ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 57

wocaowoqu


Ngọc Ly Sinh nghe xong, hắn thầm nghĩ, dựa vào cái đầu của Ninh Lưu Ly, đương nhiên là nàng không biết nói dối, cho dù có treo một nải chuối trên xà nhà thì chưa chắc gì nàng đã lấy xuống được.

Ngày đó, chẳng qua hắn chỉ dùng một mưu kế nho nhỏ, dựa vào cấm thuật của tu chân giới để nhiếp hồn của nàng, như vậy mới có thể khiến nàng quên đi sự việc đã xảy ra trước đó.

Còn về việc đỡ roi cho Hứa Mộ Ngôn, cũng chỉ là một nước đi trong bàn cờ của hắn mà thôi.

Trước mặt người ngoài, hắn sẽ cùng Hứa Mộ Ngôn diễn vở kịch cha hiền con thảo, nhưng sau lưng hắn sẽ huấn luyện cậu trở thành một con chó.

Đây là một trò chơi mới thú vị làm sao chứ.

Không phải Đàn Thanh Luật muốn ly gián sao, không phải y muốn mượn tay của Hứa Mộ Ngôn để hại hắn thân bại danh liệt thêm một lần nữa, muốn hắn vĩnh viễn không được siêu sinh sao?

Vậy Ngọc Ly Sinh sẽ gậy ông đập lưng ông. Hắn sẽ hoàn toàn dẫm đạp Đàn Thanh Luật và cả ma giới dưới lòng bàn chân, khiến chúng không bao giờ được siêu sinh.

Cả cái tu chân giới này đều mặc hắn chơi đùa, đối với hắn mà nói, tất cả mọi người đều chỉ là quân cờ, không có bất kỳ người nào là ngoại lệ.

Mục đích trước mắt đã đạt được, hắn đã thiết lập được hình tượng một người thầy tốt ngay trước mặt mọi người, thấy mọi chuyện đã xong, hắn nên quay về rồi.

Hắn chỉ nói là muốn trở về Thanh Tịnh phong nghỉ ngơi. Trọng Minh quân không yên tâm nên đích thân ngự kiếm đưa hắn về.

Lúc đi qua chỗ Tống trưỡng lão, Trọng Minh Quân còn lạnh lùng hừ một tiếng.

Tống trưởng lão giật mình, vội vàng nở nụ cười nói: "Đừng trách đừng trách mà, vốn dĩ ta chỉ muốn thử Hứa Mộ Ngôn, ai ngờ Ngọc sư đệ lại xông lên đài cao chứ, trách ta không kịp thời dừng tay nên mới vô tình làm bị thương Ngọc sư đệ. Ở chỗ ta có rất nhiều đồ quý thuốc tốt, lát nữa ta sẽ đưa tới Thanh Tịnh Phong."

"Không cần đâu, Ngọc sư đệ từ trước đến nay thích yên tĩnh, trong thời gian dưỡng thương không cho phép bất kỳ ai lên núi làm phiền. Cho dù trời có sập xuống, nhưng chưa có sự cho phép của bản tọa thì cũng không được tự mình chủ trương đi lên núi, kẻ làm trái, giết không tha!"

Nói xong, Trọng Minh Quân dìu Ngọc Ly Sinh ra khỏi điện.

Cửa điện vừa mở ra liền nhìn thấy Đàn Thanh Luật đang quỳ ở bên ngoài.Thấy các trưởng lão đã ra ngoài, Đàn Thanh Luật chắp tay hành lễ: "Sư tôn, đệ tử có lỗi..."

"Có lỗi còn không mau đến Hình Luật đường chịu phạt, quỳ ở đây làm cái gì? Không nhìn thấy sư tôn con vì đứa sư đệ không ra gì của con mà phải chịu vết thương nặng như thế này sao?"

Sắc mặt Trọng Minh Quân không vui, trước đó ngài ấy nhìn Đàn Thanh Luật, nhìn thế nào cũng thấy thích, cảm thấy y là đứa trẻ luôn làm việc rất thận trọng, thiên phú dị bẩm, hiểu lễ nghĩa đạo lý.

