ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 45

wocaowoqu


Trong lúc hôn mê, dường như cảm nhận được gì đó, cả người cậu khẽ run lên, những giọt nước mắt vô dụng rơi vào lòng bàn tay của Ngọc Ly Sinh.

"Ngoan, ngủ một giấc đi, tối mai sư tôn lại đến thăm con."

Ngọc Ly Sinh lật tay đem chất lỏng dấp dính trong lòng bàn tay xoa lên tóc của Hứa Mộ Ngôn, sau đó lại chậm rãi sờ nhẹ lên đầu cậu, giọng nói dịu dàng mà dỗ dành: "Chỉ cần con ngoan ngoãn, sư tôn nhất định sẽ thương con."

Sau khi tỉnh lại, Hứa Mộ Ngôn cũng không biết giờ này là giờ nào.

Toàn thân rã rời như bị người ta đánh gãy.

Lúc vừa tỉnh lại, cậu chợt phát hiện bản thân mình đã bị dán chặt vào bức tường băng trong động.

Trừ phần đầu với phần mông ra, các bộ phận còn lại đều bị đông chặt lại, không động đậy nổi.

Trong lúc hốt hoảng không biết làm sao, Hứa Mộ Ngôn giãy giụa thử vài lần.

Trừ việc cảm thấy xương cốt đau nhức ra thì chẳng có bất kỳ một tác dụng nào cả.

Sau đó dần dần Hứa Mộ Ngôn mới hiểu ra rằng bản thân mình đã bị gắn chặt vào bức tường. Như vậy, cho dù là bất kỳ người nào thì cũng có thể ngang ngược mà hành hạ cậu một phen.

Hơn nữa còn không để cậu nhìn rõ tình hình ở phía sau lưng mình.

Càng quá đáng hơn đó là, Hứa Mộ Ngôn cảm nhận được ở chỗ cúc hoa của mình đang có thứ gì đó bị kẹt ở bên trong.

Cậu âm thầm mắng quả phụ nhỏ táng tận lương tâm, sao có thể sỉ nhục cậu như thế này.

Điều duy nhất Hứa Mộ Ngôn cảm thấy may mắn chính là trong Huyền Băng động này không có người ngoài.

Nếu không chắc cậu không thể sống nổi nữa mất.

Suy nghĩ này vừa nổi lên, phía bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng xé gió.

Bốp một phát, cuốn theo cả gió lạnh đánh thẳng vào mông cậu.

Hứa Mộ Ngôn ngửa đầu hét lớn một tiếng, nước mắt cũng ròng ròng lăn xuống.

Căn bản là cậu không nhìn được phía sau lưng mình, cho nên không biết ở phía sau đang có một con rối.

Con rối này thân cao tám xích, vô cùng vạm vỡ, trong tay nó đang cầm cái roi dài mà trước đó Ngọc Ly Sinh đem đến, mặt mày không có bất kỳ biểu cảm nào, đứng ở sau lưng Hứa Mộ Ngôn.

Hai mắt trống rỗng nhìm chằm chằm vào hai trái đào to mọng phía sau lưng của Hứa Mộ Ngôn.

Không có sự sống, cũng không có ý thức, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Ngọc Ly Sinh.

Chỉ cần Hứa Mộ Ngôn có ý định giãy cho mấy đồng tiền Ngoc Ly Sinh để lại rơi xuống, vậy thì nó sẽ không thèm nể tình mà quất cho cậu một roi.

"Quả phụ nhỏ! Ta giết chết ngươi, ta phải giết chết ngươi."

Bốp-----

"Ah! Ngươi uổng danh làm thầy người ta, uổng danh làm tu sĩ chính đạo!"

Bốp------

"Ah!!! Ngươi sinh con không có xxx."

Bốp – Bốp – Bốp

"Ta không mắng nữa! Ah Ah Ah!"

Lại một roi nữa quất xuống.

Hứa Mộ Ngôn vừa khóc vừa hét: "Con không mắng nữa, không mắng nữa, tại sao vẫn còn đánh con."

Con rối mặt không biểu cảm tiếp tục giơ tay quất cậu thêm một roi.

Không sai không lệch, chiếc roi đánh đúng vào vết thương của Hứa Mộ Ngôn, ba đồng tiền kia keng một tiếng, đồng tiền vừa trượt xuống bên dưới tầm nửa tấc đã bị đánh cho chui sâu trở lại vào bên trong.

Đuôi roi quất một cái, trên đó không chỉ nhìn thấy vết sáng bạc mờ mờ mà còn thấy cả màu đỏ của máu dính ở trên đó.

Hứa Mộ Ngôn đau đến mức phải ngửa cái cổ trắng thon của mình lên mà phát ra những tiếng gào thét thống khổ, nước mắt không ngừng lăn xuống, cậu cắn răn cắn lợi nói: "Tại sao vẫn còn đánh? Rõ ràng là ta đâu có mắng chửi nữa đâu."

