ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 52

wocaowoqu


Nghe xong, Ngọc Ly Sinh nhíu chặt lông mày lại: "Con gọi ta là gì?"

"Cha ơi, cha ơi, cha yêu quý ơi!"

Hứa Mộ Ngôn liên tục gọi mấy tiếng, sau đó ngữ khí gấp gáp nói tiếp: "Sư tôn tại thượng, đệ tử cam bái hạ phong, chỉ cầu sư tôn giơ cao đánh khẽ, tha cho con một con đường sống."

Lông mày Ngọc Ly Sinh nhíu lại, hắn cảm thấy hành động này của cậu thật sự rất khác thường. Thấy má Hứa Mộ Ngôn đang đỏ ửng lên một cách khác thường, hắn theo bản năng mà cho tay lên sờ thử, thật sự là nóng đến bỏng tay.

"Con bị sốt rồi?"

"Con không bị nứng."

(từ sốt với từ nứng trong tiếng Trung có phát âm gần giống nhau nên Mộ Ngôn nghe nhầm)

Hứa Mộ Ngôn lắc đầu, cậu kiên quyết không thừa nhận mình bị nứng.

"Con bị sốt rồi."

"Con không có, không có mà."

"..."

Ngọc Ly Sinh sờ sờ vào mặt Hứa Mộ Ngôn, cảm thấy đứa trẻ này đã sốt rất cao, thần trí hình như đã không còn thanh tỉnh nữa.

Nơi này lạnh giá, nếu như sốt rồi mà còn bị nhốt ở trong này không có ai lo, chỉ e là cái mạng của cậu không giữ được.

Tạm thời tính đến hiện tại thì Ngọc Ly Sinh vẫn chưa nếm đủ hương vị của cậu cho nên đương nhiên là hắn không muốn cậu chết.

Thuận tay tháo dây xích ra, hắn cởi áo ngoài của mình xuống bọc kín lấy Hứa Mộ Ngôn từ đầu đến chân.

Hứa Mộ Ngôn không biết hắn sẽ làm gì, cả người cậu mềm nhũn không còn chút sức lực nào.

Vừa mới tháo dây xích ra một cái là cậu đã ngay lập tức ngã bổ xuống và nhào vào lồng ngực Ngọc Ly Sinh.

Ngọc Ly Sinh thuận tay ôm lấy eo của Hứa Mộ Ngôn, sau đó cúi đầu nói: "Ngôn Ngôn, sư tôn đưa con về Nguyệt Hạ Tiểu Trúc, con đừng sợ, sư tôn không để con chết đâu."

Vừa nghe thấy cách xưng hô này, Hứa Mộ Ngôn bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ.

Trong ấn tượng của cậu, chỉ có người mẹ đáng thương kia của cậu mới gọi cậu như vậy, ngoài ra chưa từng có một người nào gọi cậu như vậy cả.

Tận mắt chứng kiến Ngọc Ly Sinh cúi xuống ôm ngang người cậu lên, Hứa Mộ Ngôn bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác.

Cậu thấp thoáng thấy hình bóng của mẹ mình trên người Ngọc Ly Sinh.

Hứa Mộ Ngôn sốt cao đến mức thần trí mơ mơ hồ hồ, cậu úp mặt của mình vào lồng ngực Ngọc Ly Sinh, hai mắt nhắm lại. Giống như đang quay trở lại hồi còn nhỏ vậy, mẹ cậu ôm cậu vào trong lòng, sau đó vỗ nhẹ vào lưng cậu, dỗ cậu đi vào giấc ngủ.

Màn đêm đen yên tĩnh, trong đám cỏ vang lên đầy tiếng ếch nhái kêu.

Sau khi về đến Nguyệt Hạ Tiểu Trúc, vì không muốn bị người khác nghi ngờ nên hắn đã bố trí người vào trong tẩm điện của mình để nghỉ ngơi.

Thực ra thì hắn không biết chăm sóc người khác cho lắm, đến chính bản thân hắn còn không lo cho mình được đến nơi đến chốn.

Càng đừng nói gì đến việc chăm sóc một đồ đệ đang bị bệnh.

Ngọc Ly Sinh chỉ biết rằng người đang bị sốt nóng thì cần nhanh chóng được hạ nhiệt.

Nhưng hắn không biết cụ thể nên hạ nhiệt như thế nào.

Vì vậy hắn kéo Hứa Mộ Ngôn xuống khỏi giường, sau đó cởi y phục cậu ra rồi một phát đá cậu rớt xuống hồ sen ở bên ngoài tẩm điện.

