao nhất định phải giết mày!"

Thù hận cuồn cuộn hiện lên trong mắt Hứa Mộ Ngôn, cậu nhìn vào thằng '"em trai" trước mặt, gương mặt tràn đầy sự ghét bỏ ghê tởm.

"Bẩn! Bẩn! Như vậy rất bẩn."

"Bẩn." Ánh mắt Ngọc Ly Sinh càng ngày càng trầm xuống, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, "Rốt cuộc con vẫn ghét bỏ ta bẩn."

"Thế thì làm sao chứ? Hiện tại con cũng đâu sạch sẽ."

Ngọc Ly Sinh làm ra tư thế chuẩn bị bạt tai cậu một cái, thế nhưng khi nhìn thấy hai bên má đỏ ửng khác thường của đồ đệ, cuối cùng hắn vẫn không đánh xuống.

"Con làm sao vậy?"

Ngọc Ly Sinh giơ tay lên sờ vào trán của Hứa Mộ Ngôn, nóng bỏng tay, lông mày hắn lại lập tức nhíu chặt lại, "Con lại sốt rồi? Là búp bê sứ sao, đánh không được đánh, mắng không được mắng, không chú ý một cái là lại bị bệnh."

Hứa Mộ Ngôn hung dữ nhe hàm răng trắng của mình với Ngọc Ly Sinh, giống hệt như một con chó hoang, hung ác trừng mắt nhìn hắn, bên mép vẫn còn dính vết máu chưa lau.Rõ ràng là đang làm ra bộ dáng tàn ác hung dữ, thế nhưng khi nhìn vào, Ngọc Ly Sinh càng nhìn lại càng thấy đáng yêu.

Không những không tức giận, mà hơn nữa còn tươi cười sờ sờ vào đầu Hứa Mộ Ngôn. Hắn nói: "Thật là càng ngày càng giống chó sói mà, thôi vậy, chỉ là xin một ít thuốc trị thương thôi mà, sư tôn cho con."

Vừa nói, hắn vừa kéo Hứa Mộ Ngôn từ dưới đất dậy. Thấy con chó sói nhỏ này phản kháng kịch kiệt, hắn dứt khoát trói người lại rồi đẩy nằm lên trên giường.

Sau đó hắn lấy thuốc trị thương ra, từng chút từng chút một bôi lên cho cậu. Đợi sau khi làm xong mọi chuyện Ngọc Ly Sinh mới nói: "Hời cho con rồi, vốn dĩ là phải nhét tiền vào bên trong, thế nhưng hôm nay con đã phải chịu nhiều khổ sở rồi, lần này miễn đi vậy."

Dừng lại một chút, hắn quay lại nhìn vào cậu thiếu niên đã bị trói chặt trên giường mà vẫn còn đang giãy giụa kia, sau đó lại nói: "Gan của con cũng to thật đấy, rõ ràng là sợ muốn chết mà vẫn có gan để cắn người. Cái dã tính này, phải dùng xích sắt khóa lại, nhốt lấy tám năm mười năm. 

Lúc đó cho dù có là một con ngựa khó dạy dỗ thì cũng sẽ phải thuần phục thôi."

Giơ tay lên ấn nhẹ vào ấn đường của Hứa Mộ Ngôn, cậu lập tức chìm vào giấc ngủ say.

Ngọc Ly Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời vẫn còn khá sớm, sau khi suy nghĩ một lát, hắn đi vào thay y phục, sau đó ngự kiếm xuống núi.

Trước khi đi hắn còn không quên hạ nhiều tầng kết giới.

Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Hắn sẽ không để cho Hứa Mộ Ngôn chạy trốn nữa.

Cậu là của hắn, cả đời này đều là của hắn.

----

Lúc tên ma nhân kia bị đệ tử bắt được là lúc nó đang moi gan của một nữ đệ tử, bị một đám người bao vây bắt được.

Bởi vì ma nhân đó đã bị cắt lưỡi, lại còn bị Ngọc Ly Sinh nhiếp hồn, cả người điên điên loạn loạn, thấy người là nhào đến.

Tống trưởng lão lập tức tiến hành thẩm vấn ngay đêm đó, dùng đủ các loại cực hình mà vẫn không hỏi ra điều gì.

Nghe Ngọc Ly Sinh tới, ông ta lập tức đứng dậy nghênh đón, gương mặt tràn đầy sự quan tâm nói: "Ngọc sư đệ, sao đệ lại tới đây? Nơi này ẩm ướt u ám, bẩn thỉu hỗn loạn, đệ mau chóng rời khỏi đây đi, nếu không để cho chưởng môn sư huynh biết được, huynh ấy lại trách ta."

E rằng mấy câu trước là giả, chỉ có câu cuối cùng mới là thật lòng thật dạ.

Từ trước đến nay Ngọc Ly Sinh vẫn luôn được chưởng môn thiên vị. Ở trên cái Côn Lôn Sơn này, thậm chí là cả cái tu chân giới này, đó không còn là bí mật gì.

