ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 50

wocaowoqu


Hứa Mộ Ngôn hơi ngẩn người, vẫn còn chưa kịp phản ứng xem hắn có ý gì.

Ngay sau đó cậu liền hiểu ra rồi.

Những sợi gân xanh trên cổ nổi lên, những mạch máu đỏ tươi dưới da nổi đỏ lên, xù xì như một cây cổ thụ già, đến làn da trắng như tuyết kia cũng đã đỏ ửng.

Cạch cạch một tiếng, Hứa Mộ Ngôn không chịu được mà nhổ miếng ngọc bội ra khỏi miệng.

Miếng ngọc đó rơi đúng vào bên chân Ngọc Ly Sinh, đã ướp nhèm nhẹp, lấp lánh xinh đẹp.

"Xem ra con không thích miếng ngọc bội này."

Ngọc Ly Sinh tùy tiện bắt lấy, miếng ngọc bội nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Hắn giơ tay lên vỗ nhẹ vào má của Hứa Mộ Ngôn, ngữ khí không được tốt cho lắm nói: "Hay là... vi sư vẫn chưa để tử tế?"

Hứa Mộ Ngôn ho sặc sụa, liên tục lắc lắc đầu.

"Nói đến mới nhớ, miếng ngọc bội này là sư bá của con tặng cho ta, nói nó là một miếng noãn ngọc, đeo bên người có thể giúp làm dịu bệnh sợ lạnh của vi sư. Nếu như đã là noãn ngọc, vậy đương nhiên là có công hiệu làm ấm cơ thể rồi. Sư tôn tặng lại nó cho con, coi như một tấm kim bài miễn tử..."

Ngọc Ly Sinh lắc lắc miếng ngọc trước mặt Hứa Mộ Ngôn, sau đó nói tiếp: "Có thể bảo vệ một cái mạng, cái mạng này, có thể là của chính bản thân con, có thể là của người khác, bao gồm cả... Đàn Thanh Luật."

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, vậy mà lại có chuyện tốt như thế?

Tinh thần cậu lập tức trở lên phấn chấn, thế nhưng suy đi nghĩ lại, trên đời làm gì có miếng bánh nào tự nhiên rơi xuống đầu.

Đặc biệt Ngọc Ly Sinh còn là một đóa hắc tâm liên, trong mười câu nói của hắn thì có đến chín câu rưỡi là không thể dễ dàng tin vào.

"Con đoán, người nhất định sẽ nói thêm một cái nhưng mà!"

"Không hổ là đồ nhi mà vi sư dạy ra, thật sự là thông minh mà."

Ngọc Ly Sinh nở nụ cười rạng rỡ nói: "Vừa xong con nhổ miếng ngọc bội ra như thế nào thì hiện tại ăn trở lại như thế."

Hứa Mộ Ngôn: ...

Cái này thì dễ, đơn giản như đan rổ!

Ổn thỏa rồi!

Hứa Mộ Ngôn không nói lời nào mà lập tức gật đầu đồng ý.

Ngọc Ly Sinh lại nói: "Những việc đã đồng ý, vậy thì phải nói được làm được. Nói rồi mà không làm thì không phải quân tử, sư tôn sẽ phạt con thật nặng."

Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ, ông mà cũng có mặt mũi để nhắc đến hai chữ quân tử trước mặt tôi sao?

Đúng là bọ hung chụp ảnh mà – không phải người.

Thế nhưng cậu không hề dám biểu lộ ra ngoài mà chỉ có thể gật đầu liên tiếp nói vâng.

Dù sao thì cậu với sư tôn đã thân thiết đến mức không có kẽ hở, liên kết chặt chẽ với nhau rồi.

Thật ra làm một lần hay làm mười lần thì bản chất cũng không khác nhau lắm.

Giống như khi ăn trộm vậy, trộm một cái kim là trộm, trộm một miếng vàng cũng là trộm.

Hứa Mộ Ngôn lặng lẽ an ủi bản thân mình, nhập gia tùy tục, nếu như đã xuyên vào quyển sách này thì cậu đành tuân theo quy tắc tồn tại ở nơi này vậy.

Nếu người khác trúng phải loại thuốc này đều phải bạch bạch một trận, vậy thì sao cậu có thể chỉ lo cho thân mình?

Như vậy không phải rất là khác thường sao?

Nghĩ như vậy xong, Hứa Mộ Ngôn quyết định tha thứ cho bản thân mình.

Dù sao cuộc đời luôn là không viên mãn, chuyện không được như ý mình vẫn còn rất nhiều.