Hứa Mộ Ngôn bị sặc mà ho lụ khụ lên, nước hồ băng lạnh làm cho cậu khôi phục lại một chút thần trí, nằm bên bờ hồ, cậu vừa ho vừa nói: "Có rất nhiều phương pháp để con chết, tại sao người phải lựa chọn phương pháp này? Nếu như người thật sự không muốn cứu con, vậy thì cứ để con chết cóng trong huyền băng động đi cho rồi, người còn tốn nhiều công sức như vậy lôi con trở về để làm gì?"

Ngọc Ly Sinh nói: "Con sốt cao không giảm, ta chỉ muốn giúp con hạ nhiệt thôi."

Giúp cậu hạ nhiệt? Tức là đá cậu xuống hồ sen sao?

Nếu không phải Hứa Mộ Ngôn đột nhiên tỉnh lại, với cả cậu bơi lội giỏi, há không phải cậu sẽ bị chết đuối luôn rồi hay sao?

Đây quả thật là một cái lý do tốt, quả phụ nhỏ có cái tài đảo lộn trắng đen như thế này, tại sao không ra đầu phố mà hát kịch đi.

"Hạ nhiệt không phải hạ như thế đâu, nếu như người không biết thì có thể hỏi con mà!"

Ngọc Ly Sinh: "Con hôn mê rồi, giống như con chó chết vậy, ta gọi mà con có tỉnh đâu, hỏi con?"

"..." Hứa Mộ Ngôn vừa nỗ lực bò lên bờ vừa giảo biện nói: "Nhưng hiện tại con tỉnh lại rồi!!!"

Ngọc Ly Sinh: "Ừm, may mà có sư tôn."

"Vậy nếu theo như người nói thì con còn phải cám ơn người nữa sao?"

Ngọc Ly Sinh: "Không cần cám ơn, nên làm thôi."

Đáng ghét, bờ hồ này quá trơn, lực cánh tay của Hứa Mộ Ngôn lại không đủ. Cậu đã thử mấy lần mà vẫn không trèo lên được, ngược lại còn khiến bản thân mình mệt bở hơi tai.

"Đưa tay cho ta."

Ngọc Ly Sinh bỗng rộng lòng từ bi cúi thấp người xuống, giơ tay ra với cậu.

Hứa Mộ Ngôn do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng quả phụ nhỏ một lần, cậu chậm rãi giơ bàn tay đang run rẩy của mình ra.

May mà lần này cậu cược thắng rồi.

Ngọc Ly Sinh một phát kéo cậu lên bờ, sau đó lại giống như kéo con chó chết mà lôi cậu trở về tẩm điện.

Bị giày vò thêm một trận nữa, giờ đây Hứa Mộ Ngôn còn sốt cao hơn, cậu nằm trên giường, đến giọng nói cũng đã khàn đặc: "Có rượu không?"

"Không có." Ngọc Ly Sinh nhíu mày: "Con muốn uống sao? Giờ này là lúc nào rồi?"

"Dùng rượu bôi vào lòng bàn chân của con, có thể làm tản nhiệt."

Chuẩn xác mà nói thì phải dùng rượu tinh, nhưng trong tình huống hiện tại là không có, thôi tàm tạm vậy.

"Trên Thanh Tịnh Phong không có thứ đó."

"Vậy người... người có thể..."

Vốn dĩ Hứa Mộ Ngôn muốn nói là người có thể ngự kiếm xuống núi, giúp cậu lấy một ít không, thế nhưng cậu suy nghĩ lại, quả phụ nhỏ chắc chắn sẽ không đi.

Quả thật là như vậy, Ngọc Ly Sinh lắc đầu từ chối: "Đêm khuya không được xuống núi, đây là quy định."

Hứa Mộ Ngôn tức giận thở phì phò: "Côn Lôn Sơn có quy định này sao?"

"Là quy định của ta."

"..."

Hứa Mộ Ngôn thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy lấy một cái khăn ướt đắp lên trán cho con, được không? Con... con không còn sức nữa, phiền người, giúp con lần này đi."

Chút việc này thì Ngọc Ly Sinh vẫn làm được.

Đầu tiên là tìm một cái khăn tay, sau đó ra hồ sen lấy một chậu nước, nhúng cái khăn tay xuống, sau đó vớt lên.

"Đợi đã, vắt nước ở cái khăn đi chứ."

