ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 58

wocaowoqu

Hứa Mộ Ngôn lắc lắc đầu, cậu thầm nghĩ, có lẽ là bản thân đói quá nên bị choáng váng, nhất định là nhìn nhầm rồi.

Sao một cuốn sách khiến người ta khó nói nên lời như thế này lại bay từ trong điện ra chứ.

Đầu của cậu chắc chắn là bị chó cắn mất một miếng rồi, suy nghĩ không sạch sẽ cho nên nhìn cái gì cũng thấy bẩn.

Hứa Mộ Ngôn xoa xoa mắt, cuốn sách đó lại tự động lật sang trang tiếp theo, hai người trên đó lại càng thêm trắng trợn. Một người đang quỳ dưới đất giống như một con chó đực, một người còn lại đang giống như một con trâu đẩy xe mà ôm chặt lấy người kia vào trong lòng từ phía sau lưng.

Điều càng kỳ lạ hơn đó là mỗi một chi tiết đều được miêu tả vô cùng tỉ mỉ, nếp nhăn, lông tơ, đường nét... không biết là do vị họa sĩ nào vẽ đây.

Thật sự là khiến cho người mặt dày như Hứa Mộ Ngôn cũng có chút không chịu được.

Mau chóng gấp quyển sách lại rồi vứt ra đằng xa.

Ai ngờ đột nhiên nghe thấy trong điện có người nói: "Vi sư đếm đến ba, đem theo cả quyển sách cút vào đây, một, hai..."

Từ "ba" kia còn chưa ra khỏi miệng, Hứa Mộ Ngôn đã vội vàng cầm quyển sách trên mặt đất lên, sau đó vừa bò vừa lăn đi vào bên trong tẩm điện.

Cửa điện kêu rầm một tiếng nặng nề đóng lại.

Nhưng bên tai lại truyền đến mấy tiếng cười, ánh nến trong điện lập tức sáng lên.

Hứa Mộ Ngôn không dễ dàng gì mới thích ứng được với ánh sáng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Ngọc Ly Sinh ngồi ở trên ghế, ngón tay gập lại gõ gõ lên mặt bàn, giống hệt như phu quân trong nhà đang chờ đợi thê tử ra ngoài ăn chơi trở về.

Cật lực áp chế sự phẫn nộ trong lòng, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Không tồi, Hứa Mộ Ngôn, con thật là có bản lĩnh mà. Sư bá con phạt con qua đây quỳ để tự kiểm điểm, con mới quỳ chưa được nửa canh giờ mà đã tự mình đứng dậy rồi."

Hứa Mộ Ngôn giảo biện: "Con... con không có đứng dậy! Chỉ là đầu gối con đau quá, con muốn xê dịch một chút, không dám đứng dậy! Đầu gối vẫn còn dính trên đất mà!"

Thấy quả phụ nhỏ vẫn mặc đồ trắng như mọi khi, không có gì khác biệt so với ngày thường mấy, tinh thần có vẻ khá tốt. Đầu tiên cậu hơi sửng sốt một chút, sau đó bất ngờ hỏi một câu: "Không phải người bị đánh bằng roi đánh ma sao? Không phải bị trọng thương không thể đi lại hay sao? Sao người..."

"Vi sư giả vờ đó, có vui không nào?"

"..."

Có gì đáng để cho cậu vui chứ?

Làm mình làm mẩy cả nửa ngày hóa ra quả phụ nhỏ chỉ đang diễn. Uổng công trước đó cậu còn lo lắng sau khi bị đánh một roi kia, quả phụ nhỏ sẽ bán thân bất toại.

Thì ra đến cả việc đỡ roi thay đệ tử cũng chỉ là quả phụ nhỏ đang diễn.

Vì để có thể biểu hiện ra bên ngoài trước mặt mọi người mình là một sư tôn tốt.

Sau này cho dù Hứa Mộ Ngôn có nói cho mọi người biết rằng mình bị quả phụ nhỏ làm nhục, sợ là chẳng có ai tin.

"Con còn cho rằng... cho rằng người đỡ roi cho con là vì muốn lừa gạt lòng tin của con, xin con tha thứ."

Lần này Ngọc Ly Sinh hơi kinh ngạc, hắn dùng ánh mắt giống như đang nhìn kẻ ngốc mà nhìn vào cậu, mãi một lúc sau mới nói: "Con đừng quá tự đề cao mình, con chẳng qua chỉ là một con chó ta nuôi lúc rảnh rỗi mà thôi, cả đời này đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta."

