ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 56

wocaowoqu

Không biết lấy sức lực từ đâu ra, đột nhiên Hứa Mộ Ngôn ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: "Việc không phải do con làm, có chết con cũng không nhận! Đã có bao nhiêu người chết oan vì bị dùng hình! Các người không bắt được hung thủ là do các người vô dụng, liên quan gì đến con chứ? Con không phục."

Cậu chỉ tay lên trời thề, từng chữ từng chữ đều vô cùng khẩn thiết: "Con không có giết người, không có moi gan! Ai là hung thủ thì người đó đoạn tử tuyệt tôn, không được chết tốt đẹp! Kiếp này người yêu hắn chết không toàn thây, người hắn yêu thần hồn tan biến."

Sau khi hét ra những câu nói này, cả tòa đại điện đều yên tĩnh.

Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, Ngọc Ly Sinh đã dùng tay không bóp nát một góc của chiếc bàn gỗ.

(haha, chắc có nhột)Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn vào cậu thiếu niên đang vô cùng kích động đứng ở giữa đại điện.

Nhưng điều Hứa Mộ Ngôn không ngờ tới đó là lời nói này của cậu, sau này lại trở thành sự thật.

Mà cái người đáng thương được hắn yêu cũng như yêu hắn chính là bản thân cậu."Sư trưởng ở đây, sao có thể để cho ngươi hỗn xược."

Vị trưởng lão được Ngọc Ly Sinh gọi là Tống sư huynh đập bàn đứng dậy, sau đó nói với các đệ tử xung quanh: "Lôi Hứa Mộ Ngôn xuống, trói trên cột hành hình, lấy roi đánh ma ra, có phải người của ma tộc hay không, đánh xong rồi nói."

Lời này vừa nói ra, lập tức có hai đệ tử tiến lên phía trước một trái một phải giữ chặt lấy Hứa Mộ Ngôn.

"Con không phục! Người thật sự là ma tộc thì các người không bắt, mà lại bắt con để vu oan giá họa. Đầu óc này của người mà cũng xứng làm trưởng lão của Côn Lôn sơn sao?"

Hứa Mộ Ngôn ánh mắt thù hận nhìn về phía Đàn Thanh Luật, lời đến bên miệng nhưng chẳng thể nói ra ngoài.

Cậu không thể làm hại quả phụ nhỏ cũng thôi đi, lẽ nào đến cả câu Đàn Thanh Luật là hậu nhân của ma tộc mà cậu cũng không nói ra được sao.

Nói cái bàn tay vàng gì mà không thấy bóng dáng đâu.

Hứa Mộ Ngôn bị trói lên cột hành hình ở bên ngoài điện, xung quanh có rất nhiều đệ tử đứng xem. Đàn Thanh Luật quỳ ở bên dưới đài cật lực cầu xin, không ngừng mở miệng đòi chịu phạt thay cho sư đệ.

Tiểu Lưu Ly khóc lóc kéo tay áo của Trọng Minh Quân nghẹn ngào nói: "Sư tôn, đừng đánh Hứa sư huynh, sư tôn, cầu xin người mà, đừng đánh Hứa sư huynh. Con đã mất hai vị sư huynh rồi, không muốn bị mất thêm Hứa sư huynh đâu."(Hai sư huynh của Lưu Ly là một cặp, sau này sẽ xuất hiện, chuyện cũng khá bi đát)

"Lưu Ly, con đứng lên trước đã."

Trọng Minh Quân nhíu mày, suy nghĩ một lúc sau đó nói với Tống trưởng lão: "Sư đệ, ta thấy chắc là không cần dùng roi đánh ma đâu, từ nhỏ Mộ Ngôn đã lớn lên ở trong sơn môn, sao có thể là ma tộc chứ?"