Thường ngày hay giao Hứa Mộ Ngôn, Ninh Lưu Ly với các đệ tử thân truyền khác, còn có một vài đệ tử ngoại môn trong môn phái cho y quản giáo.

Thế nhưng hôm nay ngài ấy lại cảm thấy, đứa trẻ này còn cần rèn luyện nhiều. Có thể quản giáo sư đệ trở thành người không biết trời cao đất dày, ngang ngược bất tuân như thế, nghĩ lại thì Đàn Thanh Luật cũng không đến mức hiểu biết lễ nghĩa như trong tưởng tượng của ngài ấy.

Suy nghĩ một lát, Trọng Minh Quân lại nói: "Tháng sau sắp xếp các đệ tử xuống núi rèn luyện, vốn dĩ định giao cho con dẫn các đệ tử xuống, chuyện này sau lại bàn tiếp, con tạm thời không cần nhận việc này nữa đâu."

Đàn Thanh Luật cắn răng cắn lợi, hận đến nghiến răng ken két. Rõ ràng là đến đây để thêm dầu vào lửa, ai ngờ lại bị mất cả chì lẫn chài.

Côn Lôn sơn có tổng cộng 12 phong, mười hai vị trưởng lão, trừ hai vị trưỡng lão thường xuyên bế quan ra thì mỗi một vị đều có đệ tử thân truyền.

Những đệ tử thân truyền này, hoặc là tu vi không bằng Đàn Thanh Luật, hoặc là vẻ bề ngoài không tuấn tú bằng y.

Trọng Minh Quân là chưởng môn của Côn Lôn sơn, vốn dĩ ngài ấy có ba đệ tử thân truyền.

Trong đó có hai nam đệ tử vốn là hai đệ tử huyền môn có tiếng tăm của tu chân giới, sau đó không biết tại sao cả hai người đều sa đọa, tu luyện thứ cấm thuật thần hận quỷ hờn.(Ừm, đọc khá lâu rồi hình như niên hạ, sư đệ công)

Vào một đêm mây đen che mờ ánh trăng, lúc hai người đang quấn lấy nhau thì bị Trọng Minh Quân phát hiện, lúc đó ngài ấy đã phế bỏ tu vi của bọn họ và đuổi khỏi sư môn.

(Vụ come out này phải "cám ơn" Ngọc sư thúc nhiều, già mà mất nết không chịu được)

Nghe nói sau này hai người đến nhân gian, dần dần không còn tin tức gì nữa. Và giờ chỉ còn lại một đệ tử thiên tư bình thường nhưng lại xinh đẹp như hoa, Ninh Lưu Ly.

Trên Côn Lôn sơn, mặc dù Đàn Thanh Luật là đệ tử của Ngọc Ly Sinh, nhưng dường như lại có phong thái của một đệ tử đứng đầu môn phái, các vị sư trưởng đều rất yêu quý y.

Chuyện lớn chuyện nhỏ đều sẽ sai y đi làm, ngay cả nhiệm vụ mà chỉ có đệ tử đứng đầu của chưởng môn mới có tư cách làm đó là dẫn các đệ tử khác đi rèn luyện cũng giao cho y làm.

Bây giờ lại bị gác lại, như vậy không phải là khiến cho y rất mất mặt hay sao.Sắc mặt Đàn Thanh Luật vô cùng khó coi, cho dù hắn có không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể chắp tay đồng ý.

Sau khi trở về Nguyệt Hạ Tiểu Trúc thì trời đã chạng vạng, Ngọc Ly Sinh tùy tiện nói mấy câu liền dỗ được Trọng Minh Quân rời đi.

Thấy trời đã tối, Ngọc Ly Sinh lật người đứng dậy khỏi giường, hắn giống như không có chuyện gì mà lấy y phục chỉnh tề mặc lên người.

Sau đó hắn tìm đến một căn mật thất trong tẩm điện, lấy chiếc đèn lưu ly ở trong chiếc tủ bí mật ra.