"Vi sư khoan hồng đại lượng, không phạt con đã là phúc ba đời của con rồi, ta cần sự tha thứ của con khi nào?"

"Con cũng xứng sao, Hứa Mộ Ngôn?"

Trái tim Hứa Mộ Ngôn bắt đầu nặng trĩu, cậu quỳ xuống đất, cả chân và tay đều đã lạnh cóng.

Địch mạnh ta yếu, thực lực khác biệt, trừ việc lừa gạt tình cảm của quả phụ nhỏ ra thì cậu không còn cách nào khác để khiến quả phụ nhỏ phải đau lòng.

Nhưng vấn đề là quả phụ nhỏ giống như không hề có tim, một chút cảm tình cũng không có.

"Làm sao, nhìn biểu cảm của con, vi sư không bị thương nên con rất thất vọng sao?"

Hứa Mộ Ngôn gương mặt tràn đầy lo lắng: "Rốt cuộc người muốn làm gì con? Có thể cho con một phát thống khoái không? Đừng dọa con như vậy..."

Dừng một lát, cậu hít một ngụm khí lạnh, dạ dày lại càng đau hơn: "Muốn làm thì làm nhanh đi, đợi người làm thoải mái rồi thì thả con xuống ăn miếng cơm, con thật sự là đói sắp chết rồi."

Ngọc Ly Sinh cố ý ra vẻ kinh ngạc: "Ăn cơm? Trước đó vi sư vẫn chưa cho con ăn no sao?"

"Người cho con ăn cái gì, trong lòng người rõ như gương soi, không có chút đầu óc nào sao? Nhất định cứ phải để người ta nói toạc ra là sao?"

Hứa Mộ Ngôn nhỏ tiếng lẩm bẩm, một tay ấn ấn vào bụng, ánh mắt lướt qua một cái, cậu bỗng nhìn thấy một chậu xương rồng ở góc tường.

Cái thứ này khá tốt, thịt dày, nước nhiều, bỏ gai đi thì khi ăn vào miệng nó có mùi vị không khác dưa hấu là mấy.Không chỉ có thể sinh dịch vị với giải khát, hơn nữa nghiền nát rồi đắp vào miệng vết thương sẽ có tác dụng tiêu độc, còn có thể giảm đau, về sau sẽ không để lại vết sẹo.Hứa Mộ Ngôn nhìn vào chậu xương rồng này của quả phụ nhỏ, chỉ nghĩ đến mùi vị của dưa hấu thôi là miệng cậu đã bắt đầu chảy nước miếng rồi.

Nhưng hiện tại mà biểu hiệu quá rõ ràng, cậu sợ sẽ bị quả phụ nhỏ phát hiện ra.

Hứa Mộ Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, cố ý tỏ vẻ thoải mái: "Trời đã khuya lắm rồi, muốn làm thì làm nhanh lên, nếu như không làm thì con quỳ ở đây canh gác buổi đêm cho lão nhân gia người cũng được, đệ tử không đi đâu đâu."

"Con có thể ngoan ngoãn như thế sao? Vậy chẳng phải là mặt trời mọc đằng tây rồi sao?"

"Đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu."

"Con có suy nghĩ không đứng đắn."

"Trái tim con dành cho sư tôn, sáng như trăng trên trời, như sao dưới nước."

"Nói năng ngọt đấy."

"Sư tôn tha cho con."

Ngọc Ly Sinh nghe xong, hắn không nhịn được mà nở nụ cười. Hắn nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của đồ đệ nhỏ đã mấy lần lướt qua chậu xương rồng ở trong góc tường.

Hắn cũng không vạch trần, cũng không truy cứu nữa mà đứng dậy nói: "Được, nếu con muốn quỳ vậy thì cứ quỳ đi. Nhưng chỉ có một điều, muốn quỳ thì quỳ cho tử tế, không được đụng vào bất cứ thứ gì trong điện cả, nếu không vi sư sẽ treo con lên đỉnh giường, cho con nửa tháng không xuống nổi giường."

Hứa Mộ Ngôn không khỏi rùng mình một cái, cậu biết quả phụ nhỏ nhất định sẽ làm ra được loại chuyện thất đức đó.

Nhanh chóng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Người vừa đi, trong điện lập tức tối om.

Hứa Mộ Ngôn giằng co rất lâu.

Không biết là có nên ăn chậu xương rồng của quả phụ nhỏ hay không.

Nếu ăn, sợ bị quả phụ nhỏ chơi chết.

Nếu không ăn, dạ dày đau cậu không chịu nổi.

