ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 46

wocaowoqu


"Nhạc tông chủ, trước đó ta đã nói với ông là không được nhắc lại chuyện năm đó! Hiện nay Ly Sinh đã là người của Côn Lôn Sơn, phong chủ Thanh Tịnh phong, và là sư đệ của ta. Ông sỉ nhục đệ ấy, tức là sỉ nhục ta."

Sắc mặt Trọng Minh Quân lập tức sầm lại, sau đó làm ra động tác mời, không hề để ý đến mối quan hệ thâm giao với Nhạc tông chủ, mà cũng không thèm nể mặt nói: "Thứ cho Côn Lôn sơn đón tiếp không chu đáo."

"Hừ!"

Nhạc Như Phong tức giận phất tay áo rồi nghênh ngang rời đi.

Hai vị trưởng lão khác ở đó thấy vậy, họ thầm nghĩ, nếu như trong sơn môn có gian tế của ma tộc, vậy thì chưởng môn nhất định sẽ điều tra rõ sự thật. Hơn nữa người chết cũng đâu phải đệ tử trên phong của họ, mà là đệ tử của Thanh Tịnh Phong.

Việc này có liên quan gì đến bọn họ đâu chứ?

Vì vậy hai người cũng đứng lên rời đi.

Trọng Minh Quân điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó quay sang nói với Ngọc Ly Sinh: "Tính cách của Nhạc Như Phong trước nay vẫn luôn xấu như vậy, đệ đừng để trong lòng."

Ngọc Ly Sinh lắc lắc đầu, nhưng cũng không nói gì thêm.

"Ta thấy sắc mặt đệ không tốt lắm, có lẽ là đang lo lắng cho Mộ Ngôn, đệ cứ yên tâm đi, nếu như việc này không phải do Mộ Ngôn làm, vậy thì ta nhất định trả lại sự trong sạch cho nó."

Ngọc Ly Sinh khẽ gật đầu: "Vậy thì đa tạ chưởng môn sư huynh rồi."

"Tạ cái gì mà tạ? Năm đó ta cũng đã nói rồi, chỉ cần đệ lên Côn Lôn sơn với ta, vậy thì ta chính là sư huynh của đệ, kiếp này đều sẽ bảo vệ cho đệ."

Thật ra năm đó chiến loạn, Trọng Minh Quân cũng mới chỉ là đại sư huynh của Côn Lôn sơn, lúc đó vẫn chưa tiếp nhận chức vụ chưởng môn.

Từ trong miệng của người khác ngài ấy biết được những gì mà Ngọc Ly Sinh đã gặp phải, cho nên cảm thấy thương hại.

Sau khi biết Phiêu Diểu Tông đã bị đồ sát, Ngọc Ly Sinh không còn nơi nào để đi, cho lên ngài ấy đã nổi lên suy nghĩ muốn đưa Ngọc Ly Sinh về Côn Lôn sơn, mặc kệ tất cả những người khác có phản đối thì ngài ấy vẫn nhất quyết đưa hắn về.

Lúc đó lời đồn truyền đi khắp nơi, mọi người bắt đầu nghị luận xem có phải Trọng Minh Quân đã thu Ngọc Ly Sinh về làm lô đỉnh cho mình hay không.

Đến lão tông chủ năm đó của Côn Lôn sơn cũng chưa từng tiếp nhận Ngọc Ly Sinh, chưa từng thừa nhận thân phận của hắn.

Trọng Minh Quân không thể không đưa người trở về tẩm điện của mình, tạm thời giấu người đi.

Mãi cho đến khi lão tông chủ qua đời, trước khi chết đã để lại một tấm chiếu thư truyền lại chức tông chủ cho ngài ấy. Lúc đó Trọng Minh Quân mới tìm một ngọn núi cho Ngọc Ly Sinh đến ở.

Thậm chí sợ đệ tử trong môn phái nghị luận, ngài ấy còn đặc biệt đặt cho nó một cái phong hiệu.

Những năm gần đây, Trọng Minh Quân thật sự là luôn chăm sóc vô cùng chu đáo cho hắn.

Ngọc Ly Sinh tự biết bản thân mình không phải người tốt, thế nhưng bốn chữ có ơn phải trả này thì hắn vẫn hiểu được.

Chỉ là không biết, nếu như vị sư huynh tốt ở trước mặt này đây mà biết được năm đó vị lão tông chủ kia từng nửa đêm xông vào phòng của hắn, ý đồ muốn cưỡng ép hắn làm chuyện kia.