Hắn phất tay một cái, đột nhiên có một làn khói đen chui ra.

"Tiên tôn tha mạng, tiên tôn tha mạng! Mặc dù tiểu nhân là ma tộc, nhưng tu vi rất kém, tuyệt đối không dám làm loạn ở tu chân giới, mong tiên tôn tha mạng."

Cái thứ đen đen này vậy mà lại là một tên ma nhân, chỉ là sau khi bị Ngọc Ly Sinh bắt được thì bị nhốt vào trong chiếc đèn lưu ly này.

Nghe xong, Ngọc Ly Sinh khẽ mỉm cười, hắn mở miệng nói: "Tha cho ngươi? Tại sao phải tha cho ngươi? Dám hành hung trên Côn Lôn sơn, moi sống gan của đệ tử, đương nhiên là phải trừng phạt, cho dù có là lăng trì thì cũng không có gì quá đáng."

"Không phải ta, ta không có, ta chưa từng làm hại mạng người! Không phải ta, không phải ta, ah!!!"

Ngọc Ly Sinh cũng lười nghe nó nói nhảm, hắn giơ tay lên siết một phát, làn khói đen lập tức bị bóp trong lòng bàn tay.

Hắn nâng kiếm lên cắt đứt lưỡi của nó, lưỡi vừa rơi xuống lập tức hóa thành tro bụi.

"Bản tọa nói là ngươi làm thì tức là ngươi làm, ma nhân chết không đáng tiếc, nhưng Mộ Ngôn nhất định phải sống."

Sau đó Ngọc Ly Sinh lặng lẽ rời khỏi Nguyệt Hạ Tiểu Trúc.

Đợi đúng thời cơ thì hắn thả ma nhân bị thương kia ra, đợi đến lúc có đánh nhau thì hắn sẽ nhân lúc hỗn loạn mà chạy đến Huyền Băng động.

Hắn phất tay một cái, khung cảnh bên trong động hiện ra.

Đồ đệ đáng thương kia của hắn, lúc này đang co người ngồi trong góc, trên mái tóc đã kết một tầng băng dày, cả người run lên vì lạnh.

Một bên tay giơ lên ôm lấy ngực, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Ngọc Ly Sinh mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào cậu.

Đột nhiên hắn nhớ tới lời chưởng môn sư huynh nói trước đó.

Đúng vậy, lúc đó Hứa Mộ Ngôn trơ mắt nhìn hắn đỡ roi thay cậu, ánh mắt không có một chút hoảng loạn nào, thậm chí đến một tiếng sư tôn cũng không gọi.

Trấn định đến mức khiến người ta cảm thấy rằng hai người không phải là sư đồ.

Còn nhớ lúc trước, khi mà Đàn Thanh Luật bị đánh, khi cái gậy còn chưa đánh vào người y mà Hứa Mộ Ngôn đã chạy đến Cửu Tiêu điện, đứt hơi khản tiếng mà khóc lóc kêu gào.

Sau đó vì đau lòng quá mức mà còn ngất xỉu, sau chuyện đó lại càng chăm sóc chu đáo hơn cho sư huynh mình.

Thì ra sự dịu dàng gần gũi, tình ý nồng nàn của đồ đệ nhỏ chỉ dành cho mỗi một mình sư huynh mà thôi.

Cho dù tận mắt nhìn thấy sư tôn của mình vì đỡ một roi đánh ma cho mình mà suýt chút nữa mất nửa cái mạng thì cậu vẫn sẽ chẳng có hành động gì.

Đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.

Thật ra hắn không hiểu cái gì là tình, cái gì là yêu, nhưng hắn cảm thấy Hứa Mộ Ngôn yêu Đàn Thanh Luật.

Ngọc Ly Sinh nhìn chằm chằm vào cậu, dựng tai lên nghe thử, hắn nghe thấy Hứa Mộ Ngôn đang lẩm bẩm: "Mình không thể chết, quả phụ nhỏ còn chưa chết, dựa vào cái gì mà mình phải chết. Mình không thể chết, quả phụ nhỏ còn chưa chết, mình cũng không thể chết... Phải chết thì hắn chết trước, hắn không chết, mình cũng không chết..."

