ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 60

wocaowoqu




Rất nhanh trời đã sáng, không biết là do sợ hay là do lạnh, Hứa Mộ Ngôn ngồi run bần bật trốn trong lùm cỏ.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng bước chân, có mấy vị đệ tử đang từ phía xa đi lại đây.

Hứa Mộ Ngôn nghe thấy vậy thì lập tức vui mừng trở lại, thò đầu ra nhìn, có bảy đến tám đệ tử, nhìn vào trang phục thì có lẽ là đệ tử của Trọng Minh Quân.

Mặc dù quả phụ nhỏ thâm hiểm độc ác, thế nhưng đối với Trọng Minh Quân thì vẫn có vài phần kính trọng.

Chỉ cần bản thân cậu chạy trốn đến chỗ Trọng Minh Quân, sau đó lại đi dụ dỗ Tiểu Lưu Ly mấy câu, còn sợ Trọng Minh Quân không bảo vệ cậu hay sao?

Cứ nghĩ như vậy, lúc Hứa Mộ Ngôn đang định đứng dậy gọi người thì trên đỉnh đầu đột nhiên có một đường kiếm quang sáng chói, cậu sợ hãi vội vàng núp trở lại lùm cây.

"Bái kiến Phụng Thiên trưởng lão."

Các đệ tử cung cung kính kính chắp tay hành lễ trong đó có một đệ tử nói: "Dám hỏi Phụng Thiên trưởng lão, ngài có vẻ vội vàng, là có việc gì gấp hay sao? Chúng đệ tử nguyện giúp ngài."

Ngọc Ly Sinh đứng trên mệnh kiếm, sắc mặt nhìn vô cùng nhợt nhạt, trên người mặc một bộ bạch y nhìn vô cùng gầy, vẫn còn chưa kịp nói cái gì mà đã ho khụ khụ mấy tiếng, sau đó mới nói: "Không có chuyện gì. Chỉ là trước đó trên núi có nuôi một con thỏ, không biết làm sao mà tối hôm qua lại để nó chạy trốn mất. Cho nên ta xuống núi tìm thử."

"Thỏ? Không ngờ Phụng Thiên trưởng lão lại thích nuôi thỏ."

Đây thực sự là một tin tức chấn động, một người cô độc lạnh nhạt như Ngọc Ly Sinh vậy mà lại thích nuôi thỏ.

Các đệ tử đều cảm thấy kinh ngạc, sau đó xung phong nhận việc: "Phụng Thiên trưởng lão yên tâm, chuyện này cứ giao cho chúng đệ tử làm là được, nếu như tìm thấy thỏ thì sẽ lập tức trả về."

Ngọc Ly Sinh gật gật đầu, lúc hắn đang định ngự kiếm rời đi thì ánh mắt hắn lại liếc nhìn thấy một phần góc áo màu xanh lam.

Trong lòng hắn ngay lập tức sáng tỏ.

Tiện miệng ứng phó với các đệ tử mấy câu, sau đó để bọn họ tự mình rời đi.

Lúc hắn quay người lại nhìn thì cái bóng người núp trong lùm cỏ vừa rồi không biết đã chạy đi đâu mất rồi.

Hứa Mộ Ngôn co giò chạy, chạy về hướng ngược lại với hướng của quả phụ nhỏ, liều mạng chạy về phía trước.

Cậu không có mang giày cũng không mang tất, chạy cả một đêm, dưới lòng bàn chân sớm đã bị chảy máu, thế nhưng cậu cũng chẳng để ý được nhiều nữa.

Cậu chỉ biết, nếu như bản thân mà bị quả phụ nhỏ bắt lại, thứ chờ đợi cậu chỉ là sự khổ sở vô tận.

Hứa Mộ Ngôn chạy liền một mạch, bất giác cậu chạy đến nơi ở của Đàn Thanh Luật.

Vào thời gian này, nhất định là Đàn Thanh Luật đã thức dậy, từ trước đến nay y vẫn luôn rất chăm chỉ, chắc là giờ này đang ngồi đọc sách.

Bước chân của Hứa Mộ Ngôn có hơi không vững vàng, cậu vịn vào lan can hành lang, bước thấp bước cao đi về phía trước.

