ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 47

wocaowoqu


"... Con... con đói rồi."

Cuối cùng Hứa Mộ Ngôn không chịu nổi nỗi đau ở dạ dày nữa, cậu cúi đầu giống hệt như một con gà trống đá thua trận, cả người đỏ ửng lên.

"Sư tôn, lão nhân gia người có thể làm chuyện tốt đi được không, cho con cái gì ăn đi, được không?"

Nghe xong, Ngọc Ly Sinh thoáng chốc cảm thấy sửng sốt, thế nhưng rất nhanh, hắn lại dần dần tiến lại gần Hứa Mộ Ngôn, một tay giơ lên nắm lấy cằm của Hứa Mộ Ngôn, ép cậu phải nhìn thẳng vào mình.

"Đứa nhỏ đáng thương, sao lại đói nữa rồi? Trước đó chẳng phải con đã nói là mình ăn no rồi sao? Lúc đó, bụng của con còn hơi căng tròn lên nữa cơ mà... con quên hết rồi sao?"

Nghe tiếng Ngọc Ly Sinh trêu đùa mình, hai bên má Hứa Mộ Ngôn lập tức ửng đỏ nóng rát.

Đỏ y hệt như ai đó vừa cho cậu một bạt tai vậy.

Bên tai thì cứ kêu lên ong ong.

"Chỉ cần con mở miệng cầu xin vi sư, vậy thì vi sư sẽ nể tình tuổi con còn nhỏ mà tha cho con lần này, con thấy thế nào?"

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, cảm giác có chút không dám tin là thật, cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt tràn ngập ý cười của hắn.

Không biết tại vì sao, mỗi lần cậu nhìn thấy hắn cười vui vẻ như vậy thì trong đầu cậu lại nhảy ra một suy nghĩ ----

Mặt của người này sao giống quả phụ nhỏ đã khắc chết một trăm người chồng vậy.

Đương nhiên rồi, lời đại ngịch bất đạo này sao cậu dám nói ra miệng.

Lúc trước Hứa Mộ Ngôn không dám nói, hiện tại lại càng không dám nói.

Hứa Mộ Ngôn khẽ liếm bờ môi khô nẻ của mình, vất vả nói: "Thật sao? Người không lừa con đấy chứ?"

Ngọc Ly Sinh nở nụ cười nói: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Vi sư lừa con bao giờ chưa?"

Cứ như vậy, sau một hồi đứng đó đắn đo suy nghĩ, Hứa Mộ Ngôn cảm thấy làm đại trượng phu thì phải biết co biết duỗi. Ngày xưa có Hàn Tín chịu nhục chui qua háng người khác, ngày nay Hứa Mộ Ngôn cũng không thể không học theo.

Mặc dù việc Hàn Tín chịu nhục chui qua háng người khác, với cả việc cậu chịu nhục nằm dưới háng người khác có sự khác nhau vô cùng rõ ràng, không thể đem so sánh với nhau.

Thế nhưng Hứa Mộ Ngôn vẫn kiên quyết cho rằng, người làm việc lớn không cần câu nệ tiểu tiết.

Vì vậy, Hứa Mộ Ngôn quyết định dùng chiến thuật tạm thời nhận thua, cậu cúi đầu ngoan ngoãn nói: "Sư tôn, đệ tử... đệ tử nhận sai với người."

Nói xong cậu này, mặt cậu đỏ ửng hết cả lên.

Da cậu vốn dĩ rất trắng, bây giờ thì đã trở nên trắng hồng, ở phần đuôi mắt còn giống như được dặm một lớp phấn, mặt nước gợn sóng lăn tăn, dung mạo dịu ngoan, phong tình vạn chủng.

Nụ cười trên mặt Ngọc Ly Sinh càng ngày càng tươi hơn, hắn cố ý dựng tai lên nghe: "Vi sư lớn tuổi rồi, nghe không rõ, con nói lại một lần nữa đi?"

Hứa Mộ Ngôn hướng về phía bên tai của Ngọc Ly Sinh, bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên cậu có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng lớp lông tơ mỏng nhạt trên tai của Ngọc Ly Sinh.

Vừa sạch sẽ lại mát mẻ.

Có lẽ là vừa mới tắm rửa thay quần áo, sư tôn thay một bộ bạch y, trên tay áo ánh lên những tia sáng như những sợi chỉ bạc. Cổ áo để hơi thấp, khiến hắn lộ ra cái cổ trắng mịn như bạch ngọc, còn có cái yết hầu nhỏ nhìn rất vừa miệng...

Nếu xuống thêm một chút nữa là Hứa Mộ Ngôn có thể được nhìn thấy cái thân thể làm điên đảo vô số người được miêu tả trong nguyên tác của Ngọc Ly Sinh.