Con rối không động đậy gì nữa, nhắm mắt làm ngơ. Tay nó nắm chặt cây roi, im lặng vô hồn nhìn chằm chằm vào cậu.

"Mẹ nó, đau chết ta rồi."

Hứa Mộ Ngôn không dám mắng Ngọc Ly Sinh nữa, cậu sợ mình sẽ phải tiếp tục ăn roi một cách vô tình.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là cậu sẽ từ bỏ việc giãy giụa.

Nhưng khi cậu mới ép được đồng tiền ra tầm nữa tấc, phía sau cậu lại truyền đến tiếng xé gió vun vút.

Cái roi dài đó cứ như vậy mà vút thật mạnh xuống.

Vài lần lặp lại như vậy, cuối cùng Hứa Mộ Ngôn cũng đã hiểu.

Người khác có tiền thì có thể sai khiến được quỷ thần, còn cậu thì ăn tiền để bảo vệ phía sau của mình.

Sau khi suy nghĩ xong điều này, Hứa Mộ Ngôn đành ngoan ngoãn làm một con heo đất nhét tiền tiết kiệm thôi.

Mùi vị bị đánh không hề dễ chịu chút nào.

Cậu cúi đầu rầu rĩ nghĩ, quả phụ nhỏ xem cậu là gì chứ.

Khắp thiên hạ này làm gì có chuyện như thế này, sư tôn ngủ với đồ đệ xong lại cho đồ đệ tiền.

Hứa Mộ Ngôn chỉ từng nghe nói, ra ngoài chơi gái, sau khi chơi xong thì phải trả tiền cho người ta.

Thế nhưng cho dù có là gái điếm hạng thấp kém nhất thì cũng không thể nào chỉ nhận được có đúng ba đồng tiền xu cỏn con sau cả một đêm bị giày vò.

Đây rõ ràng là đang sỉ nhục, hoàn toàn là sỉ nhục mà.

Đồng thời lúc này, trong lăng tiêu điện, mọi người còn đang nghị sự.

Sau khi ra khỏi Huyền Băng Động, Ngọc Ly Sinh chủ động tìm đến chưởng môn sư huynh để nghị sự.

Ở đây ngoại trừ Trọng Minh Quân thì còn có hai vị trưởng lão của các phong khác, cùng với Nhạc tông chủ của Hoa Thanh tông.

"... Thật không giấu gì, trước khi gặp Mộ Ngôn ở hành lang, ta cũng đã gặp qua nó lúc ở dưới chân núi Thanh Tịnh phong. Lúc đó ở sau người nó đã dính máu. Nếu lúc đó nó giết người moi gan thì ta làm sao có thể không cảm nhận ra được chứ? Chuyện này vẫn còn có điều khả nghi."

Trọng Minh Quân xưa nay xử lý mọi chuyện rất công chính, mặc dù bình thường không quá thích thái độ ngang ngược của Hứa Mộ Ngôn, thế nhưng dù sao cũng là sư bá của cậu, lại còn là người nhìn cậu trưởng thành.

Đương nhiên là ngài ấy không hy vọng cậu sẽ phải chịu oan.

Dừng lại một chút, ngài ấy lại hướng ánh mắt về phía Ngọc Ly Sinh đang đứng ở bên cạnh và nhẹ giọng nói: "Ngọc sư đệ, đệ nói xem? Trước đó Mộ Ngôn có nói qua với ta là đêm đó đệ đã phạt nó, chuyện này có phải sự thật hay không?"

Ngọc Ly Sinh đang yên lặng ngồi ở cạnh đó, trước đó hắn đã thi triển thêm một tầng pháp chú vào người của con rối, để lại một tia nguyên thần của mình lên người nó.

Dựa vào điều này, cho dù có đang ở xa thì hắn cũng có thể theo dõi mỗi một hành động cử chỉ của Hứa Mộ Ngôn.

Vừa rồi tận mắt nhìn thấy Hứa Mộ Ngôn trong lúc bị roi đánh đã thống khổ giãy giụa như thế nào, tư thế chật vật muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

Khi hắn đang nhìn đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy có người bên cạnh gọi mình, hằn liền lặng lẽ điều chỉnh lại trạng thái của mình, Ngọc Ly Sinh nói: "Đúng là như vậy, đêm đó nó cứng miệng cãi lại đệ, cho nên đệ đã dạy dỗ nó một trận, đích thực là đã ra tay hơi nặng."