Tống trưởng lão nói: "Sư huynh, gần đây người của ma tộc vô cùng xảo trá, chúng giết đệ tử huyền môn xong liền giả mạo thành đệ tử đó. Hiện tại rất nhiều tông môn của tu chân giới đã chết rất nhiều đệ tử, cả người đang mang thai đến đứa trẻ mười mấy tuổi cũng không tha. Lẽ nào bọn họ không vô tội sao? Ban đầu hai đứa đồ đệ của sư huynh đã rơi vào con đường sai trái như thế nào, lẽ nào sư huynh đã quên rồi sao?"

(Hai vị sư huynh Lưu Ly nhắc đến chính là hai người này)

Dừng lại một chút, ông ấy lại nói tiếp: "Sư huynh, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Ta biết sư huynh luôn thiên vị Ngọc Ly Sinh, vậy lần này để cho sư đệ đây đứng ra làm người xấu vậy!"

Nói xong, cũng không đợi Trọng Minh Quân ngăn cản, ông ta một tay cầm roi đánh ma trong tay của đệ tử, quất vào không trung một phát, tiếng vút vang lên hướng về phía Hứa Mộ Ngôn.

Nếu như bị đánh một roi này, vết thương da thịt chắc chắn sẽ không nhẹ, chỉ sợ là đi toi nửa cái mạng.

Hứa Mộ Ngôn hiểu rất rõ, Tiểu Lưu Ly là nữ tu, tu vi lại kém, không thể nào giúp cậu đỡ cái roi này.

Đàn Thanh Luật càng không thể nào, roi đánh ma dùng để đánh người của ma tộc, ăn roi này rồi chắc chắn y sẽ phải hiện nguyên hình, y trốn còn không kịp, sao có thể đỡ roi giúp cậu.

Những người còn lại... không thân.

Trước mắt chỉ còn quả phụ nhỏ có thể cứu cậu mà thôi.

Trong lòng Hứa Mộ Ngôn bỗng thấy chua xót, cậu cảm thấy nếu như quả phụ nhỏ mà cứu cậu thì chắc là con lợn cái cũng biết trèo cây mất.

Linh lực của cậu bị phong, căn bản không thoát ra được, chỉ có thể nhắm mắt chuẩn bị chịu một roi này.

Bên tai truyền đến tiếng "vút" quen tai, máu tươi nóng hổi bắn lên mặt Hứa Mộ Ngôn.

Cậu hơi sửng sốt một chút, trong lòng thầm nghĩ tại sao lại không thấy đau một chút nào?

Lẽ nào chức năng bàn tay vàng của cậu là khi rơi vào thời điểm cận kề sự sống cái chết thì cơ thể sẽ trở nên da thô thịt dày không thấy đau sao.

Bỗng nhiên thấy phía trước có hơi ấm, một bóng người vồ tới ôm lấy cả cậu vào trong lòng.

"Ngọc sư đệ"

"Ngọc trưởng lão."

"Sư tôn."

Bên tai đột nhiên truyền đến rất nhiều tiếng kêu lên kinh ngạc, Hứa Mộ Ngôn sợ hãi, lúc này mới mở mắt ra.

Đập vào mắt cậu chính là gương mặt anh tuấn trắng bệch của quả phụ nhỏ. Giờ khắc này hắn đang nhíu chặt lông mày, phía sau lưng có một vết thương dài đang chảy máu, đã nhuộm đỏ cả bộ bạch y.

Quả phụ nhỏ đỡ roi cho cậu!

Quả phụ nhỏ thật sự đỡ roi cho cậu!

Nhưng mà, tại sao quả phụ nhỏ phải đỡ roi cho cậu nhỉ?

Hứa Mộ Ngôn không hiểu, cậu nghiêng đầu nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của quả phụ nhỏ."Ngọc sư đệ, cơ thể đệ yếu ớt, sao có thể chịu đựng được cái này?"

"Chưởng môn sư huynh, bất luận thế nào thì Mộ Ngôn chung quy vẫn là đệ tử của ta. Nó là do ta nuôi lớn, nó là người hay là ma, chẳng lẽ ta còn không rõ hay sao?"