"Nếu cần phải vắt khô vậy thì tại sao còn nhúng vào nước làm gì, con dùng luôn khăn khô không phải là được rồi sao?"

Ngọc Ly Sinh không vui nói, thế nhưng hắn vẫn vắt khăn, đến gấp cũng không gấp lại một chút mà trực tiếp ném lên mặt Hứa Mộ Ngôn, che mất luôn một bên mắt của cậu.

"Còn phải làm cái gì nữa?" Ngọc Ly Sinh hỏi.

"Vẫn còn, sư tôn, người làm ơn quay người lại rồi đi bộ mười bước, sau đó giúp con đóng cái cửa lại với, cám ơn."

"Không cần cám ơn."

Ngọc Ly Sinh quay người định đi đóng, thế nhưng đột nhiên lại nhớ đến cái gì, hắn lại quay người lại phẫn nộ nói: "Đây là phòng của vi sư mà!"

"Là sư tôn đưa con tới đây, đâu có phải con mặt dày sống chết đòi đến đây đâu."

Hứa Mộ Ngôn nhắm mắt lại, cậu đã rất mệt rồi, thanh âm dần dần biến mất.

Ngọc Ly Sinh tiến lên một bước, theo thói quen giơ tay ra trước mũi cậu xem thử, vẫn còn thở. Thì ra chỉ là ngủ thiếp đi thôi.

Nhìn gương mặt trắng bệch của Hứa Mộ Ngôn, hắn đã mấy lần muốn kéo người xuống giường, thế nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.

Ngọc Ly Sinh quyết không chịu thiệt về giường ngủ của mình.

Hắn quay người trèo lên giường. May mà cái giường này đủ rộng, hai người đàn ông nằm mà không bị quá chật.

Không biết có phải là do ảo giác của Ngọc Ly Sinh hay không, hắn dường như cảm thấy không còn lạnh như trước nữa.

Thân thể của hắn rất lạnh, có lẽ có thể giúp Hứa Mộ Ngôn hạ nhiệt.

Nhưng Hứa Mộ Ngôn không hề xin hắn giúp đỡ, vì vậy Ngọc Ly Sinh liền ngửa mặt ngủ luôn.

Đột nhiên có thứ đồ gì đó nhích lại gần hắn, hắn nhanh chóng mở mắt ra nhìn.

Bình tĩnh nhìn lại, thì ra là Hứa Mộ Ngôn.

Đầu của đồ đệ nhỏ đang gối lên lồng ngực hắn, hai tay thì ôm quanh eo hắn, lúc ngủ mơ còn lẩm bẩm nói gì đó.

Ngọc Ly Sinh dựng tai lên lắng nghe, chỉ nghe thấy cậu gọi từng tiếng từng tiếng "mẹ".

Hắn biết, từ đằng sau đó có lẽ là từ "nó".

Mẹ nó, một câu chửi người.

Giống hệt như những người trước đó đã từng làm nhục hắn, cứ mở miệng ra là "đ*t", căn bản là giống như vậy.

Ngọc Ly Sinh vô cùng ghét bỏ mà đẩy người ra, rất nhanh Hứa Mộ Ngôn lại dính chặt trở lại.

Đẩy ra, lại dính vào. Lại đẩy ra tiếp, lại dính vào.

Cứ đẩy ra dính vào đến mười lần, cuối cùng Ngọc Ly Sinh kết luận: Đồ đệ nhỏ tuổi chó, dính người quá thể.

Từ trước đến nay Ngọc Ly Sinh luôn không thích gần người khác, hiện giờ hắn không có chút buồn ngủ nào.

Nhìn vào gương mặt anh tuấn của cậu thiếu niên, khóe miệng hắn khẽ cong lên, hắn lại nghĩ ra một chủ ý xấu xa. Hắn cởi bỏ dây lưng ra, sau đó nhấc người lên, ôm vào trong lòng.

Hứa Mộ Ngôn ngủ mơ mơ hồ hồ, cậu chỉ cảm thấy có người đang làm gì đó cơ thể của cậu.

Hai chân của cậu vòng quanh người của sư tôn, giống hệt như một con ếch khổng lồ vậy, mặt cậu dán vào lồng ngực của sư tôn, thậm chí còn ngửi được hương vị trên người của sư tôn.

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng phập một cái, Hứa Mộ Ngôn từ trong mộng giật mình tỉnh lại, cậu thở dốc từng hơi từng hơi lớn.

