ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 48

wocaowoqu


Sau đó dần dần cậu cũng cảm nhận được có gì đó không đúng.

Tại sao cảm giác khô nóng này giống hệt như lúc mới xuyên vào sách cậu bị con cổ trùng kia chui vào da vậy.

Hơn nữa lần này còn cảm nhận rõ rệt hơn lần trước đến hàng trăm lần.

Mới chỉ nói có hai câu mà máu mũi đã chảy ra dính đầy lên mặt rồi.

Đau lòng chết mất, như thế này phải ăn bao nhiêu gan lợn để bồi bổ lại đây.

Hứa Mộ Ngôn cũng không còn thời gian rảnh rỗi để ý đến máu mũi nữa, cậu không khống chế được mà bắt đầu vặn vẹo cơ thể, giống hệt như một con nhộng, trong miệng còn phát ra những tiếng rên rỉ nức nở nhỏ.

Ngọc Ly Sinh cúi nửa người xuống, hắn giơ tay ra chạm lên khuôn mặt của Hứa Mộ Ngôn. Hắn giống y hệt như một vị thần đứng ở vị trí trên cao liếc nhìn xuống dáng vẻ chật vật xấu xí của cậu.

Thưởng thức vẻ thống khổ không nhẫn nhịn được trên gương mặt cậu, ánh mắt dần dần trở nên mê mang, đồng thời cũng thoáng hiện lên sự hưng phấn quỷ dị.

"Mộ Ngôn, con làm sao vậy? Sao lại vặn vẹo như thế này rồi... bình thường sư tôn có dạy con như vậy sao?"

"Con...con..."

Hứa Mộ Ngôn không thể nói thành lời nữa.

Cậu có thể cảm nhận được cơ thể mình đang thiêu đốt, thiêu đốt từ bên trong ra bên ngoài, giống y hệt như đang ở trong hồng liên nghiệp hỏa vậy, không thể nào thoát ra ngoài được.

Lớp tuyết dưới đất căn bản là không thể nào dập tắt được cơn khô nóng trong người Hứa Mộ Ngôn, mà ngược lại còn khiến thân thể cậu càng căng cứng hơn, y hệt như một cây cung đã được giương, liều mạng giãy giụa.

Thân thể mềm mại uốn éo nằm bò dưới mặt đất, hai chân dạng rộng ra, y hệt như một kỹ nữ, mặt đỏ tai hồng, đôi mắt dưng dưng những giọt lệ xuân.

Bên má nóng bỏng của Hứa Mộ Ngôn vừa mới chạm vào bàn tay lạnh băng kia của sư tôn, cậu đã không nhẫn nhịn được mà khẽ rên rỉ một tiếng, sau đó theo bản năng mà cọ cọ má mình vào tay hắn.

Rõ ràng biết là như vậy sẽ không được, và cũng không thể.

Thế nhưng cậu không khống chế được bản thân mình mà vội vàng muốn dựa vào lòng sư tôn, muốn được sư tôn vuốt ve, muốn được sư tôn thương tiếc.

Ngọc Ly Sinh rất hài lòng về hiệu quả của loại thuốc này.

Thật sự mà nói, cái loại thuốc này là loại thuốc mà lúc rảnh rỗi hắn đã chế tạo ra để chơi.

Cho đến tận bây giờ, hắn cũng mới chỉ thử trên người của chó mà thôi.

Đó là một con chó săn có lông bờm màu đen, lúc đứng lên thì có khi còn cao hơn một tu sĩ tuổi thành niên, hơn nữa có còn là một con chó đực.

Đó là con chó mà lúc trước chưởng môn sư huynh trong một lần ra ngoài đã nhặt được, sau đó ngài ấy nghe nói Ngọc Ly Sinh thích nuôi chó nên đã tắm rửa sạch sẽ cho con chó đó rồi tặng cho Ngọc Ly Sinh.

Đáng tiếc chưởng môn sư huynh lại không biết rằng, Ngọc Ly Sinh thích nuôi chó, điều đó không sai, thế nhưng chó này cũng không hẳn là chó.

Hắn từ trước đến nay luôn rất thích việc huấn luyện một người sống sờ sờ trở thành một con chó, và ngược lại là sẽ tìm đủ mọi cách để thuần hóa con chó thành người.

Đây là sở thích mà không ai biết của hắn.

Hắn không thích con chó săn đó.

