ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 51

wocaowoqu


Chỉ có chưởng môn sư huynh là không giống với những người khác.

Ngài ấy ra sức chém giết ở phía trước hắn, sau đó hỏi hắn có muốn cùng ngài ấy lên Côn Lôn sơn không.

Lúc đó Ngọc Ly Sinh cho rằng mình không còn lựa chọn nào khác.

Mặc dù nói hắn chỉ là cơ duyên xảo hợp, vô tình được giác ngộ dưới gốc bồ đề, thế nhưng vì muốn thoát khỏi cái thân thể bẩn thỉu bị người ta chơi đến nát kia.

Hắn tự nguyện từ bỏ một nửa con người, hủy bỏ một cách triệt để.

(Truyện này nói song khiết em cũng thấy cấn, nhưng mà tác giả tag vậy em biết vậy, sau này có quay xe gì hay không thì em không biết)

Đến thứ giống như một bình thường như thất tình lục dục, thậm chí là sự lương thiện cũng như lương tri trong trái tim, hắn đều cắt hết bỏ, sau đó đem nó phong ấn cùng với cái thân thể tàn tạ kia dưới gốc bồ đề.

Đợi đến lúc Ngọc Ly Sinh tỉnh lại thì đã không thấy gốc bồ đề đâu nữa.

Còn hắn thì lại có được tu vi mạnh đến mức trước nay hắn chưa từng có, đủ để cho hắn có cái năng lực tiêu diệt tu chân giới này.

Chỉ là Ngọc Ly Sinh thật sự không thể ngờ rằng.

Mất đi những thứ cơ bản nhất của một con người như thất tình lục dục, sự lương thiện trong trái tim, thì con người ta sẽ trở nên sống không bằng chết.

Hắn cũng từng muốn tìm về một chút tình cảm cũng như dục vọng, muốn trở về cuộc sống của một người bình thường.

Thế nhưng bồ đề bổn vô thụ, minh kính diệc phi đài, bổn lai vô nhất vật, hà xứ nhạ trần ai.

Nhiều năm đã trôi qua, hắn không thể nào gặp lại được cây bồ đề cổ thụ năm đó nữa.

Lăn lộn trong thế gian này, sống không bằng chết, mỗi một đêm hắn đều nằm mơ, nằm mơ về tất cả những đau khổ cũng như sỉ nhục đã phải trải qua.

Nguyệt Hạ Tiểu Trúc này quá mức yên tĩnh, lạnh đến mức khiến cho Ngọc Ly Sinh cảm thấy hơi hoảng loạn.

Rõ ràng là đang trong ngày hè nóng nực, thế nhưng Ngọc Ly Sinh lại lạnh đến run cả người, khóe môi run rẩy víu vào hành lang từ từ trở về tẩm điện.

Mỗi một bước dưới chân đều để lại những vệt nước.

Không dễ dàng gì Ngọc Ly Sinh mới trở về được tẩm điện.

Bên trong tối đen như mực, không có chút sức sống nào.

Trong bóng tối thì hắn vẫn có thể nhìn thấy sự vật, hắn theo thói quen thắp một cây nến lên.

Than đã đốt hết rồi, hắn chỉ có thể dùng ánh lửa nhỏ nhoi của cây nến này để sưởi ấm.

Dường như cho dù đã để lòng bàn tay trên ngọn lửa để thiêu đốt, thế nhưng vẫn không thể nào xua tan đi sự lạnh giá đang toát ra từ sâu trong nội tâm của hắn.

Ngọc Ly Sinh ôm gối ngồi co lại trong một góc, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ ngẩn người nhìn ánh trăng.

Ánh trăng lạnh lùng yên tĩnh rọi xuống như dòng nước chảy, soi sáng khắp mặt đất, nó giống như phủ lên người hắn một lớp hào quang nhàn nhạt.

Vào lúc này, hắn không biết người khác đã ngủ hay chưa, thế nhưng hắn chắc chắn là Hứa Mộ Ngôn không ngủ được.

Hắn giơ tay ra rồi khẽ lật lên, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một chiếc gương đồng nhỏ bằng bàn tay, thổi nhẹ một cái, chiếc tua rua màu đỏ tươi được treo dưới chiếc gương khẽ đung đưa.

Đột nhiên Ngọc Ly Sinh rất muốn biết hiện tại Hứa Mộ Ngôn đã rơi nước mắt hay chưa.

Sờ nhẹ một cái lên mặt gương, bên trên lập tức xuất hiện ra một khung cảnh.