Hứa Mộ Ngôn cảm thấy ánh mắt có chút dị thường, đôi lông mày xinh đẹp của Ngọc Ly Sinh đang khẽ nhíu lại, lộ ra thần sắc không được vui vẻ lắm, trong mũi cũng thở ra hai ngụm khí lạnh.

Dọa cho Hứa Mộ Ngôn sợ đến mức vội vàng nhỏ tiếng gọi sư tôn.

"Quá tam ba bận, vi sư không muốn hết lần này tới lần khác cứ phải nhắc nhở con đâu."

Ngọc Ly Sinh nói xong thì quay mặt sang hướng khác.

Hứa Mộ Ngôn âm thầm mắng người này có bệnh.

Trong đầu có bệnh nặng là đằng khác.

Trong thiên hạ này làm gì có chuyện như thế này chứ?

Kẻ bị hại lại đi xin lỗi kẻ bạo hành mình?

Thiên hạ này không có thứ gọi là vương pháp sao?

Nếu như cậu không phải là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất thì cậu sớm đã quỳ xuống đấm tay vào đất mà khóc lớn, sau đó sẽ đi tìm một sợi dây thừng rồi treo cổ chết tươi cho rồi.

"Con nói... con nói..."

Hứa Mộ Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm, cậu đang không biết là nên xông qua cắn xé sư tôn hay là nên mở miệng xin chút gì đó ăn.

Ngọc Ly Sinh cũng không gấp, hắn yên lặng chờ đợi.

Trên ngón tay ở bên tay phải của hắn còn kẹp một cây kim châm rất dài.

Trong lòng hắn đã quyết rồi.

Hôm nay nếu Hứa Mộ Ngôn dám bổ qua cắn xé hắn, vậy hắn sẽ dứt khoát khâu luôn cái miệng của cậu lại.

Không những như vậy, lần này sẽ còn phạt nặng hơn, hắn sẽ mệnh lệnh cho con rối kia dùng roi đánh cậu cả ngày lẫn đêm, mãi cho đến khi Hứa Mộ Ngôn thành tâm hối cải mới thôi.

Sau một lúc lâu do dự, cuối cùng Hứa Mộ Ngôn vẫn không chịu nổi cơn đau dạ dày.

Cậu cúi đầu rầu rĩ nói: "Sư tôn, là lỗi của Mộ Ngôn. Trước đó Mộ Ngôn không nên dĩ hạ phạm thượng, mạo phạm sư tôn, càng không nên lúc nào cũng gân cổ cãi sư tôn."

Lời này vừa nói ra, cây kim châm kẹp ở ngón tay của Ngọc Ly Sinh cũng đã được hắn thu lại.

Nhìn vào người thiếu niên đang cúi đầu rầu rĩ trước mặt, Ngọc Ly Sinh hiểu rất rõ, muốn hoàn toàn thuần hóa một người, chỉ có thể dùng cách làm nhục mà thôi.

Nhất định phải vừa cứng vừa mềm, từng bước từng bước tiến hành.

Đầu tiên là phải cho một đòn phủ đầu thật đau để biết mùi, sau đó thỉnh thoảng lại cho nó chút ngọt ngào.

Giống như huấn luyện chó hoang vậy, chút đạo lý này, Ngọc Ly Sinh vẫn gọi là hiểu được.

Hắn phất tay một cái, phần hàn băng đang giữ chặt người Hứa Mộ Ngôn cũng theo đó mà dần dần tan ra.

Bởi vì bị giữ chặt ở trên mặt tường băng quá lâu cho nên thân thể cậu quá mức đau mỏi, từ sớm đã bị băng tuyết làm cho tê liệt luôn rồi. Hứa Mộ Ngôn căn bản là không đứng nổi nữa, cứ như vậy mà trượt xuống dưới.

Cứ cho rằng lần này cứ thế mà rơi xuống thì chắc là sẽ chảy máu vỡ đầu, ai ngờ đột nhiên có một đôi bàn tay xuất hiện đỡ lấy cậu.

Ngọc Ly Sinh nở nụ cười đỡ lấy Hứa Mộ Ngôn, cánh tay to lớn của hắn sờ vào tứ chi đông lạnh của cậu, sau đó vận linh lực vào làm ấm cho cậu.

Hứa Mộ Ngôn kinh hồn bạt vía, cậu cứ cảm thấy đây chỉ là sự yên bình trước một cơn bão tố mà thôi.

(Chuẩn bị hứng bão cấp 100 luôn)

Nhưng cậu sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng lương tâm sư tôn đột nhiên trỗi dậy, nhớ lại tình cảm sư đồ giữa hai người.