Trọng Minh Quân: "Đương nhiên là ta tin đệ, nhưng ngọc bội của Mộ Ngôn tại sao lại được phát hiện ở bên cạnh thi thể. Trước đây Thanh Luật không ít lần bị thương, Mộ Ngôn cũng chưa từng nấu canh gan lợn cho sư huynh nó. Thế nhưng bộ thi thể đó lại bị người ta moi gan, như vậy cũng thật là quá trùng hợp."

Ngọc Ly Sinh hơi dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Mộ Ngôn là người thẳng thắn thật thà. Nếu như trên đỉnh tưởng treo một quả táo vậy thì nhất định là nó có thể dỡ nguyên một tòa cung điện. Nếu như chuyện này do nó làm, dựa theo tính cách của nó, vậy thì nó sẽ không moi gan đâu, mà là vứt thi thể ra ngoài cho chó ăn mới đúng."

Trọng Minh Quân gật gật đầu nói: "Cũng có lý, Mộ Ngôn không có thù có oán gì với ngươi chết, sao phải ra tay giết người. Huống hồ, canh gan lợn kia là hầm cho Thanh Luật ăn, với tính cách của Mộ Ngôn, tuyệt đối sẽ không hại sư huynh của mình."

Ngọc Ly Sinh nở nụ cười nói: "Từ trước đến nay Mộ Ngôn vẫn luôn yêu quý sư huynh của mình nhất."

"Làm sao, chỉ dăm ba câu nói như vậy là có thể khiến Hứa Mộ Ngôn thoát tội sao? Như vậy khác nào trò đùa chứ?"

Nhạc Như Phong nghe xong, nước trà trước mặt cũng đã uống cạn mấy ấm rồi, thấy hai người kia nói chuyện như kiểu muốn rũ sạch tội cho Hứa Mộ Ngôn, ông ta không khỏi cảm thấy không vui mà nói: "Hứa Mộ Ngôn là đồ đệ của Ngọc trưởng lão, chẳng trách Ngọc trưởng lão lại nói đỡ cho nó. Chỉ là tất cả những chuyện này cũng trùng hợp quá mức đi. Ta vừa đến thì Côn Lôn sơn lại xảy ra án mạng, chẳng lẽ là nhằm vào ta hay sao?"

Ngọc Ly Sinh thờ ơ tiếp tục nói: "Ông cũng đừng quá tự đề cao bản thân mình. Xưa nay Côn Lôn Sơn luôn là môn phái đứng đầu tiên môn bách gia, có ai dám hành hung ở nơi này chứ, không muốn sống nữa hay sao?"

"Vậy theo như những gì ngươi nói, tức là người chết tự mình moi gan của mình ra, sau đó ăn luôn gan của mình, để cho tất cả mọi người đều không tìm thấy?"

Nhạc Như Phong thần sắc lạnh lùng quyết liệt, ông ta đứng từ xa nhìn chằm chằm vào Ngọc Ly Sinh, "Hay là nên nói, có người nhân cơ hội này bao che đệ tử dưới trướng, coi mạng người như cỏ rác."

"Nhạc tông chủ không cần phải tức giận như vậy, dù sao người chết cũng là đệ tử của Côn Lôn Sơn, đâu phải đệ tử của Hoa Thanh tông, chưởng môn sư huynh còn chưa sốt ruột như ông."

"Nói đến cũng thấy trùng hợp, Côn Lôn sơn từ trước đến nay luôn rất thái bình, tại sao Nhạc tông chủ vừa mới đến một cái là đã xảy ra chuyện như thế này."

Ngọc Ly Sinh nở một nụ cười vô cùng hòa nhã nói.

Ngụ ý trong câu nói này chính là, đây là việc của Côn Lôn sơn chúng ta, liên quan gì đến các người?

Rõ ràng là bọ hung bò trong bát, còn giả vờ làm hạt dẻ rang.

Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, chó đi bắt chuột, xía mũi vào chuyện của người khác.

Nhạc Như Phong là người có tính cách cứng rắn, không hiểu thế nào là mềm mỏng khéo léo, từ trước đến nay ông ta luôn thẳng thắn có gì nói đó. 

Nghe xong lời này, ông ta lập tức không nhẫn nhịn được nữa mà đập bàn đứng dậy phẫn nộ nói: "Ngọc Ly Sinh, ngươi có ý gì? Ý của ngươi tức là bởi vì chúng ta đến Côn Lôn Sơn làm khách nên mới xảy ra vụ án mạng này sao?"

Ngọc Ly Sinh vẫn vô cùng bình thản, lời lẽ đúng mực nói: "Ta cũng khá là đồng ý với quan điểm này của Nhạc tông chủ."

"Ngươi! Ta có hỏi ngươi là đồng ý hay không đồng ý sao?"