Nhưng lại bị hắn ám toán ngược lại mà chết, đến tấm chiếu thư lão tông chủ để lại cũng là do hắn mô phỏng nét chữ của lão tông chủ mà viết ra. Nếu như có một ngày sư huynh biết điều đó, không biết là sẽ có cảm tưởng như thế nào?

Lúc Ngọc Ly Sinh trở về Nguyệt Hạ Tiểu Trúc thì trời đã hơi tối.

Những con cá chép dưới hồ sen đang đùa nghịch, thấy hắn trở về thì vội vàng bơi lại gần, nhảy lên khỏi mặt nước để đòi đồ ăn.

Sau khi được cho ăn xong, lúc này chúng mới ngoan ngoãn tiếp tục chui xuống đáy hồ.

"Đến con cá còn biết rằng mọi chuyện đều phải thuận theo ta thì mới có thể sống. Vậy mà tại sao Mộ Ngôn lại không biết vậy nhỉ?"

Ngọc Ly Sinh vứt nốt số thức ăn cho cá trong tay xuống, sau đó quay người đi vào tẩm điện tắm rửa thay y phục.

Lúc mặc y phục, đuôi mắt của Ngọc Ly Sinh bỗng nhiên lướt qua chuỗi hạt đang được đeo trên cổ tay mình.

Lúc này hắn mới nhớ đến Đàn Thanh Luật.

Hắn lấy chuỗi hạt ra, sau đó thuận tay nhẹ nhàng bóp nát nó thành bột.

Sau đó đổ vào một cái bình lưu ly trong suốt, hòa lẫn vào cùng với mị dược.

Suy nghĩ một lúc, hắn đi đến bên cửa sổ, hắn nhẹ nhàng thi triển pháp thuật, một con bồ câu trắng đột nhiên từ trong ống tay áo hắn bay xuống núi.

Một lúc sau, Đàn Thanh Luật ngự kiếm đi lên núi, y chủ động quỳ bên ngoài điện, ngoan ngoãn cúi đầu nói: "Sư tôn tìm đệ tử là có việc gấp gì hay sao?"

"Mộ Ngôn đang ở Huyền Băng động tự kiểm điểm, vi sư trước đó đã trách phạt nó, e rằng trong lòng nó còn cảm thấy tức giận, không muốn trị thương cho tử tế. Con mang cái này đến cho nó."

Ngọc Ly Sinh đưa cái bình lưu ly kia cho Đàn Thanh Luật, hơn nữa còn nghĩ sâu xa mà dặn dò y: "Nhớ kỹ, đừng nói với Mộ Ngôn đây là thuốc ta đưa cho nó. Cứ nói thuốc con cho nó là được."

(Gừng càng già càng cay, thâm độc, gừng này gừng thành tinh cmnr)

Đàn Thanh Luật hơi sửng sốt, trong lòng y thầm nghĩ, đây chẳng phải là một cơ hội tốt để ly gián hay sao?"

Y đang lo lắng không dám tùy tiện đến Huyền Băng động để thăm Hứa Mộ Ngôn, ai ngờ sư tôn lại đúng lúc đến giúp y một tay.

Xem ra ông trời đang giúp y, đi ngủ mà còn có người kê gối cho.

"Đệ tử tuân mệnh."

Đàn Thanh Luật quỳ xuống đưa hai tay ra nhận lấy bình thuốc. Sau đó lại suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: "Sư tôn, Mộ Ngôn tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đều là do đệ tử dạy dỗ không nghiêm. Nếu như sư tôn vẫn còn tức giận, vậy hãy để đệ tử chịu thay đệ ấy, đệ tử tuyệt đối không oán than."

Ngọc Ly Sinh mặc một bộ bạch y, đứng ở trước khung cửa, bởi vì vừa tắm xong cho nên hắn chưa cài phát quan lên tóc mà mới chỉ dùng một cây châm nhỏ để búi lên.

Đó chính là đóa hoa trong trắng thanh khiết, không nhiễm bụi trần mọc ở trên đỉnh núi cao.

Thế nhưng Đàn Thanh Luật còn nhớ rất rõ, người đàn ông lạnh lùng thanh cao trước mặt này trước đây từng rất nổi danh ở ma giới về chuyện nằm dưới thân của ma tôn nũng nịu cầu xin được hoan ái.

Lúc đó ma tôn chơi Ngọc Ly Sinh vô cùng thoải mái, hơn nữa còn để cho cả ma tộc nhìn thấy. Đến mấy đứa trẻ con cũng tò mò mà áp sát mắt vào khe cửa để nhìn trộm.

Nghe thấy tiếng kêu rên trầm thấp của mỹ nhân, cùng với tiếng cười sảng khoái của đám ma nhân, bữa tiệc da thịt, mỹ nhân vây quanh, bảy ngày bảy đêm phóng túng vui vẻ.