Bên trong khung cảnh đó, Hứa Mộ Ngôn vẫn giữ tư thế quỳ, hai tay bị dây xích trói chặt như đại bàng giang cánh, hơn nữa còn hơi bị bẻ ngoặt về đằng sau.

Sợ dây xích trên cổ vừa thô vừa to, vì ma sát quá nhiều lên cái cổ trắng nõn của Hứa Mộ Ngôn đã hơi rướm máu.

Ngọc Ly Sinh rất hiểu cái cảm giác này.

Hắn biết, tư thế này là tư thế khổ sở nhất, khó chịu nhất, thế nhưng trên thực tế thì nó có thể giữ mạng.

Trong huyền băng động trên băng dưới tuyết, linh lực của Hứa Mộ Ngôn lại bị phong, cả người trần truồng quỳ trên mặt đất đầy tuyết, đau thì đau thật, thế nhưng có thể khiến cậu thanh tỉnh.

Chỉ cần người còn thanh tỉnh thì còn cách, một khi ngất đi rồi, cánh tay có khi sẽ bị treo gãy.

Ngọc Ly Sinh đã từng chịu nỗi khổ này, hơn nữa không chỉ là một lần.

Hắn con nhớ rõ khi đó vẫn còn là thiếu niên, hắn làm lô đỉnh của sư huynh, sư huynh bên ngoài là một người dịu dàng, thế nhưng thực tế lại là một tên tàn nhẫn.

Vì muốn mài mòn tất cả sự gai góc trên người hắn, biện pháp gã thường dùng nhất chính là treo hắn lên rồi dạy dỗ một trận.

Mỗi lần treo lên là hết cả một đêm.

Ngón tay, cánh tay, bắp tay, thậm chí là chân, cũng đều đã bị treo gãy rất nhiều lần rồi.

Vì muốn hắn khuất phục, gã cưỡng ép hắn uống mị dược, thứ đó có thể khiến con người ta phục tùng một cách vô điều kiện trong khoảng thời gian ngắn, cho dù có mệnh lệnh người đó quỳ xuống, vẫy đuôi nịnh nọt cầu xin được yêu thương như một con chó.

Chỉ là những điều này Ngọc Ly Sinh đều đã trải qua nên hắn hiểu được sự thống khổ của nó.

Nhưng Hứa Mộ Ngôn làm sao mà hiểu được nó vậy?

Bình tĩnh mà xem xét lại, ban đầu hắn nhận hai đứa đồ đệ, thế nhưng hắn lại chẳng thích đứa nào cả.

Đồ đệ lớn Đàn Thanh Luật là hậu nhân của ma tộc, hắn vẫn luôn biết điều này. Lúc đầu hắn nhặt y về, chẳng qua cũng chỉ vì nhàn rỗi không có việc gì làm nên nuôi chơi cho vui mà thôi.

Lẽ nào trong thiên hạ này còn có việc nào vui hơn việc được khống chế vận mệnh, nắm giữ sinh mệnh của một người hay sao?

Hắn chính là muốn Đàn Thanh Luật trong lòng hận hắn đến tận xương tủy thế nhưng ngoài mặt vẫn phải cung kính với hắn, cho dù có là trả lời thì cũng phải quỳ xuống mà trả lời.

Mỗi lần Ngọc Ly Sinh nhìn thấy Đàn Thanh Luật quỳ xuống trước mặt hắn, cúi đầu ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng sư tôn, hơn nữa cho dù có bị phạt nặng, đỏ mắt mà rơi lệ, suy yếu y hệt như một con chó con thì y vẫn phải cung kính mà nói một câu: "Đệ tử đa tạ sư tôn trách phạt."

Thì trong lòng hắn sẽ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô cùng vi diệu, cảm giác giống như hắn đang giẫm cả ma giới dưới lòng bàn chân mình vậy.

Còn liên quan đến đồ đệ nhỏ Hứa Mộ Ngôn.

Nói thật lòng, lúc đầu hắn không định có chút dính líu gì đến đứa trẻ này.

Rất nhiều năm về trước, Ngọc Ly Sinh vô tình nhìn thấy trên trời có dị tượng, cho nên thuận theo sự chỉ dẫn của nó mà đi xuống nhân gian.

Bởi vì lúc đó trời quá tối, dưới đống thi thể hình như đang có một thứ gì đó còn hô hấp. Lúc đầu liếc qua Ngọc Ly Sinh còn tưởng đó là một con chó.

Cho nên định quay người rời đi.

Nhưng ai ngờ, dị tượng đều tập trung lại ở đó, quỷ khí của hoang địa đêm đó đều chỉ thẳng về thứ đồ đang yếu ớt hô hấp bên trong đống thi thể kia.

