ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 53

wocaowoqu


"Con nói đúng rồi, ta vốn dĩ không có trái tim."

Ngọc Ly Sinh thần sắc lạnh nhạt, cái eo rắn chắc của hắn bỗng dựng thẳng lên, người thiếu niên nằm trên người hắn lập tức câm họng không nói thêm nổi bất kỳ câu gì nữa.

Mãi đến một lúc sau Hứa Mộ Ngôn mới nhỏ giọng nói: "Muốn làm thì làm nhanh lên! Người không ngủ, nhưng con muốn ngủ!"

"Con đang dạy vi sư cách làm việc sao?"

Từ trước đến nay Ngọc Ly Sinh rất ghét việc bị người khác chỉ trỏ tay chân sai hắn làm bất cứ việc gì. Hắn ngược lại còn ôm người vào trong lồng ngực chặt hơn, cũng không động đậy gì thêm nữa.

"Cứ như vậy ngủ một đêm, nếu con an phận, hai chúng ta đều bình an vô sự. Nếu như con không an phận, vậy hiện tại vi sư sẽ cho truyền gọi Đàn Thanh Luật qua đây, để nó tận mắt nhìn thấy con hầu hạ sư tôn ở trên giường như thế nào?"

Hứa Mộ Ngôn không hề nghi ngờ tính chân thực trong lời nói này của Ngọc Ly Sinh.

Hơn nữa còn hiểu rõ là Ngọc Ly Sinh có thể làm ra loại chuyện như thế này.

Thế nhưng cái tư thế kỳ quái này, thực sự là quá khó chịu.

Hứa Mộ Ngôn không dám động đậy một chút nào, không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, tai Hứa Mộ Ngôn dán chặt vào lồng ngực của sư tôn, cậu có thể nghe tiếng tim đập của sư tôn một cách rất rõ ràng.

Không nhanh không chậm, rất ổn định và khỏe khoắn.

Gân xanh ở bộ phận phía dưới của hắn cũng đang đập rất ổn định. Nhưng chỉ cần cậu cử động nhẹ một cái nó lập tức cứng lên.

Hứa Mộ Ngôn khó khăn chịu đựng qua một đêm, mãi cho đến khi trời gần sáng thì cậu mới ngủ thiếp đi.

Lúc sáng sớm tỉnh lại cậu vẫn còn nằm trong lòng Ngọc Ly Sinh, hai người chưa từng tách ra.

Không chỉ chưa từng tách ra, mà cậu còn cảm nhận được một cách rõ ràng là sư tôn động tình rồi.

Giống như lúa nước trên đồng ruộng sau những tháng ngày được phơi nắng tắm sương mà đang dần dần sinh sôi nảy nở.

Mọc xanh um tùm khắp ruộng đồng, không có lấy một khe hở chỗ trống.

"Tỉnh rồi?"

Ngọc Ly Sinh giữ lấy eo Hứa Mộ Ngôn, hắn cúi đầu nhìn vào mắt cậu, nhìn bộ dạng nhỏ bé với đôi mắt còn ngái ngủ, đến đuôi mắt vẫn còn hơi phiếm hồng của cậu.

Hắn không nhẫn nhịn được mà cong khóe môi, sau đó vô cùng ác ý mà gập đầu gối lại không nghiêng không lệch chọc vào sau lưng Hứa Mộ Ngôn, cái thứ đang chôn sâu trong cơ thể kia cũng vì thế mà trực tiếp đâm thật sâu vào trong cái động mềm mại hồng hồng kia của cậu, nước bắn tung tóe ra ngoài.

"Có phải người có bệnh hay không vậy? Cả một buổi tối... cả một buổi tối mà người không rút ra!"

Hứa Mộ Ngôn bị ép phải nằm trên người Ngọc Ly Sinh, gương mặt cậu đỏ đến mức dường như sắp nhỏ ra cả máu, cậu cắn răng cắn lợi nói: "Mới sáng sớm, rốt cuộc người lại phát điên cái gì vậy? Nếu mà nhàn quá không có gì làm thì người ra ngoài kia chạy bộ mấy vòng quanh núi có được không? Người trút giận lên người con làm gì?"

Ngọc Ly Sinh không nói gì mà chỉ ưỡn eo của mình một cái thúc lên phía trên, Hứa Mộ Ngôn cắn răng cắn lợi, khó nhọc ngẩng cổ lên.

"Đừng động nữa!!! Con bị bệnh rồi, sao người còn nhẫn tâm làm chuyện này với con? Hự, ah! Mau dừng lại!"