Lúc Hứa Mộ Ngôn hoàn hồn lại thì cậu đã bất giác nhích gần đến chỗ góc tường, và giống như bị ma xui quỷ khiến mà giơ tay ra.

Trái tim cậu đập thình thịch thình thịch, mặc dù nhà cậu hơi nghèo, nhưng từ nhỏ mẹ đã dạy cậu là cho dù có đói chết cũng không được ăn trộm.

Vì vậy từ bé tới lớn Hứa Mộ Ngôn chưa từng ăn trộm của ai bất cứ thứ gì.

Ăn trộm với lấy trộm, về bản chất thì nó đều là trộm, là hành vi không biết liêm sỉ.

Hứa Mộ Ngôn cũng biết hành vi này vô cùng đáng xấu hổ, vô cùng mất mặt, vô cùng không đúng.

Nhưng cậu đói quá rồi, dạ dày cũng rất đau, giống hệt như có một con dao sắc đang cắt qua vậy, cậu đau đến mức sắp không thở nổi nữa rồi.

Cậu căn bản không khống chế được tay của mình, cậu cũng mặc kệ số gai nhọn trên thân xương rồng, sau khi mài mài một chút trên mặt đất, cậu lập tức cho vào miệng cắn.

Cậu cắn một miếng lớn, giống như ăn dưa hấu vậy.

Nói thật, mùi vị không ngon lắm, so với dưa hấu thì còn kém xa, lại còn có chút sượng.

Nhưng căn bản là cậu không suy nghĩ được nhiều nữa, dù sao chỉ cần có thứ cho vào miệng là được rồi.

Nhanh chóng giải quyết xong một cây, Hứa Mộ Ngôn còn chưa đã thèm mà bắt đầu liếm ngón tay.

Cậu ngây ngốc nhìn vào chậu xương rồng chỉ còn hai cây.

Do dự một lúc lâu, cậu quyết định ăn thêm một cây nữa, ăn xong cây thứ hai, cậu thấy vẫn chưa no.

Mà ngược lại còn cảm thấy đói hơn, nhìn vào cây xương rồng cuối cùng, cậu cảm thấy có hơi khóc không ra nước mắt.

Ăn đi, quá rõ ràng rồi, một chậu cây trọc lóc rồi.

Nếu không ăn thì vẫn đói.

Trong lúc đang đấu tranh giữa ăn và không ăn, cậu đã suy nghĩ rất lâu.

Hứa Mộ Ngôn nghĩ, ăn một cây cũng là ăn, ăn hết cũng là ăn, bản chất không khác nhau mấy.

Cho dù có bị treo lên đánh, vậy thì cậu cũng phải ăn cho hồi vốn đã rồi tính tiếp.

Vì vậy cậu đã thuyết phục bản thân, cậu có chút sợ hãi, cũng có chút chột dạ mà hái nốt cái cây còn lại kia xuống ăn.

Cũng không dám ăn quá nhanh, sợ rằng ăn xong rồi là hết, cậu cắn từng miếng từng miếng nhỏ một.

Lúc Ngọc Ly Sinh đi, hắn nhìn thấy đồ đệ nhỏ quỳ trên mặt đất, hai tay bắt lấy cây xương rồng, cắn cắn nhai nhai có vẻ rất ngon, giống hêt như một con chuột con, hai má còn hơi phồng phồng lên vì nhai đồ ăn.

"Ta còn tưởng là con chuột nào đến đây phá phách, thì ra là chuột thành tinh."

Đột nhiên có người lên tiếng, Hứa Mộ Ngôn cả người run rẩy, cậu mau chóng nhét nốt chỗ xương rồng còn lại vào trong miệng, kết quả vì ăn quá nhanh nên cái cổ họng nhỏ hẹp của cậu đã bị đồ ăn làm mắc nghẹn.

Cậu kịch liệt ho khan, không lâu sau đó thì ọe một tiếng nôn miếng xương rồng kia ngoài.

Đồng thời cũng nôn hết tất cả những thứ không dễ dàng gì mới ăn được ra bên ngoài.

Còn chưa kịp đợi cho dạ dày ấm lên thì cậu đã nôn hết ra bên ngoài.

Hứa Mộ Ngôn còn chưa kịp sợ hãi, cậu chỉ cảm thấy rất khó chịu rất khó chịu.

Cậu chỉ muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ thôi mà, cậu chỉ muốn sống sót để trở về thôi mà.

Cậu chỉ muốn ăn no thôi mà, tại sao lại khó khăn đến thế.

Cậu thừa nhận cậu không phải là thứ tốt đẹp, vừa xuyên vào đây đã cho mình là nhất, không biết trời cao đất dày.