Ngọc Ly Sinh bới đống thi thể đó ra, lúc này hắn mới phát hiện ra đó không phải là một con chó mà là một đứa trẻ.

Nó bẩn đến mức không nhìn ra tướng mạo. Mặc dù lúc đó hắn vẫn chưa khám phá được huyền cơ của dị tượng đó.

Thế nhưng Ngọc Ly Sinh vẫn đưa đứa trẻ đó về Côn Lôn Sơn, thu nhận nó làm nhị đệ tử. Bởi vì khi hỏi đến tên, đứa trẻ đó không biết một cái gì, vậy nên Ngọc Ly Sinh dứt khoát dùng một quẻ bói mà đặt cho nó cái tên Hứa Mộ Ngôn.

Thoắt cái nhiều năm đã trôi qua, Ngọc Ly Sinh vẫn không hiểu huyền cơ lúc đó.

Nhìn vào cậu thiếu niên lạnh đến mức cả người run rẩy đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt của hắn càng ngày càng thêm sâu.

Tại sao không xin tha?

Cầu xin sư tôn của mình tha thứ, lẽ nào đó là một chuyện vô cùng khó mở miệng hay sao?

Hay là Hứa Mộ Ngôn thà chịu khổ như vậy cũng không muốn cúi đầu, đó đơn giản chỉ là muốn bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Hay là cậu muốn làm như vậy để sau này nói với sư huynh mình rằng mình bị ép buộc, mình chưa từng khuất phục, tuy rằng thân thể đã bẩn thế nhưng trái tim dành cho sư huynh vẫn luôn rất sạch sẽ và thuần khiết?

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng cười khẩy một cái, hắn đột nhiên có chút cái nhớ cảm giác được nằm ở bên trong cơ thể đồ đệ.

Cái nhiệt độ người nóng đến kinh người kia, còn có cơ thể mềm mại, lực hút chặt chẽ, cùng tiếng rên khe khẽ thoang thoảng bên tai, thứ nào cũng khiến cho hắn phải mê mẩn.

Ngay sau đó Ngọc Ly Sinh lập tức đứng dậy.

Hắn còn đặc biệt cầm theo một đồng tiền, sau đó lặng lẽ ngự kiếm trở về Huyền Băng động.

Hắn đến khiến cho Hứa Mộ Ngôn có chút bối rối không biết nên làm gì, thật sự là trở tay không kịp mà.

Hứa Mộ Ngôn thật sự không ngờ là vẫn chưa qua một đêm mà sư tôn đã quay trở lại.

Cậu theo bản năng mà hơi lùi về sau, xích sắt vì chuyển động của cậu mà kêu lên leng keng, cậu giả vờ trấn tĩnh nói: "Người còn quay lại làm gì?"

"Đương nhiên là nhớ con rồi."

Ngọc Ly Sinh cúi nửa người xuống, hai ngón tay kẹp một đồng tiền xu, hắn cười nói: "Đây là sư tôn không đúng, trước đó quên cho con cái này."

"Một đồng tiền xu?"

"Phải, một đồng tiền xu."

Ngọc Ly Sinh hơi dừng lại một chút, nụ cười trên mặt hắn lại càng rạng rỡ hơn: "Sự hầu hạ trước đó của con chỉ đáng một đồng tiền xu."

"..."

Hứa Mộ Ngôn cắn răng cắn lợi, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Ngọc Ly Sinh.

Cậu đã hoàn toàn chắc chắn rằng sư tôn không phải đến đây để xem cậu có đau hay không hay là đã chết hay chưa?

Hắn chỉ đơn thuần là muốn đến sỉ nhục cậu mà thôi.

Một đồng tiền xu là gì chứ?

Đến cái kẹo hồ lô bán trên phố cũng phải hai đồng tiền xu một xâu. Một đồng tiền xu mà đòi chơi kỹ nữ sao, e rằng đó cũng chỉ là thứ tàn hoa bại liễu bị người ta chơi chán rồi mà thôi, hơn nữa đó chắc chắn là loại kỹ nữ mà đến cả câu lan viện cũng không cần.

Thế nhưng sư tôn lại nói cậu chỉ đáng một đồng tiền xu.

Mắt Hứa Mộ Ngôn đã bắt đầu nhiễm một tầng hơi nước, giọt lệ vẫn cứ đảo quanh tròng mắt, sắp chảy ra đến nơi rồi.

Cậu đành phải tự an ủi mình.

Thật ra cũng không sao đâu, chỉ là nhiệm vụ khi xuyên sách mà thôi.