"Bị bệnh thì làm sao? Cho dù giờ này trong bụng con có mang thì vi sư vẫn có thể làm như thế này với con." Ngọc Ly Sinh lạnh lùng cười khẩy một cái, hai tay giữ chắc lấy eo của đồ đệ, vì ấn quá mạnh mà còn để lại những dấu ngón tay thâm tím nhàn nhạt.

Hứa Mộ Ngôn hít thật sâu một hơi khí lạnh rồi vội vàng nói: "Được rồi, con nhận thua rồi! Nhận thua rồi, nhận thua rồi!"

"Xuỵt! Đừng động đậy, bên ngoài hình như có người."

Ngọc Ly Sinh giơ một ngón tay ra đặt lên môi của chính mình, ý bảo Hứa Mộ Ngôn ngậm miệng, mà kết quả là bên ngoài thật sự truyền đến tiếng gõ cửa.

Sau đó chính là giọng nói của Đàn Thanh Luật: "Sư tôn, nghe những đệ tử khác nói sư tôn truyền gọi đệ tử đến đây, không biết người có gì sai bảo."

Vừa nghe được cái giọng nói này, cả người Hứa Mộ Ngôn thiếu chút nữa thì nhảy khỏi giường.

Quả phụ nhỏ đáng chết, cả một đêm không chịu rút ra cũng thôi đi.

Mới sáng sớm mà còn gọi Đàn Thanh Luật qua đây để làm gì? Xem cậu làm sao trần truồng uốn éo thân thể, bị chính sư tôn của mình dạy dỗ hay sao?"

"Rốt cuộc người muốn như thế nào?"

Hứa Mộ Ngôn cắn răng cắn lợi độc ác trừng mắt nhìn Ngọc Ly Sinh, đã một đêm trôi qua, cơn sốt trên người cậu đã giảm, thế nhưng sắc mặt vẫn không được tốt lắm, trắng bệch xanh xao.

Bọng mắt còn hơi có vết thâm đen, vừa nhìn là biết ham hố tình dục quá mức dẫn đến.

Từ sau khi rơi vào tay quả phụ nhỏ, ngày ngày đêm đêm, không nghỉ không ngơi. Quả phụ nhỏ giống như đã lâu lắm rồi không làm chuyện đó, lão đàn ông này hình như đã phải nhẫn nhịn rất nhiều rồi.

Vậy mà Hứa Mộ Ngôn thật sự đã gặp phải cái người bảy lần một đêm vẫn không gục ngã trong truyền thuyết.

Mẹ nó, cậu đi nói lý với ai đây?

"Xuỵt! Nhỏ tiếng một chút, chắc là con không muốn Đàn Thanh Luật tận mắt chứng kiến con hầu hạ sư tôn, hơn nữa còn ngậm chặt thứ đồ đó của đàn ông không chịu nhả ra như thế nào đâu đúng không?"

"Bì ổi vô sỉ."

Hứa Mộ Ngôn nhỏ tiếng mắng một câu, lời vừa nói xong thì eo cậu lập tức bị một cánh tay ôm lấy rồi ấn mạnh xuống một cái, bên tai lập tức vang lên tiếng phập.

Sức mạnh đột ngột này xông đến làm cho cậu thiếu chút nữa thì kêu thành tiếng, may mà cậu kịp thời cho tay lên miệng chặn lại nên mới miễng cường nhẫn nhịn được.

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng cười khẩy liếc nhìn cậu một cái sau đó mới nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Là vi sư cho người gọi con lên núi, đích thực là có vài chuyện muốn nhờ con đi làm."

"Nếu sư tôn có gì sai bảo, đệ tử cho dù có xông vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ."

Hứa Mộ Ngôn đang ngậm bảo bối của sư tôn, tim cậu đập bùng bục bùng bục, nghe thấy lời này, đến cơm ăn từ tối hôm trước cậu cũng sắp nôn ra rồi.

Cậu thầm nghĩ, lẽ nào đây chính là nghệ thuật nói chuyện trong truyền thuyết sao?

Đàn Thanh Luật này đúng là đồ chó má chuyên đâm bị thóc chọc bị gạo, đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy mà.

Chẳng trách nguyên chủ lại thích y đến mức đó, đích thực là cũng có một chút bản lĩnh.

Vẫn còn chưa đợi Hứa Mộ Ngôn nghĩ nhiều, ngay lập tức cậu đã nghe thấy Ngọc Ly Sinh nói: "Vi sư đã dậy rồi, con trực tiếp đi vào đi."

Cái gì?

Trực tiếp đi vào?

Vậy không phải sẽ bị bắt tại trận hay sao?