Ngọc Ly Sinh ôm người vào trong lòng, giọng nói nghe vào còn có chút yếu ớt: "Nuôi mà không dạy là lỗi của cha, dạy mà không nghiêm là tội của thầy. Nếu ta đã là sư tôn của nó, nếu nó có gây ra chuyện gì thì đương nhiên phải do người sư tôn như ta tới gánh vác trách nhiệm."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm thán tình thầy trò sâu đậm giữa hai người.

(Đến tận cả dạ dày thế mỉ lại nói không sâu, ai tin)

Tiểu Lưu Ly vừa lau nước mắt vừa nói: "Không ngờ Ngọc sư thúc lại thương Hứa sư huynh đến thế, vậy mà lại đứng ra đỡ roi cho Hứa sư huynh, từ nay về sau ta sẽ không mắng chửi sau lưng ngài ấy nữa."

Đàn Thanh Luật cắn răng cắn lợi, tình cảm sư đồ cảm động lòng người như thế này, ngọn lửa tức giận lập tức bốc lên trong mắt y.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Ngọc Ly Sinh ôm Hứa Mộ Ngôn, hai người sát lại với nhau, lửa giận trong lòng y lại càng lên cao. Thế nhưng ngoài mặt vẫn phải nói: "Sư tôn từ trước đến nay luôn là ngoài lạnh trong nóng, đương nhiên là đối xử rất tốt với đệ tử."

"Người đang làm gì vậy? Đừng cho rằng đỡ một roi cho con là con sẽ tha thứ hết cho những chuyện mà người từng làm với con trước đây."

Hứa Mộ Ngôn nhỏ tiếng, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói.

Ngọc Ly Sinh nhắm mắt làm ngơ, hắn lại ôm chặt Hứa Mộ Ngôn hơn.Cho dù là ai khi nhìn vào cảnh tượng này thì cũng sẽ vỗ đùi một cái mà nói một câu sư đồ tình nghĩa sâu nặng.

"Sư huynh" Tống trưỡng lão gương mặt tràn đầy vẻ khó xử nhìn vào Trọng Minh Quân: "Đây... đánh hay không đánh?"

"Đệ còn muốn đánh sao? Vốn dĩ thân thể của Ngọc sư đệ đã yếu, nếu đệ ấy có chuyện gì thì ta sẽ chỉ đi hỏi đệ thôi đó!"

Trọng Minh Quân giơ tay ra đoạt lấy cây roi đánh ma rồi vứt mạnh xuống đất.

Sau đó vội vàng đi lên phía trước dìu Ngọc Ly Sinh.

Hứa Mộ Ngôn mở to hai mắt nhìn một đám người túm tụm lại dìu Ngọc Ly Sinh rời đi, còn bản thân cậu thì cô đơn một mình bị trói ở trên cái cột hành hình này chịu gió lạnh thổi qua.

"A Ngôn, để đệ phải chịu khổ rồi, nào, sư huynh cởi trói cho đệ."

Đàn Thanh Luật nhân cơ hội đi tới cởi trói giúp cho cậu, sau đó lo lắng hỏi thăm: "Đệ không bị thương chứ? Có đau chỗ nào không?"

"Ta không sao." Hứa Mộ Ngôn lắc lắc đầu, cậu theo bản năng mà liếc nhìn về phương hướng Ngọc Ly Sinh rời đi.

Trong lòng cậu có chút lo lắng, không phải cậu đau lòng vì Ngọc Ly Sinh phải chịu một roi này, mà cậu chỉ cảm thấy nếu như quả phụ nhỏ mà có xảy ra chuyện gì thì nhiệm vụ của cậu phải làm sao?

Cũng không đợi cho cậu suy nghĩ nhiều, Tống trưởng lão hạ lệnh để người đưa cậu trở về Huyền Băng động, sau đó ông ta mới hoảng hốt vội vàng chạy đến lò thuốc để xin sư huynh thuốc đi cứu người.