Nhìn xem, đây chính là đứa trẻ mà hắn tự tay nuôi lớn, hiếu thuận biết mấy, không giờ phút nào là không mong chờ hắn chết.

Ngọc Ly Sinh nở nụ cười, cách một tầng kết giới nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Ngôn, đột nhiên hắn lại nghĩ ra một chủ ý hay hơn.

Vì vậy hắn xoay người rời khỏi Huyền Băng động.

Hứa Mộ Ngôn cả người run rẩy, chỉ có mỗi lồng ngực là còn hơi ấm.

Cậu đói quá rồi, vừa lạnh vừa đói, mí mắt nặng đến mức cậu sắp không mở nổi mắt nữa rồi. Cậu chỉ đành lẩm bẩm mấy câu để duy trì sự thanh tỉnh.

Lúc trước, cậu bị quả phụ nhỏ đè lên trên mặt bàn làm nhục một trận, trước mắt ở phía dưới của cậu vẫn còn năm đồng tiền xu, chúng được một sợi chỉ đỏ buộc lại với nhau.

Bên trên đó có pháp chú, chỉ cần cậu dám lấy ra thì Ngọc Ly Sinh nhất định sẽ biết.

Vì có thể bớt phải chịu những nỗi đau thể xác, cuối cùng Hứa Mộ Ngôn cũng không dám động vào.

Trong lòng cậu nghĩ, cái roi đánh ma đó cũng không phải chuyện đùa, một roi đánh xuống, có thể toi nửa cái mạng.

Quả phụ nhỏ đã làm nhục cậu như vậy rồi, tại sao còn đỡ một roi này cho cậu, chẳng lẽ lương tâm hắn đột nhiên thức tỉnh sao?

Hứa Mộ Ngôn thật sự không hiểu.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, hơn nữa còn càng ngày càng gần.

Chống đỡ thân thể nặng nề, cậu dần dần đứng dậy lết từng bước ra cửa động, cậu muốn xem thử xem trên núi đang có chuyện gì xảy ra.

Cậu nghe thấy bên ngoài có đệ tử nói: "Hứa sư huynh! Đã bắt được tên ma nhân giết ngươi moi gan rồi, ta biết mà, Hứa sư huynh bị oan."

"Mau, mau, mau! Thả Hứa sư huynh ra ngoài."

Hứa Mộ Ngôn hơi sửng sốt một chút, trong lòng cậu thầm nghĩ, lẽ nào đồ táng tận lương tâm Đàn Thanh Luật kia lại dám đẩy ma nhân ra nhận tội sao?

Cũng chẳng đợi cậu suy nghĩ nhiều, kết giới bên ngoài bị người ta mở ra, mười mấy đệ tử cầm đuốc xông vào trong.

Bị ánh sáng chiếu vào, Hứa Mộ Ngôn nhất thời không mở nổi mắt, thấp thoáng, cũng không biết là ai đã nói một câu: "Cái nơi quỷ này lạnh vậy".

Sau đó mọi người tụ lại như một đàn ong vừa dìu vừa kéo cậu ra khỏi động, một đường đưa xuống núi, mãi cho đến khi đi đến Cửu Tiêu điện.

Ban ngày còn ở trong đó chịu thẩm vấn, ai ngờ buổi tối lại được rửa sạch oan khuất.

Dưới sự làm chứng của các đệ tử, ma nhân giết người moi gan đã bị bắt ngay tại trận, thế nhưng vẫn không thể chứng minh lai lịch số gan của Hứa Mộ Ngôn vào hôm đó.

Vì không muốn phải tiếp tục chịu khổ, Hứa Mộ Ngôn chỉ đành nói dối: "Đó đích thực là gan lợn, không phải con nhờ Lưu Ly mua, là con lén lút xuống núi mua."