Không thích bộ lông đen dày của con chó săn đó, còn có thân hình to khỏe của nó, ghét nhìn thấy nó cứ vẫy vẫy đuôi với hắn. Thậm chí thỉnh thoảng nó còn thè cái lưỡi đầy máu tươi của mình ra, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn...

Hắn đã hạ một chút thuốc lên người con chó đó.

Kết quả con chó săn đó lập tức nằm ngã ra đất, toàn thân co rút. Một lúc sau nó chợt hung dữ nhổm dậy, thân hình dường như cũng đã cao to hơn, đôi mắt thì đỏ tươi, lớn tiếng sủa gâu gâu gâu với Ngọc Ly Sinh.

Cảm giác giống như nó muốn xông lên cắn xé Ngọc Ly Sinh thành nhiều mảnh vậy.

Cũng thật là trùng hợp, lúc đó bên ngoài có một tu sĩ, tên tu sĩ đó dám ngang nhiên bàn luận với người khác về thân thế của Ngọc Ly Sinh, hơn nữa còn nhục mạ hắn thậm tệ.

Sau khi bị chưởng môn sư huynh phát hiện thì đã bị bắt lại và đang nhốt ở sau núi.

Đêm đó, Ngọc Ly Sinh dắt con chó săn đó ra sau núi.

Sau đó hắn đứng ở bên ngoài cửa động.

Nghe tiếng kêu gào thảm thiết đau đớn, cùng với tiếng con chó săn đó cắn xé con mồi.

Liên tục mãi cho đến nửa đêm thì tu sĩ đó mới chút hơi thở cuối cùng mà chết đi.

Lúc các đệ tử trong sơn môn tìm tới, họ bị dọa cho không nhấc chân nổi.

Răng nanh của con chó săn đó cắm thẳng vào yếu hầu của tu sĩ đó, máu chảy ròng ròng thành vũng vô cùng chói mắt, nhiễm đỏ cả một khoảng đất.

Mị dược trong cái bình lưu ly kia có tác dụng hơn rất nhiều so với loại thuốc năm đó hắn cho con chó săn dùng.

Hứa Mộ Ngôn không chỉ hít một lần, hình như ít nhất thì cậu cũng đã hít một nửa.

Vốn dĩ Ngọc Ly Sinh vẫn chưa biết nên đặt tên cho thứ đồ này như thế nào, hiện tại đột nhiên hắn nghĩ ra rồi.

Hay đặt tên cho nó là "Liệt nam lệ".

Nghĩa trên mặt chữ, cho dù có là người đàn ông kiên trung bất khuất nhưng khi đụng vào nó thì cũng phải đau đớn tê tâm liệt phế mà rơi lệ.

Hứa Mộ Ngôn đã là tiện nhân mà còn thích lập đền thờ, thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Ngọc Ly Sinh muốn cậu hoàn toàn thuần phục, biến thành lô đỉnh chỉ thuộc về một mình hắn.

Có như vậy, hai người bọn họ đều bẩn như nhau, để xem Hứa Mộ Ngôn còn có thể danh chính ngôn thuận mà chỉ trích hắn nữa không.

"... Sư tôn, sư tôn, con... con đau quá, sư tôn, con đau, con đau quá!"

Hứa Mộ Ngôn thống khổ khóc nức nở nép vào lòng Ngọc Ly Sinh, hai tay bắt đầu sờ soạng kéo y phục của hắn xuống.

Bởi vì quá hoảng loạn, nên có làm thế nào thì cậu cũng không thể kéo được bộ y phục xuống. Cậu dường như sắp khóc đến nơi rồi: "Sư tôn, sư tôn..."

"Sư tôn ở đây. Đang tốt lành sao tự nhiên lại khóc rồi?"

Ngọc Ly Sinh còn giả vờ giả vịt mà đẩy cậu ra rồi lắc lắc đầu nói: "Sư huynh con tặng thuốc cho con, nếu như con dùng rồi, vậy thì phải dùng cho tử tế chứ."

"Sư tôn, đừng đi, sư tôn! Con không cần sư huynh, không cần huynh ấy, con cần sư tôn."

Hứa Mộ Ngôn thật sự không thể chịu nổi nỗi khổ sở đang cào cắn tim phổi mình, trong lúc thần trí mơ màng cậu giơ tay lên bắt lấy người của Ngọc Ly Sinh nhưng không được.