Còn mơ tưởng cứu vớt thế giới, đứng từ trên cao mà nhìn xuống cái tu chân giới này. Ý đồ muốn chinh phục Ngọc Ly Sinh, thậm chí còn muốn sư tôn sinh con cho cậu.

Cái tội này cũng không đến mức chết đâu nhỉ?

Không đến mức cả cơm cũng không được ăn đâu nhỉ?

"Tại sao lại nôn hết ra rồi thế kia?"

Ngọc Ly Sinh chậm rãi tiến về phía trước, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của Hứa Mộ Ngôn, sau đó ở bên cạnh nhẹ nhàng dịu dàng nói: "Chuột con, lén lút ăn xương rồng của bản tọa ư? Lại còn ăn uống gấp gáp như thế, nghẹn rồi sao? Xương rồng này có ngon không?"

Hứa Mộ Ngôn sợ đến mức cả người run bần bật, cậu chỉ cảm thấy mạng của mình sắp tiêu đến nơi rồi.

Đau dạ dày hành hạ cậu đến mức cậu không còn muốn sống nữa, còn quả phụ nhỏ này thì y hệt như ác quỷ, gần như giày vò cậu đến mức sụp đổ mới thôi.

"Không... không phải như vậy đâu, không phải đâu, con không có..."

Hứa Mộ Ngôn cúi đầu, run rẩy y hệt như một chiếc lá phong vàng khi gặp gió, hoàn toàn không hề có vẻ rạng rỡ như lúc ban đầu, trong miệng thì liên tục giảo biện: "Con không muốn ăn trộm, thật sự không có, con, con sai rồi... đừng... đứng đánh con."

Ngọc Ly Sinh nở nụ cười, hắn giơ tay lên bóp cằm Hứa Mộ Ngôn, ép cậu phải nhìn thẳng vào mình: "Con không hề thật lòng nhận lỗi, đây chẳng qua là vì sợ vi sư trừng phạt con mà thôi. Nếu như đã biết sai rồi mà còn không thành tâm hối cải, vậy thì vi sư còn cần đứa đồ đệ không biết hối cải như con làm gì chứ, có tác dụng gì đây?"

"Đừng, đừng mà..."

Hứa Mộ Ngôn sợ đến mức hai hàm răng run cầm cập đập vào nhau, cậu theo bản năng nhìn xung quanh một lượt.

Ánh mắt cậu lướt qua cái cửa sổ.

Có lẽ, cậu có thể liều một phen, được ăn cả ngã về không, nhảy qua cánh cửa sổ, sau đó vừa chạy vừa dùng hết sức lực hô hoán các đồ đệ khác ra ngoài.

Chỉ cần ở trước mặt người khác, quả phụ nhỏ sẽ không dễ dàng động tay động chận với cậu, vậy thì cậu có thể tạm thời thoát được móng vuốt của quả phụ nhỏ.

Nhưng đáng hận làm sao, Hứa Mộ Ngôn lại tự phủ định ý kiến của mình.

Cậu biết sự lợi hại của quả phụ nhỏ, nếu như chạy trốn mà bị bắt lại thì nhất định cậu sẽ phải chịu đựng sự ngược đãi vô nhân đạo.

Thanh Tịnh phong này thật sự là quá yên tĩnh, bởi vì quả phụ nhỏ đang "bị thương" nên tông chủ đặc biệt hạ lệnh không cho bất kỳ đệ tử nào lên làm phiền ngoại trừ Hứa Mộ Ngôn, ngay cả đệ tử thân truyền là Đàn Thanh Luật cũng không được.

Cũng chính là nói, cho dù đêm nay Hứa Mộ Ngôn có gào rạc cả họng thì cũng chẳng có ai biết, càng không có ai đến cứu cậu.

Sự tuyệt vọng chậm rãi cắn nuốt lý trí của Hứa Mộ Ngôn, không biết điều đáng sợ gì sẽ ập tới tiếp theo khiến cho mắt Hứa Mộ Ngôn cay đến mức phát đau, cậu không dám khóc.

Trước đó cậu càng khóc thì càng bị đánh đau hơn, cái quan niệm này đã hình thành một cách thâm căn cố đế trong đầu cậu.

Cắn chặt răng, Hứa Mộ Ngôn nỗ lực ra vẻ trấn tĩnh, nhưng bờ vai đang run lẩy bẩy kia đã sớm bán đứng cậu rồi.

"Run cái gì mà run? Con lạnh sao? Vi sư là yêu quái sao, có đáng sợ đến thế không?"