Hứa Mộ Ngôn lại bị nhốt ở trong huyền băng động.

Bị hành hạ một trận ở ngoài, hiện tại cậu lại đói rồi.

Lúc trước ăn hơi ít, bụng lại rỗng, dạ dày của cậu lại bắt đầu biểu tình.

Hứa Mộ Ngôn đau đến mức hận không thể bốc tuyết dưới đất lên rồi nhét vào trong miệng, thế nhưng cậu biết rằng nếu nuốt tuyết thì sẽ càng đau hơn.

Đúng vào lúc này, Tiểu Lưu Ly từ bên ngoài đi tới.

Cách một tầng kết giới, nàng đứng ở cửa động gọi cậu.

"Sao muội lại qua đây thế?"

Hứa Mộ Ngôn ôm ngực, sau đó chậm rãi lê qua.

"Sư huynh, các sư thúc, còn có Đàn sư huynh đều đi chăm sóc Ngọc sư thúc rồi. Muội nhân lúc không có ai chú ý nên lén chạy đến đây thăm huynh. Hứa sư huynh, muội thấy sắc mặt của huynh không được tốt lắm, cái huyền băng động này thật sự là lạnh không chịu được mà."

Hứa Mộ Ngôn không rảnh để nói chuyện với nàng, cậu gấp gáp hỏi: "Có thứ gì ăn không?"

"Hứa sư huynh, sao huynh lại biết muội mang đồ ăn ngon đến cho huynh vậy?"

Tiểu Lưu Ly cảm thấy kỳ quái mà lẩm bẩm, sau đó mới móc một cái túi giấy từ trong tay áo ra. Nàng dùng linh lực tạo một cái lỗ nhỏ trên kết giới rồi đưa cái túi giấy vào bên trong.

Hứa Mộ Ngôn hiện tại đang đói, thấy đồ ăn một cái là vồ lên ngay lập tức, vừa mở túi ra nhìn, vậy mà lại là mấy cái bánh hạt phỉ.

Hứa Mộ Ngôn đói lắm rồi, cậu cầm bánh lên nhét vào trong miệng. Do ăn quá gấp, đồ ăn nghẹn trong họng khiến cậu ho sặc sụa. Bốc một nắm tuyết lên bỏ vào miệng, đợi cho đến khi tuyết hóa thành nước làm ướt đôi môi khô nứt của cậu.

Đồ ăn lẫn cả vị ngọt cả vị tanh trôi vào trong cái bụng đói cồn cào của cậu.

"Hứa sư huynh, huynh ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn, đều tại muội quên không mang nước đến." Tiểu Lưu Ly thấy vô cùng có lỗi.

"Không sao đâu, muội có thể qua đây thăm ta, lại còn mang bánh cho ta là ta đã rất cám ơn muội rồi."

Dừng lại một chút, Hứa Mộ Ngôn lại nhớ đến vụ giết người moi gan, do dự một hồi lâu rồi mới hỏi: "Lưu Ly, buổi trưa hôm đó, muội chắc chắn là chưa gặp ta sao?"

Tiểu Lưu Ly nói: "Không có thật mà, buổi trưa hôm đó muội vẫn luôn ở cùng các vị tỷ muội đồng môn khác, căn bản là chưa gặp qua sư huynh."

Trái tim Hứa Mộ Ngôn bỗng chốc trở nên nặng trĩu. Hiện tại cậu bị nhốt ở trong Huyền Băng động, nếu muốn tự chứng minh sự trong sạch cho mình thì đã khó lại càng thêm khó.

Trong lòng cậu định là sẽ nhờ Tiểu Lưu Ly giúp đỡ, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch này của nàng thì cậu lại cảm thấy nha đầu này hết thuốc chữa rồi.

Đợi Tiểu Lưu Ly rời đi, dạ dày của Hứa Mộ Ngôn không những không dịu đi mà ngược lại còn đau hơn.