Cậu cúi đầu, thân trên hơi cúi xuống, làm ra một tư thế mà người bình thường tuyệt đối không thể làm được, sau đó liền mở miệng muốn cắn.

"Hỗn xược."

Sắc mặt Ngọc Ly Sinh lạnh xuống, hắn phất tay áo đẩy người ra, ánh mắt càng ngày càng u tối, một chân dẫm lên bả vai trái của cậu.

"Hứa Mộ Ngôn, không ngờ con có thể d*m đãng đến cỡ này, thật không ngờ con còn có cái bản lĩnh này, thật khiến vi sư được mở rộng tầm mắt."

Hứa Mộ Ngôn không giãy ra được, cậu bắt lấy chân của Ngọc Ly Sinh, giống hệt như một chú chó nhỏ mà cọ cọ má lên.

Vừa cọ, hai vai vừa khẽ run lên, im lặng cúi đầu.

Ngọc Ly Sinh lòng sinh nghi, hắn cúi đầu xuống nhìn, vậy mà sờ được một mảng ướt nhẹp, vội vàng nắm lấy cằm của Hứa Mộ Ngôn nâng lên nhìn, người thiếu niên kiên quyết không muốn rơi lệ kia.

Cuối cùng vẫn phải dùng cái tư thế chật vật khó coi nhất để rơi nước mắt ngay trước mặt của hắn.

Những giọt nước mắt nóng hổi từ hốc mắt đỏ hồng chảy xuống, giống như những viên ngọc trai vậy, không nhiễm phấn son lăn xuống dưới.

Có mấy giọt rơi vào mu bàn tay của Ngọc Ly Sinh, nóng đến kinh người.

Vậy mà hắn lại không biết lúc đồ đệ nhỏ nhà mình khóc lên nhìn phong tình đến mức này.

Đến khóc mà cũng không phát ra tiếng, những giọt nước mắt như những chuỗi hạt châu đứt dây mà lăn xuống.

Răng cắn chặt môi, không phát ra bất kỳ tiếng khóc nào. Nhìn bộ dáng có vẻ như rất ấm ức.

Thật sự rất giống với Ngọc Ly Sinh thời niên thiếu. Bất luận có bị người ta sỉ nhục như thế nào thì hắn đều sẽ không khóc thành tiếng.

Cho dù có bị bẻ gãy xương lệch khớp, hay là lột da rút gân thì hắn cũng không muốn khóc.

Chỉ là Ngọc Ly Sinh không hiểu, đồ đệ nhỏ lớn lên ở trên Côn Lôn sơn, không phải muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, muốn gì có đó hay sao, tốt xấu gì cũng là đệ tử thân truyền, tu vi cũng khá.

Từ trước đến nay phong thái xán lạn, phong độ rạng ngời, vô cùng chói mắt.

Tại sao lúc khóc lại khiến người ta cảm thấy đau lòng như thế này chứ.

Đột nhiên trong lòng Ngọc Ly Sinh khẽ run lên, không biết tại sao hắn bỗng nhiên buông tay ra, sau đó đặt tay lên ôm lấy lồng ngực của mình lùi lại nửa bước.

Mãi một lúc lâu sau mà vẫn chưa hết bàng hoàng.

Cái lương tâm đã sớm chết không biết từ bao nhiêu năm trước của hắn, vậy mà có một ngày nó lại rung động.

Chỉ vì thứ khốn nạn như thế này.

Sắc mặt Ngọc Ly Sinh trở nên vô cùng khó coi, hắn nhận định thế gian này đâu đâu cũng là cái ác, cuộc đời này ai ai cũng phải chịu khổ.

Dựa vào đâu mà người khác có thể sỉ nhục hắn mà hắn thì lại không thể sỉ nhục người khác?

Người thiếu niên trước mặt này nhiều lần vì sư huynh của mình mà dĩ hạ phạm thượng, gân cổ cãi láo hắn.

Đến mạng của cậu cũng là của hắn.

Hắn muốn cậu chết, thì cậu làm sao có thể sống?

"Mộ Ngôn, người con nóng quá, tại sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?"

Ngọc Ly Sinh biết rõ còn hỏi, lại còn giả vờ kinh ngạc a một tiếng, sau đó nhỏ giọng cười nói: "Tại sao lại không biết nghe lời như vậy? Vừa rồi mới giúp con mặc y phục xong, sao con lại làm rơi mất rồi."