Mặc dù hai người từng có tình cảm sư đồ, thế nhưng cũng đã có quan hệ da thịt thân thiết... con mẹ nó, còn không chỉ một lần, đến quỷ còn biết, bọn họ không thể quay lại giống trước kia được nữa.

"Mộ Ngôn, thân thể đã ấm lên chút nào chưa? Con hoạt động chút đi, xem xem còn chỗ nào không thoải mái không?"

Hứa Mộ Ngôn không trả lời, cậu lặng lẽ hoạt động làm ấm gân cốt.

Nói như thế nào nhỉ, có lẽ là trời sinh cậu đã da thô thịt dày, bị giày vò một phen như vậy thế nhưng hình như không có vấn đề gì lắm.

Chỉ là vết thương ở phía sau vẫn còn hơi đau.

"Chậc, là vi sư suy nghĩ không chu đáo, dù sao thì con rối chung quy cũng không phải là người sống, thật sự đã làm con bị thương."

Ánh mắt Ngọc Ly Sinh bỗng trở nên sắc lẹm, phất tay áo một cái, ngay trước mặt Hứa Mộ Ngôn nghiền nát con rối đó.

Hứa Mộ Ngôn không khỏi rùng mình một cái, cậu cảm thấy dạ dày mình đau hơn rồi.

Trên người vừa lạnh vừa đau.

Y phục sớm đã bị Ngọc Ly Sinh xé thành nhiều mảnh nhỏ, cậu chỉ có thể co người lại, chôn mặt vào đầu gối mình.

"Nào, con mặc y phục của sư tôn vào trước đã."

Ngọc Ly Sinh giống như kẻ bị bệnh vậy, lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

Rõ ràng một khắc trước hai người con đang giương cung bạt kiếm với nhau, vậy mà một khắc sau lại đột nhiên tình sư đồ nồng thắm.

Ngọc Ly Sinh cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người Hứa Mộ Ngôn, che hết những cảnh xuân sắc khiến người ta đỏ mặt trên người cậu.

"Sư tôn, con... con đói."

Không ngờ đã xuyên vào sách rồi mà cái bệnh đau dạ dày của cậu cũng xuyên theo qua đây luôn.

Hứa Mộ Ngôn cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà bản thân cậu lại trở nên mong manh như thế.

Trước đây rõ ràng là phải ba ngày không ăn cậu mới đau dạ dày.

Kết quả hiện tại mới có hai ngày không ăn cơm mà dạ dày của cậu đã đau đến mức cậu chỉ hận không thể lăn mấy vòng trên mặt đất.

Cậu đoán nguyên nhân của việc này có lẽ là vì trước đó quả phụ nhỏ đã chọc vào dạ dày của cậu.

(Sư tôn trâu bò chưa?)

Nhưng mà tóm lại, cậu thật sự đang rất đau, cậu không hề giả vờ diễn một chút nào.

Nhưng lời vừa nói ra, Hứa Mộ Ngôn vẫn chỉ kêu đói mà không hề nhắc một chút nào đến việc cậu đau dạ dày.

Ngọc Ly Sinh nghe xong, hắn nở nụ cười nói: "Không gấp, xử lý vết thương trên người con trước."

Nghe xong, Hứa Mộ Ngôn thấy vô cùng sốt ruột, cậu vội vàng nắm lấy góc áo của Ngọc Ly Sinh nói: "Gấp, rất gấp mà! Con đói rồi, con muốn ăn đồ ăn, con muốn ăn đồ ăn mà! Không ăn gì thì con sẽ chết đó! Vết thương thì cứ kệ nó đi đã, con không sợ bị thương."

Đau mông so sánh với đau dạ dày thì đau dạ dày đau hơn một bậc.

"Nhưng nếu để lại sẹo, đó chẳng phải là lỗi của sư tôn sao?"

Ngọc Ly Sinh gạt tay cậu ra, sau đó đứng lên đi đến chỗ cửa động, hắn nhặt bình thuốc bằng lưu ly nằm trên mặt đất lên.

Sau đó lại quay người trở lại, lắc lắc trước mặt Hứa Mộ Ngôn: "Mộ Ngôn, đây là sư huynh con mang tới sao?"

"Phải, là của huynh ấy mang tới."

Dừng lại một chút, Hứa Mộ Ngôn lại theo bản năng nói tiếp: "Nhưng con chưa đụng vào nó! Sờ cũng chưa sờ... không! Đến nhìn con cũng chưa nhìn lấy một cái? Người đừng vì chuyện này mà đánh con."

"Không đánh con."

Ngọc Ly Sinh nở nụ cười, hắn cảm thấy đầu óc đứa trẻ này không quá thông minh, thế nhưng lại có trí nhớ tốt, còn biết rằng nếu không có sư tôn mà nhận đồ của người khác thì sẽ bị đánh."