Ngọc Ly Sinh dần dần tiến lại gần, hắn giống y hệt như một ác quỷ mới bò ra từ địa ngục, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Mộ Ngôn, sau đó nở một nụ cười lạnh lùng: "Vi sư không muốn đụng vào con, tất cả đều là do con tự mình chuốc lấy thôi."

Nói xong hắn giơ tay lên đẩy ngã Hứa Mộ Ngôn ra đất, lúc đứng dậy còn vô cùng ghét bỏ mà phủi phủi bụi trên tay của mình, thế nhưng trên tay hắn làm gì có bụi.

Ánh mắt lướt qua chậu cây đã trống trơn đang nằm trên mặt đất kia, Ngọc Ly Sinh dùng giọng điệu tràn ngập sự cười nhạo nói: "Cây xương rồng đó nhiều gai như vậy mà con còn ăn được, vậy tại sao bảo bối của sư tôn con lại không ăn được, con tự mình nói xem, là con cố ý đúng không?"

Hứa Mộ Ngôn bị hắn đẩy một cái, cả người run rẩy không còn một chút sức lực, thân thể mềm nhũn ngồi ở trong góc.

Cậu rất sợ hãi, cẩn thận từng chút một thu người vào trong góc tường, đến lúc không còn đường để lùi nữa thì cậu mới ôm lấy hai đầu gối co rúm người lại.

"Nói chuyện! Vi sư đang hỏi con, con nghe không hiểu hay là không nghe thấy?"

"Không... không có, đệ tử không dám, đệ tử... chỉ là miệng của đệ tử nhỏ, cổ họng cũng nhỏ hẹp, cho nên mới..."

Nói xong những lời này, hai tai của Hứa Mộ Ngôn đã lập tức nóng bừng bừng lên.

Đây cũng không phải là cậu nói lung tung, thật sự thì miệng của cậu không lớn, yết hầu cũng khá nhỏ.

Cây xương rồng đó thật sự không ngon, Hứa Mộ Ngôn cắn từng miếng rồi nhai cho nát xong mới nuốt vào bụng. Cái thứ đó của sư tôn, bất kể là về độ dài hay độ to, còn có mùi vị.

Làm sao có thể so sánh với cây xương rồng kia chứ. Vì vậy, không ăn nổi thứ đó của sư tôn cũng là hợp tình hợp lý.

Ai ngờ Ngọc Ly Sinh lại không cho là vậy, hắn chỉ cảm thấy Hứa Mộ Ngôn đang cố ý.

Dần dần tiến lại gần góc tường, đột nhiên hắn gọi mệnh kiếm của mình ra, sau đó rút vỏ kiếm.

Hứa Mộ Ngôn khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, không biết rốt cuộc sư tôn muốn làm gì.

Chỉ thấy trước mắt bỗng nhiên sáng chói, vạt áo dưới bị trường kiếm xuyên qua đem cậu treo lên trên tường.

Hứa Mộ Ngôn theo bản năng thò tay xuống bên dưới kiểm tra, sau khi xác định thứ đó của mình vẫn còn thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Con sợ cái gì? Vi sư cần cái đó của con làm gì chứ? Lấy cho chó ăn sao? Chó nó còn chê chưa đủ nhét kẽ răng kìa."

Mắng Hứa Mộ Ngôn thế nào cũng được, nhưng tại sao lại mắng cái đó của cậu nhỏ như que tăm chứ?

Cái đó là đại biểu cho tôn nghiêm của một người đàn ông, tuyệt đối không thể để cho người khác làm nhục.


Hứa Mộ Ngôn lập tức nói: "Nói bậy! Của con không nhỏ!"

"Có phải nói bậy hay không, trong lòng con là rõ nhất." Ngọc Ly Sinh vừa cười vừa tiến sát lại gần bên tai Hứa Mộ Ngôn cười nhạo cậu: "Bạn nhỏ Hứa Mộ Ngôn."

Hứa Mộ Ngôn xấu hổ quá hóa giận, cậu một phát đẩy Ngọc Ly Sinh ra, sau đó lớn tiếng nói: "Con không phải bạn nhỏ."

Ngọc Ly Sinh mỉm cười, cũng không nói gì. Hắn nâng trường kiếm lên, xẹt một tiếng, toàn bộ quần cả trong lẫn ngoài ở phía dưới của cậu đều bị hắn xé thành mảnh vụn.

Hứa Mộ Ngôn chỉ cảm thấy hơi lạnh, đôi chân trắng trẻo thon dài của cậu đột nhiên bị bại lộ trong không khí..

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com