Cái thân thể này cũng đâu phải của cậu, nó chẳng qua chỉ là của tên nguyên chủ đen đủi mà thôi.

Thì ra khoảng cách giữa người và người lại lớn đến thế, việc mà nguyên chủ làm được thì cậu lại không làm được.

Ông trời thật không công bằng. Đáng nhẽ lúc xuyên vào quyển sách thì nên sớm nói cho cậu biết rằng cậu sắp trở thành lô đỉnh, tốt xấu gì cũng cho cậu chuẩn bị tâm lý chứ.

Kết quả là không hề, còn nói bàn tay vàng gì đó mà đến giờ này chưa thấy mặt mũi đâu.

Hứa Mộ Ngôn nỗ lực nuốt nước mắt vào trong, cậu thầm nghĩ, không đáng rơi lệ vì loại người này đâu.

Cậu quay mặt đi, cậu không nói chuyện nữa là được.

Nói nhiều thì sai càng nhiều. Im lặng là vàng, hơn nữa còn đỡ khiến cho sư tôn phải tức giận.

Hứa Mộ Ngôn cảm thấy bản thân mình thật sự là quá thông minh.

Thế nhưng rất nhanh, cậu đã phát hiện ra mình sai rồi.

Bởi vì, cậu không nói chuyện, thế nhưng sư tôn có cách để ép cậu phải mở miệng nói chuyện

Ngọc Ly Sinh đứng trước mặt cậu, sau đó nhét đồng tiền ở đầu ngón tay kia vào bên trong. Cho dù Hứa Mộ Ngôn có giãy giụa, có lớn tiếng mắng mỏ đi nữa thì cũng không có chút tác dụng nào.

Thậm chí hắn còn ác độc mà bóp nhẹ hai cái, sau đó tươi cười nói cho Hứa Mộ Ngôn biết: "Sau này, mỗi lần làm xong, sư tôn đều sẽ căn cứ theo biểu hiện của con mà thưởng cho con một ít tiền xu. Mỗi lần đều phải giữ ở bên trong suốt một đêm, một đêm trôi qua thì con có thể tùy ý lấy cất đi."

Hứa Mộ Ngôn cắn răng cắn lợi nói: "Con không cần! Con không cần tiền."

"Không cần tiền?" Sắc mặt Ngọc Ly Sinh bỗng trở nên lạnh băng: "Hễ là thứ đồ không cần tiền thì người ta sẽ không biết trân quý đâu."

"Con không phải thứ đồ! Không! Con là thứ đồ! Phi! Ý của con là con không phải tiểu quan trong câu lan viện, không phải kỹ, cũng không phải lô đỉnh nuôi nhốt của người."

"Trước đây không phải, nhưng sau này còn chưa chắc đâu."

Ngọc Ly Sinh tươi cười nói: "Thứ sư tôn có chính là cách biến con trở thành bộ dạng như con vừa nói. Con ăn được, hơn nữa còn biết ăn như thế, sau này lúc con được chuyền qua chuyền lại dưới thân nhiều tên đàn ông, làm gì còn nhớ đến việc con từng là đệ tử huyền môn chứ?"

"Không... sẽ không đâu. Người sẽ không làm vậy, người không thể!"

"Ta có thể."

Sức lực trên người Hứa Mộ Ngôn giống như đã bị rút sạch toàn bộ, cả người yết ớt quỳ trên mặt đất.

Ngọc Ly Sinh nắm lấy tóc cậu, ép cậu phải nhìn thẳng vào mình.

"Nhưng nếu con đủ ngoan ngoãn, sư tôn làm sao nỡ đẩy con cho người khác đây? Hương vị của con rất tuyệt..."

Hứa Mộ Ngôn giống hệt như bị mất hồn, cả người mềm nhũn không có sức lực giống như một con búp bê. Sắc mặt tê dại.

Ngọc Ly Sinh không hài lòng về phản ứng của cậu mà nhẫn nại dạy dỗ.

"Sao con không giãy giụa nữa? Lúc này không phải con nên lớn tiếng mắng mỏ sao?"

Hứa Mộ Ngôn run rẩy đôi môi đã khô nứt của mình, sau đó vô cùng bi ai thống khổ khẽ gọi một câu: "Sư tôn..."

"..."

"Sư tôn, sư tôn,... cha ơi."

Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Gọi hắn một tiếng cha, chắc hắn cũng không tiện cưỡng ép cậu lúc cậu đang yếu ớt bệnh tật đâu nhỉ?

Hứa Mộ Ngôn bắt đầu bước lên hành trình vòng vèo đi cứu nước của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com