Cái người mà đàn ông thiên hạ ai cũng cưỡi được, đệ nhất mỹ nhân d*m loạn tận cùng của tu chân giới, y thật sự không thể nào tưởng tượng được đó là cùng một người với người đàn ông bạch y trước mặt này.

Bị Ngọc Ly Sinh nhìn chằm chằm, y cảm thấy có chút quẫn bách nên đành cúi đầu xuống theo bản năng.

"Vi sư không tức giận, con đi đi."

Sau khi được sự cho phép của Ngọc Ly Sinh, bước chân của Đàn Thanh Luật cũng trở nên nhanh hơn.

Vết thương của y đã khỏi hơn một nửa, ngự kiếm không thành vấn đề.

Nhưng vì để Hứa Mộ Ngôn cảm thấy đau lòng nên không thể không giả vờ yếu ớt suy nhược, như vậy mới lừa được sự tín nhiệm của Hứa Mộ Ngôn.

Một đường bay thẳng lên đỉnh núi, Đàn Thanh Luật lập tức đứng lại trước Huyền Băng động nhẹ giọng gọi: "A Ngôn, A Ngôn? Đệ đã ngủ chưa?"

Hứa Mộ Ngôn bị đánh thừa sống thiếu chết cả một buổi chiều, hiện giờ đang gục đầu y như một con chó chết.

Nghe thấy lời này, cậu hận không thể cầm hòn gạch lên chọi chết Đàn Thanh Luật.

Vì không để bị nghi ngờ, cậu chỉ đành dùng ngữ khí vô cùng vui vẻ bất ngờ trả lời y: "Sư huynh, sao huynh lại đến đây?"

"Sư huynh đến thăm đệ, nghe sư bá nói, đệ trước đó đã bị sư tôn phạt. Sao đệ lại không nói với sư huynh? Sư huynh thật sự rất lo lắng cho đệ."

Đàn Thanh Luật đứng ở bên ngoài cửa động, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh lúc sư tôn chưa đội phong quan.

Suy nghĩ kỹ lại, lúc đó sư tôn mới tắm xong vừa mới thay y phục, cổ áo hơi buông lỏng, không biết trên người dùng loại mùi gì, vô cùng thơm và dễ chịu.

Dưới lớp bạch y kia, không biết phải đẹp đến cỡ nào.

Vốn dĩ y có thể kiếm cớ ở lại để ngắm nhìn nhan sắc của sư tôn, thế nhưng giờ khắc này lại không thể không ở lại đây để giả vờ tình cảm với Hứa Mộ Ngôn.

Đàn Thanh Luật nói: "Ta đem thuốc trị thương cho đệ đây, thuốc trị thương này rất tốt, đệ thử xem?"

Nói xong, lại là kỹ thuật cũ, hắn đục thủng một lỗ trên kết giới rồi sau đó thả cái bình màu xanh lá vào bên trong.

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, trong lòng cậu thầm nghĩ, cáo chồn đến chúc tết gà, nhất định là không có ý tốt.

Nói không chừng trong bình thuốc này có phấn độc hay là thi độc gì đó, y muốn dùng cơ hội này để thao túng cậu.

Ngoài mặt cậu nói: "Đa tạ sư huynh. Sư huynh, huynh mau chóng rời khỏi đây đi, buổi chiều có hai đệ tử đến tuần tra, ta sợ huynh sẽ bị phát hiện, bị ta liên lụy. Huynh mau đi đi."

Đàn Thanh Luật cũng không muốn ở lại cái chỗ đến chim cũng không muốn ị này thêm một chút nào nữa, sau khi an ủi cũng như nói mấy lời đại loại như sư tôn sẽ không bỏ rơi đệ, sư tôn chắc chắn là có nỗi khổ trong lòng giống như mọi lần xong thì hắn liền quay người rời đi.

Lúc Hứa Mộ Ngôn đang định thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức cậu lại nghe thấy những tiếng bước chân nhỏ truyền đến từ phía sau mình.

"Thật là huynh đệ tình sâu mà, sư huynh con tặng thuốc cho con, đúng là đưa than giữa trời tuyết mà."

Thân hình Ngọc Ly Sinh từ trong bóng tối dần dần xuất hiện đi ra ngoài, hắn liếc mắt một cái rồi đứng ở bên cạnh con rối. Phần eo phía sau của Hứa Mộ Ngôn vốn dĩ trắng như tuyết, nhưng hiện giờ từ mông đến chân lại toàn là vết roi.