Suy nghĩ một lát, hắn lại nói: "Mộ Ngôn, rốt cuộc là con có dùng bình thuốc này hay không thì con cứ tự quyết định. Cho dù con có dùng hay không thì sư tôn đều không trách con."

Hứa Mộ Ngôn không tin một trăm lần.

Có trải nghiệm bánh ú trước đó rồi, hiện tại khi nói chuyện với sư tôn, cậu đều vô cùng cảnh giác.

Trong lòng cậu nghĩ, Đàn Thanh Luật muốn ly gián quan hệ giữa cậu và sư tôn, còn hắn thì sẽ làm người tốt tặng than giữa trời tuyết.

Nhất định y sẽ không giở trò vào thứ đồ đưa cho cậu.

Nhưng suy nghĩ lại, tâm tư của Đàn Thanh Luật rất khó đoán, lỡ như tự nhiên não của y bị chập cheng, cảm thấy cách làm của mình không có tác dụng.

Vì muốn cho đệ tử Côn Lôn Sơn hiểu lầm là Ngọc Ly Sinh thấy chết không cứu, bạc tình bạc nghĩa, nên đã dùng một bình thuốc độc để giết chết cậu thì phải làm sao?

Hứa Mộ Ngôn không muốn lấy cái mạng nhỏ của mình ra để đùa giỡn, cậu quyết định không dùng, vì vậy chỉ lắc đầu nói: "Con không dùng!"

Ngọc Ly Sinh nghe xong, lại hỏi cậu: "Tại sao lại không dùng? Là con không nỡ dùng hay là..."

"Không muốn dùng!"

Dạ dày Hứa Mộ Ngôn đang rất đau, cậu không còn sức lực để mà thảo luận vấn đề này nữa, cậu vất vả nói: "Con thích bị người ta đánh vào mông, làm sao? Mông không đau thì trong lòng con sẽ cảm thấy không đúng lắm."

Nói xong, cậu tiện tay đẩy một cái, chiếc bình lưu ly lăn xuống, chiếc nút bình bằng gỗ thì bị tuột ra ngoài, một làn khói trắng bay thẳng vào mặt cậu.

Đúng lúc này Hứa Mộ Ngôn đang ngẩng đầu, cậu hít một hơi rồi nói: "Thơm quá, hiện tại đến thuốc trị thương mà cũng làm thơm như thế này sao?"

Ngọc Ly Sinh không lên tiếng, hắn lùi về phía sau nửa bước rồi lấy tay áo che mũi miệng mình lại. Nhìn thấy Hứa Mộ Ngôn vô tình hít hết số mị dược ở bên trong bình lưu ly vào người.

Lúc này hắn không khỏi nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ, xem ra ông trời cũng không đứng về phía Hứa Mộ Ngôn rồi.

(Thâm độc thâm độc, gừng thành tinh cmnr)

Quay đi quay lại, dù sao thì cậu cũng đã hít phải mị dược.

"Sư tôn con đói, người đã nói rồi mà đúng không, chỉ cần con mở miệng xin tha thì người sẽ cho con.... cho con... kỳ quái, sư tôn, sao người đột nhiên lại có ba cái đầu vậy? Ba đầu sáu tay! Tam thái tử!"

(Tam thái tử Na Tra ba đầu sáu tay)

Hứa Mộ Ngôn kinh ngạc nói. Lời này vừa nói xong, cậu cảm thấy cả người mình đột nhiên vô cùng nóng nực.

Nóng từ trong ra ngoài, cũng không biết nóng từ đâu mà ra.

Cậu cởi bỏ y phục ra, thế nhưng vẫn rất nóng, cậu dứt khoát nằm xuống dưới mặt đất đầy tuyết lăn vài vòng.

Thế nhưng sự khô nóng trong cơ thể vẫn không tài nào giảm bớt.

Hứa Mộ Ngôn đầu váng mắt hoa, trước mắt lúc thì đen lúc thì trắng, có thêm rất nhiều cái mặt của Ngọc Ly Sinh đang lắc lư trước mặt của cậu.

"Mộ Ngôn, con làm sao vậy? Đang tốt lành, cởi y phục làm gì vậy?"

"Con... hự."

Bỗng nhiên thấy mũi hơi nóng, Hứa Mộ Ngôn cho tay lên sờ, cậu cảm thấy ta mình sờ phải cái chất lỏng gì đó dấp dấp dính dính, lúc giãy giụa ngẩng đầu lên nhìn, vậy mà lại là máu.

----------------------------------------------------------------------------------

Không xúc phạm nhân vật trong truyện một cách quá đáng.

Sư tôn vừa biến thái vừa thâm độc thế nhưng em thích!

Chúc mọi người Trung thu vui vẻ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info