Nếu như người khác thiên vị Ngọc Ly Sinh như thế thì còn có người hoài nghi là người đó chỉ ham muốn thể xác của hắn.

Thế nhưng Trọng Minh Quân là tông chủ Côn Lôn sơn, tuổi trẻ đã thành danh, không dính dáng hồng trần, tu vô tình đạo, kiếp này sẽ không nảy sinh tà niệm với bất cứ ai.

Nếu không thì một thân tu vi sẽ bị hủy sạch.

Ngọc Ly Sinh một thân bạch y, xuất hiện ở một nơi tối tăm ẩm thấp như thế này, đương nhiên là nhìn vô cùng không thích hợp. Hắn chậm rãi tiến lại gần, sau đó tùy tiện liếc cái thứ đồ đã máu thịt lẫn lộn đang được treo trên giá hành hình kia.

Suy nghĩ một lúc, hắn tươi cười nói: "Tại sao chỉ có mình Tống sư huynh ở đây thẩm vấn, chưởng môn sư huynh đâu?"

"Chưởng môn sư huynh bận việc công vụ, hơn nữa còn phải truyền tin cho bách gia tiên môn gia tăng phòng bị. Không những như vậy, hôm nay còn có tin tức truyền đến, nói ở phía Tây Khâu tà túy hoành hành, rất nhiều gia tộc tu chân ở đó đã bị thảm sát. Chưởng môn sư huynh sau đó mới biết trong môn phái có mười hai vị đệ tử thân truyền trong lúc đi rèn luyện ở Tây Khâu đã bị mất tích."

Dừng lại một chút, Tống trưởng lão lại thở dài nói: "Chưởng môn sư huynh nhất thời tức giận nên đã lập tức rời khỏi Côn Lôn sơn đi đến Tây Khâu, ít nhất cũng phải mất ba ngày đường. E rằng cho dù có phái người đi cứu, người đi cứu còn chưa tới Tây Khâu thì những đệ tử kia đã mất mạng rồi."

Nghe xong, Ngọc Ly Sinh cũng lộ ra vẻ mặt thương tiếc, hắn lại hỏi: "Vậy tại sao Thanh Luật không đến? Trước đó chưởng môn sư huynh không phải toàn nhờ nó xử lý công vụ sao, vết thương của nó vẫn chưa khỏi sao?"

"Ta thấy thì là khỏi hẳn rồi, đi đường vững vàng, chắc chắn vô cùng, sắc mặt cũng tốt... e là có việc quan trọng gì khác thôi."

Nghe xong, Ngọc Ly Sinh khẽ cười khẩy trong lòng một cái, việc quan trọng gì chứ. Chẳng qua người bị bắt là ma nhân, nó không muốn nhìn thấy người trong tộc của mình bị hành hình mà thôi.

Không phải Đàn Thanh Luật thích Hứa Mộ Ngôn sao? Kẻ đầu sỏ tội ác hãm hại Hứa Mộ Ngôn, chẳng lẽ nó không muốn tận mắt thấy kẻ đó phải chịu hình phạt sao?

Xem ra trong mắt Đàn Thanh Luật, tộc nhân của nó vẫn quan trọng hơn một chút."Tống sư huynh, có hỏi ra điều gì không?"

"Xấu hổ, xấu hổ. Miệng của tên này kín vô cùng, có tra khảo thế nào cũng chẳng hỏi ra được điều gì. Ý của chưởng môn sư huynh là, nếu như đã không hỏi ra được điều gì, chi bằng giết gà dọa khỉ, dọa cho lũ ma nhân đang núp trong bóng tối kia không dám làm gì nữa."

Ngọc Ly Sinh gật gật đầu rồi tươi cười nói: "Vậy chọn ngày không bằng gặp đúng ngày, hay là hành hình luôn vào hôm nay đi. Nếu như đã là giết gà dọa khỉ, vậy không bằng đưa ma nhân này ra trói vào cột hành hình ở trước Cửu Tiêu điện, lấy roi đánh ma ra, hành hình ma nhân ngay trước mặt mọi người, như vậy mới có thể lập uy. Không biết ý của Tống sư huynh như thế nào?"

Hiện tại Tống sư huynh không thể nghe thấy chữ cột hành hình, vừa nghe thấy tên nó là ông ta lại lập tức nhớ đến chuyện đánh bị thương Ngọc Ly Sinh.

Cái ánh mắt lúc chưởng môn sư huynh nhìn ông ta, giống hệt như nhìn một người chết, hiện giờ nghĩ lại mà ông ta vẫn không khỏi sợ hãi.

Tống trưởng lão ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vậy làm theo cách của Ngọc sư đệ, người đâu, đi báo cho tất cả những đệ tử trong môn phái tập hợp ở trước Cửu Tiêu điện để xem hành hình."

"Nếu như có đệ tử nào không tới..." Ngọc Ly Sinh vừa cười vừa nói.