Cậu không thể nào có được tất cả cũng như không thể nào mất đi tất cả.

Mất đi một thứ đồ nào đó, thì sẽ tìm cách khác để bù lại. Ví dụ như cậu đánh mất tiết tháo, đổi lại được thống khổ.

Nhưng khi cậu vừa định ngậm lại miếng ngọc bội vào trong miệng thì lại bị Ngọc Ly Sinh cản lại.

"Không phải ở chỗ này."

Ngọc Ly Sinh lắc lắc đầu, đứng tách ra một chút. Thuận theo ánh mắt của hắn, Hứa Mộ Ngôn nhìn xuống dưới.

Cậu sợ đến mức trắng bệch cả mặt.

"Làm sao, con không muốn sao?"

Ngọc Ly Sinh cũng không gấp, hắn bình tĩnh nói cho cậu biết: "Nhắc nhở con, vừa xong cũng đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu như con nói rồi mà không làm thì phải phạt nặng mới được. Trong núi vẫn còn giam giữ rất nhiều tu sĩ đang chịu phạt, bọn họ đều là những thanh niên sức lực dồi dào, với cái nhan sắc này của con, một đêm trôi qua, có lẽ sẽ bị hút khô..."

"Con đồng ý!"

Hứa Mộ Ngôn nghĩ thông suốt rồi.

Đối đầu với một tên có bệnh nặng về đầu óc thì nhất định sẽ không có hậu quả gì tốt đẹp.

Chó cắn cậu một miếng, cậu cũng đâu thể cắn lại nó một miếng? Cậu phải tiếp tục cố gắng sống, sau đó tìm cơ hội giết con chó đó, như vậy mới giải được nỗi uất hận trong lòng.

Mà tinh túy của việc cố gắng sống đó là phải để bản thân chịu ít đau đớn tổn thương nhất có thể.

Cậu vẫn còn muốn về nhà, muốn sống sót trở về gặp mẹ... thuận tiện ăn một miếng bánh mỳ sốt thịt cừu.

"Con tự mình làm."

Mặt Hứa Mộ Ngôn đỏ ửng, cậu chặt chặt răng, thầm hạ quyết tâm, sau đó bắt đầu thò tay ra đằng sau.

May mà vừa rồi miếng ngọc đã dây dưa với cậu một lúc lâu cho nên ra vào khá là dễ dàng.

Miếng noãn ngọc này không quá to, có lẽ chỉ bằng nửa nắm tay của đứa trẻ ba tuổi, vẫn có thể chịu đựng được.

Không dám tiếp tục nữa, Hứa Mộ Ngôn chừa lại phần tua rua gắn ở dưới miếng ngọc bội, sau đó chậm rãi thở ra một hơi.

Thế nhưng Ngọc Ly Sinh lại không hài lòng, hắn bức bách cậu: "Vẫn chưa nhét xong, như vậy sẽ làm bẩn y phục."

Y phục, y phục ở đâu vậy?

Hiện tại người Hứa Mộ Ngôn đang trần như nhộng, đến một sợi tơ cũng không có, y phục ở đâu ra vậy.

Trong lòng cậu hiểu rõ là quả phụ nhỏ đang cố ý sỉ nhục cậu.

Thế nhưng Hứa Mộ Ngôn cũng không còn cách nào khác, mà chỉ có thể nghe lời. Sau khi làm xong việc, cậu cúi đầu xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Ngẩng đầu lên."

Ngọc Ly Sinh mệnh lệnh cho cậu: "Không phải con đã đói từ sớm rồi sao? Vi sư cho con ngọc bội, con không vui sao?"

Hứa Mộ Ngôn vừa ngẩng mặt lên thì Ngọc Ly Sinh đã nắm chặt lấy cằm của cậu. Cậu biết mà, hắn lại muốn bẻ trật cằm của cậu.

Xem ra sư tôn vô cùng cảnh giác với cậu, biết rõ nếu như không bẻ trật cằm của cậu thì rất có khả năng sẽ bị cậu cắn cho một cái.

Thật ra cũng không cần như vậy, Hứa Mộ Ngôn căn bản không thể nào làm Ngọc Ly Sinh bị thương.

Biết rõ phản kháng không có tác dụng gì nên cậu cũng không phản kháng nữa, yên lặng mà chờ đợi thôi.

Kết quả cứ chờ cứ chờ, cứ chờ cứ chờ, thế nhưng cái loại đau đớn khi bị bẻ trật cằm kia vẫn không hề xuất hiện.