Chỉ cần nghĩ đến việc cái bí mật khó nói này của mình sẽ bị người ta bắt gặp, Hứa Mộ Ngôn thật sự là muốn phun máu mà chết ngay tại chỗ, cậu chỉ cảm thấy bầu trời trên đầu sắp sập xuống.

Trong lúc hoang mang sợ hãi, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, Hứa Mộ Ngôn vùng lên giãy giụa hòng thoát khỏi sự cùm kẹp của Ngọc Ly Sinh,.

Thế nhưng ai ngờ vừa mới nhấc người lên thì đã bị ấn mạnh trở lại, huỵch một tiếng, vô cùng trơn tru mà trực tiếp ngồi xuống tận gốc.

Hứa Mộ Ngôn khổ sở ngửa cổ lên trời, nước mắt cũng sắp nhảy ra đến nơi rồi, cậu phải cắn chặt môi dưới của mình mới không đến nỗi biến thành trò cười cho người khác xem.

Bị quả phụ nhỏ bắt nạt như vậy đã đủ mất mặt rồi.

Nếu như để sư huynh nhìn thấy, nhất là Đàn Thanh Luật còn to miệng nữa, giống y hệt như cái loa vậy, đảm bảo là trong thời gian chưa đến nửa nén hương là cả cái Côn Lôn sơn này sẽ đều biết chuyện.

Hứa Mộ Ngôn nhìn thấy cánh cửa đang từ từ mở ra từ bên ngoài, cậu gấp đến mức mặt mày trắng bệch, hai tay cào loạn bắt lấy chiếc chăn nhằm che đậy thân thể lại.

Eo bị siết chặt lại, cậu bị Ngọc Ly Sinh cưỡng ép gập người lại rồi bày ra tư thế giống như khi người dỗ cho trẻ con đi vệ sinh mà nhấc cậu lên, tạo thành tư thế vô cùng xấu hổ, hơn nữa còn hướng ra bên ngoài cửa.

Chỉ cần có người tiến vào bên trong vậy thì sẽ ngay lập tức nhìn thấy hai người bọn họ đang làm chuyện vui vẻ với nhau như thế nào.

"Đừng... đừng mà."

Hứa Mộ Ngôn thất thanh kêu lên, Ngọc Ly Sinh ở đằng sau khẽ hừ một tiếng, sau đó dán sát lại gần tai của cậu nói: "Làm sao, thấy người trong lòng rồi? Sợ rồi, hoảng hốt rồi? Không dám để nó nhìn thấy, có phải không?"

Ngọc Ly Sinh vừa nói vừa kéo mạnh đôi chân thon dài của cậu về hướng ngược lại.

Rắc rắc một tiếng, Hứa Mộ Ngôn đau đớn cắn vào nắm tay, cậu chỉ cảm thấy xương của mình chắc chắn là bị gãy rồi. Bị bày ra cái tư thế không biết xấu hổ này.

Bình thường ở trong câu lan viện, cho dù có là loại thấp kém nhất, bị nhiều người chơi qua nhất thì cũng không thể một ngày liên tục tiếp khách suốt 12 canh giờ.

Nếu như bị bệnh hoặc là tâm trạng không vui thì còn có thể nghỉ ngơi mấy ngày.

Nhưng Ngọc Ly Sinh xem cậu là gì chứ?

Đến kỹ nữ còn được nghỉ ngơi, nhưng còn cậu cả một đêm sốt cao mà hắn cũng không rút ra.

Có còn là người không?

Hứa Mộ Ngôn tâm như chết lặng, cậu chỉ chờ nhìn thấy thần sắc kinh ngạc, hoảng loạn không biết làm như thế nào của Đàn Thanh Luật, sau đó y sẽ tức giận mà mắng mỏ cậu một trận.

Thế nhưng không hề.

Đàn Thanh Luật sau khi vào trong phòng lại giống hệt như một người mù, y đi xung quanh căn phòng giống như không hề nhìn thấy tình hình bên trong.

Ngọc Ly Sinh dán sát vào bên tai Hứa Mộ Ngôn, nhỏ giọng nói: "Con không cần mặt mũi thế nhưng sư tôn cần. Không phải con thích nó sao? Vậy được, vi sư sẽ để nó tự mình sỉ nhục con, được không?"

Hứa Mộ Ngôn nghe mà thấy kinh hồn bạt vía, căn bản không biết rốt cuộc sư tôn muốn làm cái gì.

Còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên cậu nghe thấy Đàn Thanh Luật lạnh lùng chất vấn: "Ngươi là ai, tại sao lại ở trong phòng sư tôn? Sư tôn đang ở đâu?"