Thông qua cánh của sổ mới mở một nửa, thậm chí cậu còn nhìn thấy Đàn Thanh Luật đang ngồi ở trước bàn, trên tay cầm một quyển sách, tập trung tinh thần đọc.

"Sư..."

Chữ huynh còn chưa kịp gọi thì miệng của Hứa Mộ Ngôn đã bị một người bịt chặt lại, cậu bị người ta một phát kẹp chặt vào trong lồng ngực, từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Mộ Ngôn, con còn muốn chạy đi đâu hả?"

Xong rồi, người tới là quả phụ nhỏ?

Hứa Mộ Ngôn sợ đến mức sắp hồn bay phách tán đến nơi, tay chân kịch liệt vùng vẫy, vừa đá vừa đạp.

Cậu chỉ còn cách Đàn Thanh Luật có vài bước chân nữa, chỉ có vài bước chân nữa thôi.

Chỉ cần phát ra một chút âm thanh dù nhỏ thì sư huynh cũng có thể nghe thấy!

Cái gọi là kẻ địch của kẻ địch chính là bạn!

Hiện tại Hứa Mộ Ngôn thà giả tình giả nghĩa với Đàn Thanh Luật cũng không muốn có thêm bất kỳ liên quan gì đến quả phụ nhỏ.

"Kỳ quái, sao mình lại nghe thấy giọng nói của Mộ Ngôn nhỉ?"

Trong điện, Đàn Thanh Luật buông quyển sách xuống, sau đó đứng dậy chậm rãi đi ra chỗ cửa sổ. Nhìn khắp bên ngoài một lượt, nhưng không thấy có ai nên đã xoay người lại quay trở về.

Rõ ràng chỉ trong gang tấc, thế nhưng cậu vẫn không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của quả phụ nhỏ.

"Làm sao? Không nỡ bỏ sư huynh của con đến vậy sao? Lết cái thân thể tàn hoa bại liễu này đến, con cho rằng nó vẫn cần con sao?"

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng cười khẩy một cái bên tai cậu, giữ chặt lấy miệng cậu và bắt trở về.

Cửa điện ở phía sau lưng rầm một tiếng nặng nề đóng lại. Cậu còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị một roi quất cho nằm sấp xuống, đến bò dậy cũng không bò dậy nổi.

"Không phải con muốn chạy sao? Chạy đi, đi tìm sư huynh của con đi, đi tìm đi chứ!"

"Không phải con rất có bản lĩnh sao? Đi tìm nó đi, nói cho nói biết là con bị chính sư tôn của mình cưỡng ép chiếm đoạt, nói cho nó biết cái thân thể này của con đã bị sư tôn của chính mình cưỡng đoạt bao nhiêu lần."

"Con đi tìm nó đi."

Mỗi một câu nói, Ngọc Ly Sinh đều thẳng tay quất cho cậu một roi thật mạnh, Hứa Mộ Ngôn bị đau, cậu bò lung tung trên mặt đất tìm chỗ trốn.

Thế nhưng cho dù có bò đến đâu thì roi tiếp theo vẫn sẽ được hắn đánh xuống người cậu một cách rất chuẩn xác.

Bộ y phục đệ tử trên người cậu bị đánh cho rách tả tơi, da thịt dập nát, máu thịt lẫn lộn, máu chảy ròng ròng.

Cậu bị đánh đến mức giống như một con chó chỉ biết co mình trên mặt đất, đến bò cũng không thể nào bò được nữa.

"Đứng dậy, nhìn ta."

Ngọc Ly Sinh vứt bỏ cây roi, sau đó đi lên phía trước mấy bước tóm lấy cổ áo của Hứa Mộ Ngôn, cưỡng ép cậu phải nhìn thẳng vào mình: "Còn dám chạy trốn nữa không?"

"Không, không dám nữa, con không dám nữa, không dám có lần sau nữa. Con thật sự không dám nữa."

Hiện tại Hứa Mộ Ngôn như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, chỉ cần nghe thấy giọng nói của sư tôn là cậu lại sợ đến mức mặt mày tái nhợt. Dưới lòng bàn tay của sư tôn, cả người cậu không khống chế được mà run lên.

"Con không dám nữa, thật sự không dám chạy nữa."

"Đàn Thanh Luật không cứu được con, không có bất kỳ người nào có thể cứu được con."