Tống trưởng lão lập tức hiểu ý mà nói tiếp: "Thì đệ tử đó rất có thể là gian tế của ma tộc."

Ngọc Ly Sinh: "Ta rất đồng ý với suy nghĩ của Tống sư huynh."

Tống trưỡng lão gật gật đầu, sau đó dẫn các đệ tử đi ra khỏi nhà lao.

Vừa đi ra khỏi nhà lao, ông ta giật mình nhớ lại, trong lòng thầm nghĩ, đang tốt lành, sao tự nhiên lại bị Ngọc Ly Sinh dắt mũi đi vậy.

Vừa rồi rõ ràng là ông ta chỉ thuận theo lời của Ngọc Ly Sinh mà nói tiếp, tại sao giờ ông ta lại trở thành người đưa ra chủ ý này vậy.

Nhưng cũng chẳng suy nghĩ được nhiều như thế nữa, xử lý ma nhân, ổn định các đệ tử trong môn phái mới là quan trọng nhất.

Các đệ tử nhanh chóng tập hợp ở trước Cửu Tiêu điện, mọi người áp giải tên ma nhân kia đến, sau đó trói nó lên trên cột hành hình.

Từ trước đến nay Ngọc Ly Sinh vẫn luôn không thích nơi đông người, hôm nay thì lại khác, không những đến mà hơn nữa còn ở lại để xem hành hình.

Tống trưởng lão vẫn còn cảm thấy áy náy vì chuyện đánh hắn bị thương hôm đó, thấy hắn không đi, ông ta vội vàng sai người lấy một cái ghế đến rồi mời Ngọc Ly Sinh ngồi xuống xem. Ông ta tươi cười nói: "Ngọc sư đệ, lát nữa có thể sẽ thấy máu tanh, từ trước đến nay đệ vẫn luôn thích sạch sẽ, nếu thấy không thoải mái thì ta sẽ cho người đưa đệ trở về."

Ngọc Ly Sinh tươi cười gật đầu, sau đó còn thân thiết nói một câu: "Đa tạ sư huynh."

Hắn lắng lẽ nâng mắt lên quan sát xung quanh một lượt, quả nhiên nhìn thấy hình bóng của Đàn Thanh Luật trong đám đệ tử.

Suy nghĩ một lúc, Ngọc Ly Sinh nói: "Sư huynh, là như thế này. Mộ Ngôn trước đó bị oan, bị phạt vào Huyền Băng động kiểm điểm. Đứa trẻ đó từ trước đến giờ đã bị ta chiều hư rồi, mới chịu có một ít thương tích mà cứ sống chết không chịu xuống núi, nằm lì ở chỗ ta để dưỡng thương, nên..."

"Hiểu rồi, hiểu rồi. Lần này Mộ Ngôn vô tội bị oan, nói đến cùng cũng là do ma nhân hại, để Mộ Ngôn phải ấm ức rồi."

Dừng lại một chút, ánh mắt của Tống trưởng lão nhìn lướt qua một lượt, thấy Đàn Thanh Luật đang đứng ở trong đám đệ tử, ông ta nói: "Ta thấy hay là như thế này đi, Thanh Luật và Mộ Ngôn đều là đệ tử của Ngọc sư đệ, sư đệ bị oan, sư huynh ra tay hành hình, điều này là vô cùng thích hợp. Không biết ý của Ngọc sư đệ như thế nào?"

Ngọc Ly Sinh cười nói: "Ta thì có thể có ý kiến gì chứ? Trong sơn môn ta cũng chỉ là một người nhàn nhã chờ ngày xuống hố mà thôi, đương nhiên là chuyện gì cũng nên nghe theo sư huynh rồi."

Mặc kệ lời này của Ngọc Ly Sinh là thật hay giả, nhưng khi nghe vào lại có cảm giác thoải mái không nói thành lời.

Huống hồ Ngọc Ly Sinh còn là tuyệt thế mỹ nhân của tu chân giới, có khi tiên nữ còn chưa sánh bằng hắn.

Chẳng qua chỉ là mấy câu nói thôi mà đã nịnh cho Tống trưỡng lão thấy lâng lâng cả người.

Thậm chí ông ta còn đột nhiên cảm thấy con người Ngọc Ly Sinh còn có chút thú vị.

Nhưng suy nghĩ lại, Ngọc Ly Sinh này đẹp thì đẹp thật, thế nhưng cũng là một nhân vật lợi hại tiếp xúc với vô số người, lại còn là người được chưởng môn sư huynh thiên vị.

Bản thân hà tất phải ngốc nghếch qua đó chọc vào hắn, có khi quả ngọt không thấy đâu mà còn tự chuốc họa vào thân.

Tống trưởng lão lập tức nghiêm mặt lại, gương mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng. Đứng trên đài cao, ông ta nhẹ giọng gọi: "Thanh Luật, con lên đây đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info