Trọng Minh Quân hỏi cậu tại sao hôm đó không nói ra luôn.

Hứa Mộ Ngôn chỉ đành nói: "Con sợ mọi người nói giữa con với sư huynh có gì đó, cho nên con nghĩ có lẽ kéo sư muội vào cùng sẽ tốt hơn một chút. Tiểu sư muội là đệ tử thân truyền của chưởng môn, trong sơn môn có ai dám nói gì sau lưng muội ấy chứ."

Còn liên quan đến miếng ngọc bội bị rơi bên cạnh thi thể kia, Hứa Mộ Ngôn nói: "Sư bá cũng biết mà, trước kia con vẫn luôn rất không ra gì, thường xuyên đối đầu với sư tôn, vật sư tôn tặng cho con, đương nhiên là con không thích, cho nên hay tùy tiện để lung tung."

Dừng một chút, Hứa Mộ Ngôn cố tình ẩn ý nói: "Nhưng theo lý mà nói, sẽ không có ai có khả năng lấy trộm ngọc bội của con, trừ phi là người có quan hệ thân thiết với con, có thể tùy tiện ra vào phòng của con."

Lời này vừa nói ra, mọi người bắt đầu nhìn hết về phía Đàn Thanh Luật.

Đến cả Trọng Minh Quân cũng nhìn, sắc mặt trầm xuống rất nhiều.

Tiểu Lưu Ly nghe xong, lập tức giơ tay nói: "Con, con, con! Con biết ai có quan hệ thân thiết với Hứa sư huynh, con biết ai có thể tùy tiện ra vào phòng của Hứa sư huynh!"

Hứa Mộ Ngôn gật gật đầu, cậu thầm nghĩ, nha đầu này vẫn chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa.

Ai ngờ Tiểu Lưu Ly lại nói một câu: "Quan hệ của huynh ấy và Đàn sư huynh là tốt nhất, cũng đương tương với con, cả Đàn sư huynh và con đều có thể tùy tiện ra vào phòng của Hứa sư huynh. Không những như vậy, trước kia con còn nhìn thấy Hứa sư huynh khoác vai bá cổ vài đệ tử khác rồi dẫn bọn họ đi vào trong phòng của mình."

Hứa Mộ Ngôn: "..."

Cái gì? Còn có chuyện này sao?

Ồ, đúng rồi, tiểu sư đệ trong nguyên tác thích đàn ông có tướng mạo kiểu như Đàn Thanh Luật, các đệ tử trên Côn Lôn sơn trước nay vẫn luôn dựa vào kiếm đạo cũng như tướng mạo để nổi danh.

Người có tướng mạo đẹp, đẹp đến đâu thì cũng sẽ có vài phần tương tự nhau.

Còn người xấu thì có đến trăm vạn kiểu xấu, không kiểu nào giống kiểu nào.

Vì vậy, tiểu sư đệ trong nguyên tác trước đi có được mỹ nhân sư huynh, nhiều lúc trong lòng không nhẫn nhịn được sẽ đi tìm vài đệ tử có tướng mạo tương đồng với mỹ nhân sư huynh của mình.

Cũng chẳng làm gì khác cả, chỉ là đưa vào phòng của mình, nửa đêm canh ba nghiên cứu kiếm thuật.

Lời này vừa nói ra, mọi người ở hiện trường bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận không thôi.

Cái mặt này của Hứa Mộ Ngôn bị mất sạch thể diện rồi, nếu không phải hiện tại không đúng thời cơ thì cậu thật sự muốn xông lên phía trước mà bịt cái miệng của Lưu Ly lại.

Tóm lại là dù thế nào đi nữa thì tội danh của cậu cũng phải được rửa sạch.

Hứa Mộ Ngôn đã đói đến mức đầu choáng mắt hoa, cả người từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đau.

Cậu chỉ muốn tìm một chỗ để ăn cái gì đó, không đó chùm chăn ngủ một giấc thật ngon.