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng cười khẩy một cái, nói với cậu từng chữ từng chữ một: "Mạng con là của vi sư, cả đời này của con cũng là của vi sư. Nếu con còn dám chạy, mỗi lần chạy ta sẽ chặt một ngón tay của con."

"Con... con không dám nữa. Con thật sự không dám nữa. Con không hề muốn chạy, thật sự, không muốn chạy."

Hứa Mộ Ngôn tiếp tục giảo biện: "Chỉ là con đói quá, con quá đói, con... con có bệnh đau dạ dày, con thật sự rất đói, con chỉ muốn xuống núi tìm chút gì đó để ăn, không phải muốn chạy, thật sự mà."

"Không muốn chạy, con chạy đến tìm sư huynh con làm gì? Đồ ăn ở đó ngon hơn chỗ của vi sư, đúng không?"

Hứa Mộ Ngôn chỉ cảm thấy da đầu của mình giống như sắp bị quả phụ nhỏ lột xuống, cậu thống khổ nghẹn ngào liên tục lắc lắc đầu, trong miệng thì không ngừng nhận lỗi, nói mình sau này không dám nữa, không chạy trốn nữa.

Không biết là đã phải cầu xin bao nhiêu lần, cuối cùng Ngọc Ly Sinh mới rộng lòng từ bị mà buông tay mình ra.

Nhưng ngay sau đó, hắn đưa cho cậu một bát gì đó đậm đặc đen sì.

"Uống hết đi, không được thừa lại một giọt nào."

Hứa Mộ Ngôn hơi ngẩn người, một lúc sau cậu mới hoàn hồn lại.

Thật lâu sau đó cậu ngẩng đầu lên vẻ mặt đầy xấu hổ phẫn nộ nói: "Con là đàn ông! Người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất! Cho dù không uống thuốc tránh thai thì cũng không có mang được đâu."

"Ai nói đây là thuốc tránh thai?" Ngọc Ly Sinh lạnh lùng cười khẩy một cái: "Đây là thuốc an thai, con nhất định phải có mang đứa con của vi sư."

"Con... con không, con không sinh con đâu, con là đàn ông, đàn ông không sinh con."Hứa Mộ Ngôn một phát đẩy tay của Ngọc Ly Sinh ra, sau đó định đứng lên chạy, nhưng cậu làm sao chạy được. Ngọc Ly Sinh nắm chặt lấy cằm của cậu, sau đó cưỡng ép đổ hết chỗ nước thuốc đó vào miệng cậu.

Cho dù Hứa Mộ Ngôn có móc họng như thế nào, nôn như thế nào thì cũng chẳng nôn ra được thứ gì.

"Bì ổi! Có chết con cũng không mang thai đứa con của người đâu."

"Việc này không phải con nói là được, có mang đứa con của vi sư thực sự khiến con không thể chịu đựng được đến mức đó sao?"

"Phải, không thể chịu đựng được."

Cậu là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, là một người đàn ông! Đàn ông làm sao có thể mang thai trong bụng giống như phụ nữ được.

Quả phụ nhỏ xem cậu là gì?

Bò sữa nhỏ sao?

"Con không phải lô đỉnh, con không phải lô đỉnh! Người cút đi cho con, cút đi!"(Thanh niên này chuyên cứng một nửa, cứ cứng được một cái xong sợ quá lại mềm, vừa mềm xong lại xù lông ngay lên được)

Nghe xong, vậy mà Ngọc Ly Sinh lại ha ha cười lớn một tiếng, dường như rất vui vì có thể nhìn thấy dáng vẻ như thế này của Hứa Mộ Ngôn.

"Được rồi, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, sư tôn không giận Ngôn Ngôn nữa. Lại đây..."

Ngọc Ly Sinh dang hai tay về phía cậu, gương mặt tươi cười nói: "Ngôn Ngôn, lại đây, để sư tôn ôm con một chút."

Hứa Mộ Ngôn lắc đầu, không những không tiến lên phía trước mà ngược lại còn lùi dần về phía sau.

Quá đáng sợ, thì ra đóa sen tâm đen này lại đáng sợ đến vậy.