Cậu xoa một hồi mà vẫn không có tác dụng.

Đột nhiên cậu nghiêng người sang một bên, ọe một tiếng nôn ra. Số bánh vừa ăn vào bụng nôn hết sạch ra ngoài, mãi đến khi nôn ra máu thì cậu mới dừng lại được.

"Xem ra mình không có phúc để hưởng bánh hạt phỉ rồi."

Hứa Mộ Ngôn giơ tay lên lau máu ở bên mép mình, sau đó ôm gối co người lại ngồi một góc, nhìn vào cái đống lộn xộn trên đất cậu khẽ lẩm bẩm: "Hiện tại, quả phụ nhỏ... có lẽ cũng đau như mình nhỉ?"

Đồng thời lúc này trong Cửu tiêu điện, Ngọc Ly Sinh đã được một đám người dìu về.

Trọng Minh Quân cùng với mấy vị trưởng lão tinh thông y thuật đang ở bên trong, còn những người khác thì đứng đợi bên ngoài.

Mọi người vây kín xung quanh. Các vị sư trưởng còn ở trong đó nên Đàn Thanh Luật cũng không tiện đi vào, chỉ có thể đứng ở ngoài chờ. Những đệ tử khác đứng chắn đường quá, cho nên y liền bảo bọn họ lui hết xuống, chỉ để lại một vài đệ tử quen mặt đứng ở bên ngoài để chờ nghe các vị sư trưởng dặn dò.

Nghĩ một lúc, Đàn Thanh Luật kéo vạt áo lên quỳ xuống, đợi chờ sư tôn ra ngoài.

Trong điện, phía sau tầng tầng lớp lớp màn chướng, Ngọc Ly Sinh đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, hắn vẫn kéo lấy góc áo của Trọng Minh Quân: "Chưởng môn sư huynh, việc này tuyệt đối không phải do Mộ Ngôn làm, nó là đứa trẻ mà ta tận mắt chứng kiến lớn lên, tính cách của nó như thế nào, ta là người rõ nhất. Ta là sư tôn của nó, nếu nó có làm điều gì sai trái, tất cả đều để ta chịu trách nhiệm đi."

Gương mặt Trọng Minh Quân tràn đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Giờ này đệ còn nói những lời này làm gì? Nó chỉ là một tên nghịch đồ nho nhỏ, đệ lại cam nguyện đỡ roi cho nó ở trước ánh nhìn của tất cả mọi người? Đệ có biết thân thể mình yếu ớt không chịu nổi một roi của cái roi đánh ma đó hay không? Năm đó ta đã tốn bao nhiêu công sức mới kéo được đệ thoát khỏi quỷ môn quan, vậy mà đệ lại không biết tự trân trọng bản thân như thế sao?"

Sau khi nặng nề thở dài một tiếng, ngài ấy quay đầu nói với các vị trưởng lão khác: "Đứng đó làm gì vậy? Còn không mau đi tìm linh đan diệu dược đến đây! Ngọc sư đệ sợ lạnh, đóng cửa sổ chặt lại! Than đâu than đâu! Mau đốt lò sưởi lên! Sau đó ôm một cái chăn bông lại đây."

Hiện tại mới chỉ đầu hạ, ban ngày còn có vài phần nóng nực, trời nắng nóng này còn đi đốt than, thật sự là kỳ quái.

Nhưng cũng không có ai dám nói gì, đóng cửa sổ lại, sau đó đốt than lên, trong phòng nóng hệt như một cái lò, người nào người nấy đều đổ đầy mồ hôi, bộ dáng tức giận mà không dám nói.

"Nào, đệ uống viên hộ tâm đan này trước đi, bảo vệ tâm mạch quan trọng."

Trọng Minh Quân cẩn thận dìu người ngồi dậy rồi đút viên hộ tâm đan cho Ngọc Ly Sinh, sau đó lại thuận tiện đút luôn một ngụm nước ấm, rồi ở bên cạnh thân thiết hỏi: "Có đau lắm không?"