Vừa nói hắn vừa rút kiếm ra chém lung tung vào không khí.

Tiếng kiếm chém vào không khí kêu lên vun vút, thiếu chút nữa thì làm Hứa Mộ Ngôn bị thương.

Đàn Thanh Luật trúng thuật che mắt của Ngọc Ly Sinh, vì vậy vừa vào trong điện là hắn nhìn thấy có một con rắn đen, nó đang cuộn người nằm trong tẩm điện.

Hắn thuận thế cầm kiếm lên định đâm qua. Con rắn đen này dài tầm mười trượng, nặng tầm khoảng bằng một người trưởng thành cao lớn.

Động tác của nó vô cùng linh hoạt, dễ dàng tránh thoát khỏi sự công kích của Đàn Thanh Luật, sau đó nó nhảy một cái tung người về phía cửa sổ ý đồ muốn chạy trốn.

Đàn Thanh Luật nhanh chân tiến lên một bước, ánh nhìn nơi khóe mắt khẽ liếc qua bột hùng hoàng trên bàn. Hắn một phát cầm lên sau đó dứt khoát rắc xuống người nó...

Nhưng thực tế thứ Đàn Thanh Luật cầm chỉ là một ly trà đã nguội lạnh mà thôi, hắn hất mạnh ly trà làm ướt hết mặt hết đầu của Hứa Mộ Ngôn, nước trà thuận theo sợi tóc chảy xuống vùng cổ.

"Ngiệt súc!" Đàn Thanh Luật tiếp tục lạnh lùng nói: "Xem mày còn chạy đi đâu."

Vậy mà hắn lại thật sự đâm một kiếm qua, không sai không lệch gì mà chọc trúng vai trái của Hứa Mộ Ngôn, máu tươi lập tức chảy ra làm ướt nửa bên bả vai của cậu.

Cậu thuận thế lùi về phía sau một chút khiến cho khoảng cách giữa cậu và Ngọc Ly Sinh lại càng gần hơn, hai người dính sát vào nhau không có lấy một kẽ hở.

"Đau không? Cảm giác bị người trong lòng đâm một kiếm như thế nào, có dễ chịu hay không?"

Ngọc Ly Sinh còn vô cùng ác ý mà cắn vào cổ của Hứa Mộ Ngôn một cái, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào giọt nước mắt của cậu nhỏ giọng nói: "Mộ Ngôn, nếu đau thì cứ kêu lên, đừng cố nhịn, nhịn nhiều thì sẽ bị nội thương đó, như vậy vi sư sẽ đau lòng."

"Không... không đau."

Nửa bên vai của Hứa Mộ Ngôn đã thấm đẫm máu, nhưng cậu quật cường không chịu kêu, lúc cậu đang muốn đẩy người ra.

Ai ngờ Đàn Thanh Luật lại đột nhiên nhíu mày, hắn nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì?"

Vừa nói hắn vừa cho tay đến phần bụng của Hứa Mộ Ngôn để sờ thử...

"Không được."

Hứa Mộ Ngôn hất tay y ra, sau đó lạnh lùng từ chối: "Không được đụng vào."

Vì lần này cậu dùng lực khá mạnh cho nên Đàn Thanh Luật bị đẩy ra xa tận mấy bước, kiếm xẹt một cái rút ra khỏi vai của Hứa Mộ Ngôn, máu ròng ròng chảy ra.

"Mộ Ngôn, con xem người sư huynh này của con mới vô dụng làm sao, đến thực tế với ảo ảnh mà cũng không phân biệt được."

Ngọc Ly Sinh khẽ thò đầu lưỡi ra dịu dàng liếm vết thương trên vai của Hứa Mộ Ngôn. Điều kỳ lạ là do có sự an ủi của hắn thì vết thương trên vai cậu đã từ từ khép lại không còn chảy máu nữa.

Nhưng đau thì vẫn rất đau, Hứa Mộ Ngôn không phải cái loại người mà vừa mới tát cho cậu một phát xong nhét cho cậu một cái kẹo là có thể dỗ được, ít nhất là phải cho cậu hẳn một túi, một cái sao đủ nhét kẽ răng.

Không những không cảm tạ Ngọc Ly Sinh mà cậu còn đổi cách khác lớn mở miệng mắng hắn: "Không phải do người dùng thuật che mắt với sư huynh hay sao? Nếu như tu vi của sư huynh mà cao hơn người, huynh ấy còn không kéo người xuống từ sớm mà để đợi đến ngày hôm nay hay sao?"