Lẽ nào đây là nguyên nhân tu chân giới không cho sư tôn vùng lên hay sao?Một khi vùng lên, vậy thì sẽ tạo thành tổn hại chí mạng cho đệ tử.(Không bé ơi, có ông chồng khùng khùng nhà bé mới vậy thôi chứ mấy ông sư tôn công khác ổng tốt lắm)

"Có vài lời nói, vi sư không muốn nói lại lần thứ hai đâu."

Nụ cười trên mặt Ngọc Ly Sinh vẫn rạng rỡ như cũ, nhưng ngữ khí đã nặng nề hơn mấy phần,

"Qua đây để sư tôn ôm con một chút."

Bờ vai Hứa Mộ Ngôn co giật mạnh mấy lần, sau một hồi do dự thật lâu, cuối cùng cậu vẫn vịn vào góc tường rồi đứng dậy.

Bước chân lảo đảo đi về phía trước người Ngọc Ly Sinh, mãi đến khi chỉ còn cách nhau nửa bước chân, cậu mới cúi đầu nhỏ giọng gọi một tiếng "sư tôn".

"Nào, sư tôn ôm con."

Cánh tay dài của Ngọc Ly Sinh vòng qua ôm người vào trong lòng, cằm hắn gác lên đỉnh đầu của Hứa Mộ Ngôn. Cảm thấy thiếu niên trong lồng ngực mình vẫn cứ luôn run rẩy, hắn buồn cười nói: "Vi sư đáng sợ đến vậy sao? Sao sợ đến mức này rồi."

Hứa Mộ Ngôn không trả lời, cắn chặt môi dưới. Ngồi trong lòng của Ngọc Ly Sinh, cả người cậu cứng ngắc như khúc gỗ.

"... Nếu như đã sợ vi sư đến thế rồi, vậy thì tại sao còn chạy? Rốt cuộc Đàn Thanh Luật tốt ở đâu, nó yếu ớt vô dụng như vậy... Nó có thể yêu con sâu đậm như sư tôn không?"

Nghe xong, Hứa Mộ Ngôn lại không khống chế được mà run rẩy, trong lòng cậu nghĩ, hắn mà cũng xứng với ba chữ yêu sâu đậm sao?

Chỉ e là có sâu nhưng làm gì có yêu.

Chỉ có sự vô tình cưỡng ép chiếm đoạt, căn bản không có tình ý, chẳng có một chút nào.

Nực cười, Ngọc Ly Sinh không có trái tim, không có thứ gọi là tình cảm mà người bình thường có.

Cho dù có đang ôm đồ đệ nhỏ, nhưng cũng không cảm nhận được bất cứ một tia tình ái nào.

Chỉ là từ trước đến nay hắn chưa từng có cảm giác bức bách muốn hoàn toàn chiếm hữu một người như thế.

Đến bản thân Ngọc Ly Sinh còn không biết cái gì là yêu, hắn cũng sẽ không biết cách yêu người khác đâu.

Toàn thân Hứa Mộ Ngôn đầy vết thương, cả người cứng ngắc nằm trong lòng  Ngọc Ly Sinh, hai hàm răng run cầm cập đập vào nhau.

"Mộ Ngôn..." Ngọc Ly Sinh buông người ra, sau đó nhấc tay lên.

Ai ngờ đồ đệ nhỏ lại sợ đến mức run lên bần bật, vội vàng cho hai tay lên che mặt, động tác nhanh đến mức khiến người ta phải đau lòng.

Ngọc Ly Sinh hơi sửng sốt, ngay lập tức hắn đã hiểu ra, đồ đệ nhỏ đã hiểu lầm gì đó rồi. Nhưng mà như vậy cũng tốt, xem ra đánh đập là có tác dụng, biết đau rồi thì sẽ nhớ được kỹ.

Hắn nở nụ cười nói: "Hiếm thấy, hiếm thấy. Vậy mà con lại biết nhớ kỹ rồi."

"Vấp ngã một lần khôn lên một chút," Hứa Mộ Ngôn rõ ràng là sợ muốn chết thế nhưng miệng vẫn còn rất cứng: "Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng."

"Nhớ được là tốt, hà tất phải để ý đến trước đó? Đói rồi đúng không? Sư tôn chuẩn bị cho con ít đồ ăn, con ăn thử xem sao nhé?"
Link truyện tranh: https://dualeotruyen2s.com/truyen-tranh/xuyen-thanh-do-de-tau-he-cua-doa-sen-den-toi.html

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info