Ngọc Ly Sinh lắc lắc đầu, giống như đang làm dịu cơn đau, sau đó mới mở miệng nói chuyện: "Sư huynh, từ trước đến nay Mộ Ngôn vẫn luôn có chút bướng bỉnh, là do người sư tôn như ta quản không nghiêm nên mới phóng túng cho nó làm loạn ở trên Côn Lôn sơn, đã gây ra nhiều rắc rối cho sư huynh rồi."

"Cái gì mà rắc rối với không rắc rối, đều là sư huynh đệ đồng môn, sao lại khách sáo như thế làm gì?"

Trọng Minh Quân vô cùng đau lòng, từ khi đưa Ngọc Ly Sinh lên núi, chớp mắt một cái mà đã hơn mười năm.

Cho dù lúc đầu chỉ là xuất phát từ sự thương hại, thế nhưng đến nay cũng đã là tình nghĩa sư môn.

Thấy Ngọc Ly Sinh thiên vị tiểu súc sinh Hứa Mộ Ngôn như vậy Trọng Minh Quân không khỏi tức giận.

Trong lòng ngài ấy thầm nghĩ, Ngọc sư đệ đối xử với Hứa Mộ Ngôn như con trai ruột của mình, mấy năm nay lại càng thêm thiên vị. Cho dù có lúc hơi lơ đãng, thế nhưng cũng đã hết lòng hết dạ vì đệ tử.

Thế nhưng Hứa Mộ Ngôn lại không biết tốt xấu gì, trước đây thì luôn thích cãi sư tôn, cứ tưởng sau trận dạy dỗ lần trước thì đã tự biết đường mà hối cải sửa lỗi.

Ai ngờ lại đi gây họa.

Lúc trước ở bên ngoài điện, Trọng Minh Quân nhìn thấy vô cùng rõ ràng là tiểu súc sinh kia tận mắt nhìn thấy sư tôn của mình thay mình chịu phạt, thế nhưng lại chẳng có lấy một chút ý muốn hối cải nào, mà ngược lại chỉ giống hệt như cây gỗ, đứng yên tại chỗ không động đậy gì.

Mãi cho đến khi mọi người dìu Ngọc Ly Sinh đi thì cậu cũng chưa từng nhìn tử tế vào sư tôn mình lấy một lần.

Trọng Minh Quân càng ngày càng đau lòng cho Ngọc Ly Sinh, sau đó thở dài nói: "Đệ hà tất phải khổ như thế? Lúc đầu đệ đưa Hứa Mộ Ngôn lên núi, ta nhìn tướng xương của nó liền cảm nhận được sau này lớn lên nó nhất định sẽ kiêu ngạo bất tuân, tàn nhẫn, có dã tâm. Thế nhưng đệ cứ không tin, hiện tại thì hay rồi, đệ chịu phạt thay nó... nhưng nó làm gì có... có nửa phần áy náy? Trái tim của nó căn bản là không đặt ở chỗ người sư tôn như đệ."

Ngọc Ly Sinh không trả lời, gương mặt tái nhợt, hắn khẽ ho khan vài cái. Những trưỡng lão khác thấy vậy liền ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cũng không tiện nói thêm gì.

"Chuyện này đệ không cần lo lắng nữa, giao cho sư huynh là được. Nếu Mộ Ngôn thật sự trong sạch, vậy ta nhất định trả lại công bằng cho nó, chỉ là..."

Trọng Minh Quân hơi dừng lại một chút, sau đó vô cùng không vui mà nhíu mày nói: "Sau ngày đó ta cũng từng hỏi riêng Lưu Ly là có phải số gan đó là do con bé tìm về hay không. Thế nhưng Lưu Ly nói là không phải, buổi trưa hôm đó nó chưa từng gặp Hứa Mộ Ngôn. Mặc dù Lưu Ly không được thông minh lắm, thế nhưng nó không biết nói dối.".


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com