Hứa Mộ Ngôn chỉ cảm thấy cả người khô nóng khó chịu, căn bản không hiểu sư tôn đang nói gì.

Trước mắt một mảng đỏ rực, mắt cậu cũng nóng đến mức đỏ cả lên, đôi môi đỏ hồng không ngừng động đậy phát ra những tiếng thở dốc thống khổ.

Thật khó cho cậu khi phải trần truồng quỳ bò ở nơi trên băng dưới tuyết như thế này, những giọt mồ hôi nóng hổi y hệt như những hạt ngọc trai thuận theo mái tóc rối loạn mà chảy xuống.

Hứa Mộ Ngôn cố gắng chống đỡ thân thể, cho nên mới không đến nỗi hoàn toàn nằm gục xuống đất.

Cậu cố gắng lắc lắc đầu, cưỡng ép bản thân phải duy trì bình tĩnh.

Gặp những chuyện như thế này, gấp cũng không được.

Cậu còn chưa ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa, vừa khôi phục được một chút thần trí, cậu lập tức đoán được bản thân mình đã bị trúng cái loại thuốc dùng để khiến người ta trở nên sung sướng kia.

Điều khiến cậu tức giận hơn là thứ đồ này còn do tên chó má Đàn Thanh Luật đưa tới.

Trăm tính vạn tính, thật không ngờ Đàn Thanh Luật lại đem cho cậu một bình mị dược.

Đây rốt cuộc là có ý gì?

Hứa Mộ Ngôn há to miệng thở dốc, cưỡng ép bản thân suy nghĩ.

Lẽ nào, Đàn Thanh Luật đoán được tối nay sư tôn sẽ lén lút qua đây thăm cậu, cho nên mới chuẩn bị sẵn thứ đồ này cho cậu, để cho sư đồ hai người cùng diễn một màn uyên ương nghịch nước sao?

Điều này không đúng, cho dù Đàn Thanh Luật muốn dùng chuyện này để làm cậu thấy ghê tởm thì ít nhất cũng nên hạ thuốc trên người sư tôn mới đúng. Có như vậy thì Hứa Mộ Ngôn mới hiểu lầm sư tôn lúc không có ai sẽ trở thành một tiện nhân "d*m loạn bất kham" "lẳng lơ thèm khát" "cả thiên hạ ai cũng cưỡi được".

Chứ đâu có phải trộn cái thứ thuốc đó vào thuốc trị thương rồi đưa cho cậu dùng.

Cách làm này không những tầm thường mà còn vô cùng sai lầm.

Hứa Mộ Ngôn thật sự không hiểu.

Đầu óc mơ mơ màng màng, giường như đã sắp mất đi năng lực suy nghĩ, bên tai thì cứ kêu lên ong ong giống như có hàng ngàn con ong đang bay xung quanh đầu cậu.

Hứa Mộ Ngôn thống khổ nắm chặt lấy những bông tuyết dưới đất, mong muốn có thể dùng nó áp chế sự thống khổ trong người.

Cậu không muốn đang không đâu đi làm trò cười cho Ngọc Ly Sinh.

"Thật là đáng thương, bị sư huynh của chính mình tặng cho thứ đồ không quang minh chính đại như thế này. Mộ Ngôn, con nói xem, nếu như hôm nay vi sư không đến đây thì chẳng phải là đã tác thành cho hai đứa rồi hay sao?"

Hứa Mộ Ngôn rất nghiêm túc lắc lắc đầu: "Không đâu, người cho rằng huynh ấy sẽ không biết chọn chỗ giống như người sao?"

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng cười khẩy một cái nói: "Hai đứa còn phải chọn chỗ sao? Chọn chỗ nào vậy? Câu lan viện ở nhân gian, có được không?"

"Cái gì có được không?" Hứa Mộ Ngôn không hiểu nói: "Ai mà rảnh rỗi đang đâu chạy đến câu lan viện làm gì?"

"Trói hai đứa lại, sau đó cùng vứt vào câu lan viện. Trong vòng một đêm, con cảm thấy con tiếp được nhiều khách hơn hay là nó tiếp được nhiều hơn?" Dừng lại một chút, Ngọc Ly Sinh lại nở nụ cười nói: "Vi sư đoán thử nhé, có lẽ là con tiếp được nhiều khách hơn, vừa rồi con vặn vẹo như thế... so với người trong câu lan viện thì còn quyến rũ hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com