Nhạc Như Phong lại càng phẫn nộ hơn, vì vậy lời nói cũng không còn kiêng kị gì nữa: "Chúng ta nói vào chuyện chính luôn đi. Năm đó tu chân giới chiến loạn không dứt, lúc đó Phiêu Diểu Tông lâm trận đầu hàng, dâng ngươi cho ma tôn, lại còn giao bản đồ bày trận ra. Khiến cho tiên môn bách gia tổn thất nghiêm trọng, vô số tông môn gia tộc bị ma binh vây hãm công đánh, tu sĩ tử trận nhiều vô số kể."

"Tu chân giới trước nay luôn có một quy định đó là không lạm sát người vô tội. Thế nhưng ngươi vì việc bị sỉ nhục năm đó mà ích kỷ chém vỡ cửa lớn của ma giới, khiến cho những huyền môn đệ tử chém giết đến đỏ cả mắt kia xông vào ma giới, giết hại những người già cả phụ nữ trẻ con yếu ớt tay không tấc sắt! Vì vậy mà tàn binh của ma giới mới chạy thoát ra khỏi ma giới."

"Những tên ma tộc còn sót lại đó thường xuyên hóa thành đệ tử huyền môn trà trộn vào các đại tông môn, tàn sát các đệ tử trong môn phái! Ngươi vốn dĩ là đệ tử của Phiêu Diểu Tông, chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm về việc này sao?"

(Ủa liên quan! Hảo lô rích)

Nhắc lại chuyên năm đó, biểu cảm của Ngọc Ly Sinh càng ngày càng trở lên lạnh lùng.

Đây vốn dĩ là vết thương ở sâu trong lòng hắn nhất, và cũng là nỗi thống hận nhất của hắn.Thế nhưng có người lại cứ thích hết lần này đến lần khác xé toạc vết thương của hắn ra, rồi còn ngang nhiên rắc muối lên trên đó.

"... Nói đến chuyện năm đó, ta còn nhớ rõ, đó là lúc Thanh Hoa tông bị công đánh nhỉ? Vô số đệ tử bị bắt, trong đó có cả tỷ tỷ và tỷ phu của Nhạc tông chủ, không phải cũng chết trong chiến loạn sao? Nếu không phải ta ra tay cứu giúp, sợ rằng đứa cháu ngoại kia của ông chưa chắc đã được có mặt trên đời. Vậy mà ông còn có mặt mũi đứng khua tay múa chân ở đây sao?"

Người trên đời này ai cũng như vậy, bọn họ chỉ nhớ đến cái bẩn thỉu, cái ác, cái khổ sở của hắn.

Thế nhưng chẳng nhớ một chút nào đến cái tốt của hắn.

Năm đó hắn bị tắm rửa sạch sẽ trói chặt đưa lên giường của ma tôn.

Chưa từng có người nào đứng ra nói hành vi của Phiêu Diểu Tông là vô sỉ.

Cho dù sau đó khi đã giết chết ma tôn, hắn cũng cứu được rất nhiều đệ tử huyền môn, thế nhưng hắn vẫn chẳng nhận được một câu cảm tạ nào từ người khác.

Thậm chí còn có người mắng hắn thủ đoạn tàn nhẫn, lạm sát người vô tội.

Bọn họ người trước người sau chỉ biết mắng hắn đàn ông thiên hạ ai cũng cưỡi được, thậm chí còn âm thầm nhỏ dãi trước vẻ bề ngoài của hắn.

Đây chính là cái gọi là nhân tính.

Cũng là những điều thống khổ mà Ngọc Ly Sinh phải trải qua.

Khóe miệng Ngọc Ly Sinh khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy quỷ dị. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nhạc tông chủ, giống hệt như muốn đốt một cái hố trên người ông ta vậy.

Nhạc tông chủ rất không thích cái ánh mắt này, ông ta theo bản năng dứng dậy, tay phải sờ vào chuôi kiếm đang treo ở eo, chuẩn bị ra tay dùng một chiêu khắc chế kẻ địch.

Thế nhưng Ngọc Ly Sinh không hề ra tay, hắn chỉ yếu ớt che miệng bắt đầu ho khan.

Trọng Minh Quân thấy vậy, ngài ấy lập tức vỗ bàn đứng dậy, ngôn từ đầy lạnh lùng quyết liệt nói: "Hỗn xược! Ai cho ông cái gan sỉ nhục sư đệ của ta."-------------Không xúc phạm nhân vật trong truyện một cách quá đáng.Đó, sư tôn trâu bò chưa, phải đến 5 chương sư tôn mới kết thúc cái cuộc làm mình làm mẩy đày ải người khác. Oscar có nợ si tun một giải nam diễn viên xuất sắc không vậy.Thôi xong rồi đó, chư vị đọc xong chưa? Đọc xong rồi thì cho em xin một tương tác nào, để em còn có động lực ra chương mới . Em cám ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info