Ngọc Ly Sinh: "Vậy ý của con là muốn ta phế bỏ tu vi của nó sao?"
"..."

Sao cậu có thể có cái ý này chứ?

Đây chẳng lẽ là máy đọc hiểu của tu chân giới sao?

Nhưng mà cũng không phải là không được, Hứa Mộ Ngôn cảm thấy chuyện này cũng được.

Vì vậy cậu đang định gật đầu, thế nhưng Ngọc Ly Sinh lại cười nói: "Con cũng tính toán giỏi đấy, nếu bản tọa mà vô duyên vô cớ phế đi tu vi của nó, đuổi nó xuống núi. Không chỉ trên dưới Côn Lôn sơn sẽ bất mãn oán hận ta, mà đến cả cái tu chân giới này cũng sẽ chỉ trích ta. Lúc đó chưởng môn sư huynh cũng không bảo vệ được ta, lúc đó không phải ta sẽ trở thành đối tượng công kích của mọi người sao? Con cũng thông minh lắm."

"..."

Hứa Mộ Ngôn lại thấy kỳ quái rồi, động vào Đàn Thanh Luật thì hắn lại suy nghĩ đến nhiều vấn đề như thế, vậy tại sao khi động vào cậu thì hắn lại không có nói đến việc bị tông môn chỉ trích, bị tu chân giới chỉ trích vậy?

"Con khác với nó, trên người con đang mang tội, cho dù có chết thì cũng là sợ tội tự sát."

Thì ra là vậy, té ra quả phụ nhỏ bắt nạt cậu như vậy là bởi vì hắn nhận định cậu chính là tên giết người moi gan rồi.

Nhưng vấn đề là, cái chuyện thất đức này không phải là do cậu làm.

Mặc kệ quả phụ nhỏ có tin hay không, Hứa Mộ Ngôn nhất định phải biện hộ cho mình một chút: "Không phải con, con không có giết người moi gan, thật sự không phải con."

Ngọc Ly Sinh im lặng không nói gì, hắn nhìm chằn chằm vào mặt cậu.

"Con không giết người, từ nhỏ đến lớn, đến một con gà con còn chưa giết thì nói gì đến giết người? Lúc đó, thi thể đó được kéo đến đại điện, con đứng từ xa nhìn một cái... người chết tuổi còn khá nhỏ, con nhìn chắc tầm hơn mười tuổi mà thôi."

Dừng lại một chút, giọng nói của Hứa Mộ Ngôn càng ngày càng trầm xuống: "Tuổi còn nhỏ như vậy sao lại chết như thế chứ, thật là đáng thương. Trong nhà nếu như vẫn còn cha mẹ, huynh đệ tỉ muội, vậy thì không biết họ sẽ đau lòng đến mức nào?"

Không biết tại sao khi Ngọc Ly Sinh nghe cậu nhắc đến cha mẹ với huynh đệ tỉ muội, ngữ khí của cậu lại có chút bi thương, ánh mắt cũng buồn đi không ít.

Phải rồi, Hứa Mộ Ngôn được hắn nhặt về từ nhỏ, không cha không mẹ, không huynh đệ, không tỷ muội.

Mặc dù Đàn Thanh Luật là người trong ma tộc, nhưng cũng đã làm tròn trách nhiệm của một người sư huynh. Mấy năm nay cũng chăm sóc Hứa Mộ Ngôn y hệt như đệ đệ ruột.

Ngược lại thì Ngọc Ly Sinh từ trước đến nay vẫn luôn không làm tròn hết trách nhiệm của một người làm thầy.

Hơn nữa hiện tại lại còn đang làm nhục đồ đệ nhỏ của mình. Nếu đổi lại là bất cứ người nào có trái tim thì họ nhất định sẽ cảm thấy lương tâm bất an, đêm đêm khó ngủ.

Thế nhưng Ngọc Ly Sinh không có trái tim.

Vì không có trái tim nên sau khi nghe những lời này, hắn không những không tha cho Hứa Mộ Ngôn mà ngược lại còn giữ chặt hơn, bày cơ thể cậu ra thành tư thế như nhà mở cửa lớn, hướng thẳng về phía Đàn Thanh Luật.

Ánh mắt của Đàn Thanh Luật không sai không lệch mà rơi đúng vào chỗ giao hợp của hai thầy trò, ánh mắt sáng quăng quắc nhìn vào.

Thế nhưng trong mắt của Đàn Thanh Luật, thứ hắn nhìn thấy chẳng qua chỉ là phần tim của con rắn, là một chỗ trên cơ thể của con rắn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com