Ngọc Ly Sinh buông tay ra, sau đó quay sang sờ nhẹ vào đầu Hứa Mộ Ngôn, giọng điệu hắn vô cùng dịu dàng cẩn thận giống hệt như dỗ trẻ con: "Mộ Ngôn, ngoan, hầu hạ sư tôn chính là niềm vinh quang vô thượng trong cuộc đời của con."

Cũng không biết có phải cậu đã bị giọng điệu dịu dàng này mê hoặc hay không, thật sự rất lâu rồi chưa có ai dịu dàng như thế với cậu.

Răng Hứa Mộ Ngôn khẽ há ra.

Một mùi vị vừa quen thuộc lại xa lạ ngay lập tức ập đến.

(BJ cho lão)

Miệng của cậu thật sự là khá nhỏ, bình thường gặm chân gà nếu như người khác gặm năm miếng thì cậu có khi phải gặm mười miếng mới hết.

Hứa Mộ Ngôn thần trí không tỉnh táo, cậu bỗng nhớ lại lúc còn nhỏ, lúc cậu đi chợ đêm với mẹ để bán hàng, giấu người ba nát rượu của cậu đi bán ít túi thủ công tự làm để lấy tiền sinh hoạt.

Lúc đó cậu còn nhỏ, nhìn thấy trên đường người ta bán kẹo đường táo, cậu cứ nhìn chằm chằm vào sạp bán kẹo. Trong miệng cũng không khống chế được mà chảy nước miếng.

Nhưng cậu cũng khá hiểu chuyện, biết rằng mẹ mình không có tiền nên cậu cũng không chủ động mở miệng xin.

Cậu cứ nhìn chằm chằm cho đến khi chỉ còn cây kẹo cuối cùng, chỉ còn lại đúng một cây kẹo nhỏ nhất đó, to bằng nắm đấm của trẻ con.

Ông lão bán kẹo đường đó thấy cậu đáng thương nên đồng ý với mẹ cậu là đổi một chiếc túi thủ công kia lấy một cái kẹo.

Lúc đó cậu bé Mộ Ngôn vô cùng vui vẻ, cậu cầm lấy cây kẹo không dễ dàng gì có được đó vừa nhảy vừa chạy.

Kết quả bị người ba nát rượu đó của cậu phát hiện, lão ép mẹ cậu giao tiền ra cho lão mua rượu. Cậu nhóc Mộ Ngôn sợ cái kẹo kia sẽ bị cướp mất nên đã một miếng nuốt hết vào trong miệng.

Kẹt ngay cổ họng, lên không được, mà xuống cũng không xong.

Mùi vị lúc đó, Hứa Mộ Ngôn cả đời này không quên được, nó thật sự rất giống với cảm giác lúc này.

Điều khác biệt duy nhất đó là, lúc trước là kẹo đường táo, còn bây giờ là... bảo bối của sư tôn.

(Trời ơi, tiết chế lại đi sư tôn ơi)

Cũng không biết diễn ra trong bao lâu, cuối cùng việc này cũng kết thúc.

Làm xong, Ngọc Ly Sinh nói lời giữ lời, hắn hỏi cậu có yêu cầu gì.

Hắn vốn cho rằng đồ đệ nhỏ sẽ nói là muốn ăn chút gì đó cho ấm bụng, hoặc là muốn uống một hớp nước cho nhuận họng nhuận miệng, hoặc là muốn một bộ y phục để che đậy cơ thể...

Thế nhưng điều làm Ngọc Ly Sinh không thể ngờ đến là Hứa Mộ Ngôn lại nói với hắn là: "Có thể thả lỏng dây xích một chút không? Thả lỏng đủ để cho con có thể quỳ là được rồi."

Ngọc Ly Sinh không biết tại sao nên hỏi cậu nguyên nhân.

Hứa Mộ Ngôn nói: "Đứng lâu thì đầu sẽ choáng, choáng rồi gục xuống không ai phát hiện thì cánh tay sẽ bị treo gãy. Quỳ sẽ tốt hơn một chút, ít nhất sẽ đau đến mức khiến cho người ta không ngủ thiếp đi."

Đây chính là kinh nghiệm suốt bao nhiêu năm bị ngược đãi của cậu.

Chỉ là không ngờ sẽ được áp dụng vào đây.

Ngọc Ly Sinh nghe xong, không biết tại sao hắn lại có một cảm giác vô cùng vi diệu.

Thế nhưng hắn lại không hiểu được, loại cảm giác này rốt cuộc là gì.

Vào cái giây phút chạy thoát khỏi ma giới, được giác ngộ dưới gốc bồ đề thì hắn đã tự tay cắt đứt thất tình lục dục của mình. Tình cảm của những người trên thế gian này đâu có liên quan gì tới hắn.