(Sư tôn ôm Mộ Ngôn, hai chân Mộ Ngôn vòng quanh eo sư tôn, cái thứ đó của sư tôn cắm vào bên trong Mộ Ngôn)

"Người, người đang làm gì vậy? Mẹ nó, con đã bệnh như thế này rồi mà người vẫn không muốn tha cho con sao?"

Hứa Mộ Ngôn xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cậu nắm chặt bàn tay định tung nắm đấm xúc cho Ngọc Ly Sinh một cú, thế nhưng hắn đã nhẹ nhàng bắt lấy nắm đấm của cậu, sau đó áp lên trước ngực mình.

Ngọc Ly Sinh tươi cười nói: "Làm sao, cậy bản thân mình bị bệnh nên gan cũng lớn hơn rồi sao, dám ra tay với cả sư tôn?"

"Con cũng đã bệnh thành thế này rồi, người còn nhân lúc con ngủ mà bắt nạt con như thế? Ngọc Ly Sinh, người không có trái tim sao?"

Cái vấn đề này trước đây từng có người hỏi hắn.

Lúc đó hắn mới đến Côn Lôn sơn, chưởng môn sư huynh sợ Thanh Tịnh Phong quá vắng vẻ không có ai chăm sóc hắn, cho nên đã sắp xếp một ma ma đã có tuổi đến chăm sóc một ngày ba bữa cơm cho hắn.

Lão ma ma đó còn mang theo một đứa cháu gái tầm bảy tám tuổi, nghe nói những người thân khác của hai bà cháu đã chết trong trận chiến loạn. Chưởng môn sư huynh thấy hai người họ đáng thương nên đã đưa người lên Côn Lôn sơn.

Con người của lão ma ma đó rất tốt, lại chăm chỉ nhanh nhẹn, mỗi ngày đều chăm sóc cho Ngọc Ly Sinh rất ổn thỏa. Ngày đông trời lạnh, sợ bệnh sợ lạnh của Ngọc Ly Sinh tái phát, lão ma ma đó còn tự tay khâu cái bảo hộ đầu gối với bảo hộ tay cho hắn.

Đến đứa cháu gái cũng biết giúp đỡ bà chăm sóc Ngọc Ly Sinh.

Mãi cho đến một ngày, đứa cháu gái của lão ma ma lúc giặt đồ bên bờ sông không cẩn thận bị té xuống nước.

Thanh Tịnh Phong bình thường căn bản là không có người ngoài, lão ma ma gào khóc cầu xin người đến cứu giúp đứa cháu gái đáng thương của bà.

Đúng lúc đó Ngọc Ly Sinh đi ngang qua, thấy vậy, hắn chỉ biết bản thân mình có bệnh sợ lạnh, không thể xuống nước, cho nên đã từ chối cứu đứa trẻ đó.

Mãi cho đến khi đứa trẻ đó được vớt lên thì nó đã sớm bị lạnh cóng, cả người xanh tím, cũng đã ngừng thở.

Lão ma ma ngay lập tức trở nên điên loạn, lúc bị ba bốn người kéo đi, lão ma ma vẫn còn điên cuồng gào hét với Ngọc Ly Sinh: "Ngài không có trái tim, ngài không có trái tim."

Đúng vậy, Ngọc Ly Sinh không có thất tình lục dục mà một người bình thường nên có, làm sao hắn có thể có trái tim?

Hai bà cháu đó đối xử với hắn rất tốt, thế nhưng Ngọc Ly Sinh vĩnh viễn không thể nào quên được. Lúc đầu con trai của lão ma ma đó còn ở ma giới, gã ta vì muốn giữ mạng nên đã vứt bỏ thê tử của mình, mặc kệ thê tử bị đám ma nhân đó làm nhục đến chết.

Vì để nịnh nọt ma tôn mà gã con dùng từng miếng từng miếng thép nung đỏ mà ấn lên phần xương hồ điệp của hắn.

Những việc này, Ngọc Ly Sinh hắn không thể nào quên được, những người khác cũng đừng hòng quên đi.

Cha nợ con trả, lẽ nào không phải chuyện rất bình thường hay sao?

Hơn nữa, lúc đầu đâu phải hắn đẩy đứa trẻ đó xuống nước, hắn chỉ là không cứu nó mà thôi.

Thấy chết không cứu có gì là sai? Người không vì mình, trời tru đất diệt.

(Sai đó sư tôn ơi, thấy người sắp chết mà không cứu cũng sẽ bị phạt đó)

Hắn chỉ muốn bảo vệ bản thân mình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info