Ai ngờ Trọng Minh Quân lại nói: "Mặc dù con vô tội bị oan, nhưng sư tôn con cũng bị liên lụy. Hiện nay sư tôn con đang bị thương nặng, đang ở một mình trên Thanh Tịnh phong để nghỉ ngơi, con tự mình lên đó thỉnh tội với sư tôn đi."

Hứa Mộ Ngôn: ...

Mẹ nó, cũng đâu phải cậu vừa khóc vừa làm loạn, quỳ xuống xin ông nội bẩm bà nội, tha thiết cầu xin Ngọc Ly Sinh đỡ roi cho cậu.

Dựa vào cái gì mà cậu phải tự mình lên Thanh Tịnh phong để thỉnh tội chứ.

Không đi, chết cũng không đi, cả đời này đều không đi.

Nhưng nửa canh giờ sau, Hứa Mộ Ngôn đã chán chường mà quỳ ở cửa điện trên Nguyệt Hạ Tiểu Trúc.

Sư bá chết tiệt, vậy mà không thèm để ý đến việc cậu đã phải chịu lạnh nhiều ngày, cứ ép cậu phải đến đây thỉnh tội bằng được. Hơn nữa còn hạ lệnh, nếu cậu không đến thỉnh tội thì sẽ cho cậu chịu lại những nỗi đau mà quả phụ nhỏ phải chịu.

Đùa cái gì vậy? Roi đánh ma mà đánh xuống, nhất định là có thể đánh cho cậu chỉ còn sót lại hơi thở cuối cùng.

Sau khi cân nhắc lợi hại một hồi, cuối cùng Hứa Mộ Ngôn quyết định, hảo hán không sợ ăn thiệt trước mắt.

Thật ra, có ăn roi hay không ăn roi cũng chẳng sao cả, ai mà sợ chết chứ, chủ yếu là cậu thích quỳ mà thôi.

Hứa Mộ Ngôn chán nản cúi đầu quỳ dưới đất, dạ dày đau khiến cậu không thể nào quỳ thẳng lên được.

Trước mắt trời cũng đã khuya, cậu không biết là quả phụ nhỏ đã ngủ hay chưa.

Lý trí nói cho cậu biết, nếu cậu làm Ngọc Ly Sinh tỉnh giấc vào lúc này, vậy thì cậu không còn cách cái chết bao xa nữa đâu.

Nói không chừng, sư bá chết tiệt kia sẽ không đứng ở một chỗ kín đáo nào đó mà theo dõi cậu đấy chứ.

Hứa Mộ Ngôn suy trái nghĩ phải một phen, sau khi xác định không có ai nhìn thấy.

Cậu chống tay xuống đất chuẩn bị đứng dậy.

Ai ngờ cửa điện đột nhiên mở ra, soạt một tiếng, bỗng có một cái bóng đen từ trong điện bay ra ngoài.

Cộp cộp một tiếng, đập thật mạnh vào đầu của Hứa Mộ Ngôn.

Cậu đau đến mức kêu oai oái, ôm đầu cong eo. Mượn ánh trăng mờ nhạt, cậu nhìn thử, thứ đập vào cậu là một quyển sách.

Bên trên sách vậy mà viết một dòng chữ rồng bay phượng múa rất rõ ràng: "Một trăm tư thế quản giáo nghiệt đồ."

Cũng không biết cơn gió ác tà từ đâu đến, vậy mà lại thổi tung trang sách ra.

Hứa Mộ Ngôn ôm đầu, một mắt nhắm một mắt mở, cậu thấy trên trang sách có vẽ hai người không mặc quần áo, hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau.

Đầu của người này để ở bên chân của người kia, chân của người kia để ở bên đầu của người này, giống như đang cuộn tròn lại với nhau.

Lại gần nhìn kỹ, mặt Hứa Mộ Ngôn đỏ ửng lên.

Hai người trên trang giấy đang ngậm bảo bối của nhau.

Mẹ nó, đây chính là kiểu khiến người ta sướng đến mức bay lên tận trời xanh "Mãnh nam tư thế 69" trong truyền thuyết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info