Trong mắt của hắn, mạng người chỉ như giun gián, như ngọn cỏ.

Cái gì mà tình cảm sư đồ... thứ này trước nay chưa từng có.

Chưa từng.

"Được, làm theo lời con nói vậy."

Lúc này Ngọc Ly Sinh còn khá dễ nói chuyện, có lẽ là do Hứa Mộ Ngôn đã hầu hạ hắn. Nhấc tay lên thả lỏng dây xích xuống cho cậu, hắn thả đến mức mà Hứa Mộ Ngôn chỉ có thể quỳ được, đến ngồi cũng không ngồi được.

Làm xong thì hắn quay người chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng khi đi đến cửa động, giống như bị ma sai quỷ khiến, hắn dừng lại. Sau khi suy nghĩ một hồi hắn mới nói: "Không có sự cho phép của vi sư mà con dám chết, vậy thì vi sư sẽ chém Đàn Thanh Luật 3000 đao, trên dưới Côn Lôn sơn, đến con chó con gà cũng không giữ."

Hứa Mộ Ngôn không còn sức để ý hắn nữa, cậu thầm nghĩ, ông muốn giết người thì liên quan gì đến tôi.

"... Mộ Ngôn, nếu như con thật sự không chịu được nữa," Ngọc Ly Sinh dừng lại một chút, giống như có chút do dự, cuối cùng lại biến ra một cái gương đồng nhỏ đặt trước người Hứa Mộ Ngôn: "Vậy thì con cứ nhìn vào cái gương này mà khóc, chỉ cần con khóc, vi sư sẽ nghe thấy, và sẽ lập tức qua đây cởi dây xích cho con."

Hứa Mộ Ngôn không nói gì, đầu cậu hiện đang mơ mơ màng màng, dạ dày cũng cảm thấy muốn nôn, may mà không bị tiếp tục giày vò lúc đang đói khát.

Thật ra cũng không có gì đặc biệt.

Cậu chỉ cảm thấy hơi lạnh mà thôi.

Khi trở về Nguyệt Hạ Tiểu Trúc thì trời đã rất khuya rồi.

Trong mắt của những đệ tử Côn Lôn Sơn, Ngọc trưởng lão của Thanh Tịnh Phong là người thích yên tĩnh, tích cách lại khá cổ quái và cô độc.

Trừ việc có một vẻ bề ngoài xinh đẹp ra thì cũng không có bản lĩnh gì đặc biệt thế nhưng lại được tông chủ thiên vị. Vì vậy mới được sống an nhàn trên Côn Lôn Sơn mà không gặp bất kỳ chướng ngại gì, thích làm gì thì làm.

Thanh Tịnh Phong bình thường sẽ không có đệ tử nào tới.

Chưởng môn sư huynh công việc bận rộn, thỉnh thoảng sẽ dành chút thời gian tới đây đưa thuốc, hoặc chỉ đơn giản là đến ghé thăm, có lúc đến ly trà cũng chưa kịp uống mà chỉ nói mấy câu rồi đi.

Chưa từng qua đêm ở Thanh Tịnh phong.

Ngọc Ly Sinh vẫn luôn không hiểu, chưởng môn sư huynh rốt cuộc có tình cảm như thế nào với hắn.

Hơn nữa, trên Côn Lôn sơn ai mà không biết đến quá khứ của hắn chứ, vậy chưởng môn sư huynh coi như là làm việc tốt.

Hắn còn nhớ lúc đầu khi hai người gặp nhau, chính là trong trận tiên ma giao chiến đầy ác liệt đó, nó giống như một chiến trường tu la, khắp nơi đâu đâu cũng là xác chết, dẫm chân xuống một cái là giày sẽ dính đầy bùn đất trộn lẫn với đầy máu tanh.

Lúc đó Ngọc Ly Sinh một tay cầm kiếm, bộ bạch y trên người đã nhiễm đầy máu tươi, tất cả những nỗi nhục nhã mà trước đây hắn phải chịu khiến hắn giết người đến đỏ cả mắt.

Một người một kiếm, không biết đã chém chết bao nhiêu tên ma tộc.

Tất cả những binh sĩ ở đó, bao gồm cả ma binh lẫn huyền môn đệ tử, cứ nhìn thấy hắn là tránh như tránh rắn độc, hoảng sợ không thôi.

Có tu sĩ nhận ra hắn, bọn họ mở miệng ra là sỉ nhục hắn, lớn tiếng mắng hắn là thứ lô đỉnh bị người ta chơi nát rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info