Hắn khẽ nhíu lông mày lại, cảm thấy đã đánh hơi mạnh rồi, thậm chí có chỗ gần như đã máu chảy thành giọt.

Hắn là người theo đuổi vẻ đẹp một cách cực đoan nên hắn không cho phép trên thân thể lô đỉnh của mình có bất kỳ vết sẹo nào, trừ phi vết sẹo đó là đích thân hắn ban cho.

"Làm sao, còn vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn nghe lời à? Thấy sư tôn đến mà sao không chào hỏi."

Hứa Mộ Ngôn nghe được tiếng quả phụ nhỏ nói chuyện.

Chỉ nghe thấy tiếng thôi là cậu đã hận không thể không vặt cái đầu của lão này xuống.

Nhưng giờ đã bị bày thành cái tư thế khổ sở này rồi, e là sớm đã bị sư tôn nhìn thấy hết sạch.

Hứa Mộ Ngôn trên miệng vẫn còn rất cứng rắn mà mắng mỏ: "Ngọc Ly Sinh! Ngươi không được chết tử tế đâu! Cho dù ta có làm quỷ thì ta cũng không tha cho ngươi."

"Thật là không biết sống chết mà, xem ra vi sư ra tay vẫn còn hơi nhẹ. Đến hiện tại mà con vẫn còn hỗn láo như vậy."

Bởi vì không nhìn được tình hình phía sau lưng, không biết mình chuẩn bị phải chịu sự sỉ nhục như thế nào, như vậy mới đáng sợ.

Hứa Mộ Ngôn sợ đến mức hai hàm răng cứ run cầm cập, cậu chỉ cảm thấy phần bụng và phần dưới của mình giống như đã mất đi cảm giác.

Chỗ này quá mức lạnh lẽo, cậu lại không mặc cái gì bị dán trên bức tường băng này, làn da trẵng nõn đã bị băng tuyết làm cho lạnh đến chuyển sang màu tím rồi.

Hai mắt không chịu được mà bắt đầu đỏ lên.

Hứa Mộ Ngôn âm thầm tự cảnh cáo bản thân, rơi vào cảnh này đã đủ mất mặt rồi.

Nếu còn khóc lót sụt sùi nữa vậy thì chỉ càng khiến người ta thêm ghét mà thôi.

Trước khi xuyên vào sách, người mẹ đáng thương của cậu từng nói với cậu, con đừng chỉ nghĩ đến sự xấu xa của người khác, con nên nghĩ nhiều về những việc tốt của đối phương, như vậy cuộc sống mới không trôi qua một cách quá khó khăn.

Hơn nữa bà còn dặn cậu, sau này nếu gặp phải bất kỳ chuyện gì hay bất cứ người nào, con phải cười lên.

Người ta có câu, không ai vả vào mặt người đang cười bao giờ.

Hứa Mộ Ngôn quyết định tin lời của mẹ mình.

Cố gắng cứ động khóe miệng đã bị đông cứng của mình, cật lực quay đầu lại cười với Ngọc Ly Sinh một cái.

Ngọc Ly Sinh mặt mày lạnh lùng nhìn vào nụ cười còn khó coi hơn cả khóc của thiếu niên trước mặt, hắn nhíu mày nói: "Mặt con bị chuột rút rồi."

Hứa Mộ Ngôn: ...

Cậu khẽ chớp chớp mắt, cố gắng biểu hiện ra một chút sự đáng yêu ít ỏi.

Đây không phải là cậu đang khuất phục.

Mà là người cậu quá đau.

Giơ ngón tay lên tính thử, đã hai ngày hai đêm rồi cậu chưa có cái gì vào bụng, trừ cái sư tôn cho cậu ăn ra, lục phủ ngũ tạng của cậu bắt đầu biểu tình rồi.

Hứa Mộ Ngôn thật sự không hiểu, tên nguyên chủ này cả ngày làm cái gì vậy, đã là tu sĩ mười bảy tuổi, kim đan cũng luyện ra rồi.

Kết quả là vẫn chưa tích cốc.

Người là sắt, cơm là gang, một bữa không ăn, bụng không chịu nổi.

Hứa Mộ Ngôn thật sự rất muốn ăn cái gì đó.

Cái gì cũng được. Cho dù có là bánh ngô để qua đêm, hay là một đĩa đậu muối chua, thậm chí là dưa chuột muối chua hay cái gì đó đi cũng được.

Nếu như không có đồ ăn, chỉ gặm bánh không thôi cũng được, ăn như vậy cậu cũng ăn được.

Cho chút gì đó ăn đi.

Đến con chó trông nhà cũng còn được ăn no, nói gì đến một con người sống sờ sờ như cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info