ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 43

wocaowoqu


Ngọc Ly Sinh cười mà không nói gì, hắn áp chặt Hứa Mộ Ngôn sát vào bề mặt kết giới.

Đàn Thanh Luật ở bên ngoài không hề biết được bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không biết là mình với Hứa Mộ Ngôn chỉ cách nhau đúng một tầng kết giới.

Y nhẹ giọng gọi: "A Ngôn, A Ngôn! Sư huynh tới thăm đệ đây, A Ngôn!"

"Đệ có nghe thấy không, sư huynh đang gọi đệ nè!"

Ngọc Ly Sinh dán sát vào bên tai Hứa Mộ Ngôn, hắn nở một nụ cười xấu xa nói: "Con nói xem, nếu như để Đàn Thanh Luật tận mắt chứng kiến bộ dạng hiện giờ của con, nó vẫn sẽ thích con như trước sao?"

Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ, Đàn Thanh Luật căn bản không thích cậu, nếu không tại sao trong nguyên tác y lại xiên cậu một kiếm chứ?

Quả phụ nhỏ dùng kế khích tướng này hoàn toàn không có tác dụng với cậu.

Tuyệt đối không thể để lộ ra bất cứ hơi thở dốc nào, Hứa Mộ Ngôn dứt khoát cắn răng cắn môi, xem như không nghe thấy.

Bên ngoài Đàn Thanh Luật lại lớn tiếng hơn gọi: "A Ngôn, đệ làm sao rồi, không sao chứ? A Ngôn, đệ trả lời huynh đi chứ, A Ngôn!"

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng cười khẩy, hắn ấn chặt Hứa Mộ Ngôn dán sát vào bề mặt kết giới, mỗi lần đều giống như đẩy người cậu vào trong lòng Đàn Thanh Luật, thế nhưng cánh tay to lớn kia vẫn giữ chặt lấy eo cậu, sau đó lại kéo cậu về trong lồng ngực của mình.

Mà thứ từ đầu đến tận bây giờ vẫn không thay đổi chính là sự liên kết chặt chẽ giữa hai người.

Hứa Mộ Ngôn phẫn nộ nói: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

"Trả lời nó."

Như vậy, vì bảo vệ cái eo của mình không bị đụng gãy, Hứa Mộ Ngôn chỉ đành hít thở một hơi thật sâu, sau đó mở miệng nói: "Sư huynh, ta ở đây... này, hự, ah ah."

Hứa Mộ Ngôn không ngờ rằng quả phụ nhỏ lại độc ác gian xảo đến thế, không ngừng giở trò ở sau lưng cậu, đẩy đến mức cậu suýt chút nữa phải trợn trắng mắt phun máu ra ngoài.

Vội vàng nắm tay lại thành nắm đấm rồi nhét vào trong miệng cắn, lúc này cậu mới nhẫn nhịn nuốt cơn đau đớn đó vào trong bụng.

Cho dù có là như vậy, thế nhưng một vài âm thanh rên rỉ khóc lóc đau đớn của Hứa Mộ Ngôn vẫn bị lọt ra khỏi mép cậu.

Đàn Thanh Luật nhạy bén phát hiện giọng nói của cậu có gì đó không đúng, hắn vội vàng đập đập vào kết giới, gấp gáp nói: "Đệ làm sao vậy, A Ngôn? Có phải bị thương rồi không, A Ngôn? Trả lời ta đi, A Ngôn?"

"Mộ Ngôn, mau trả lời nó đi, con bị thương ở đâu, nói đi." Ngọc Ly Sinh ở bên cạnh giống như đang mê hoặc cậu, động tác của hắn hơi dừng lại, sau đó lại chậm rãi từ từ tiếp tục.

"Ta... ta không sao đâu, vết thương nhỏ thôi, ở đây... ở đây lạnh quá, ự, ta... ta lạnh quá, lạnh quá... sắp đông cứng người rồi..."

Những giọt mồ hôi to như hạt đậu thuận theo lọn tóc mai rối loạn chảy xuống làm ướt hàng lông mi đen dài của Hứa Mộ Ngôn.

Cậu đã khàn cả họng rồi, môi dưới thì đã bị cắn đến chảy máu.

Ngọc Ly Sinh nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng hắn lại cảm thấy rất khoái, hắn còn nhân lúc Hứa Mộ Ngôn đang nói chuyện mà cố ý đâm sâu vào, sỉ nhục cậu một cách biến thái, ép cậu phải mất khống chế trước mặt Đàn Thanh Luật.

"Đệ đừng sợ, A Ngôn, ta nhất định sẽ cứu đệ ra ngoài, sư huynh tin tưởng đệ, đệ tâm tính thiện lương, tuyệt đối không phải hung thủ giết người!"

Mặc dù nói chuyện chắc chắn như vậy, thế nhưng trong lòng y lại nghĩ, nếu như trên Côn Lôn sơn này còn tên gian tế nào của ma tộc, lẽ nào y lại không biết.

Nhất định là có người đổ tội lên người Hứa Mộ Ngôn.

Trừ bản thân y ra, còn ai có thủ đoạn độc ác đến thế nhỉ?

Đàn Thanh Luật thật sự là không nghĩ ra, đối với y mà nói, nhiệm vụ cần làm lúc này là trước khi Ngọc Ly Sinh tìm đến thì y phải tìm cách ly gián trước.

Đúng lúc nhân cơ hội này mà hủy đi mối quan hệ sư đồ giữa hai người.

Vì vậy Đàn Thanh Luật lại bắt đầu nghẹn ngào nói: "Ta thật sự không thể ngờ được sư tôn lại không tin đệ... A Ngôn, đệ tuyệt đối đừng trách sư tôn, nhất định là sư tôn tự có dự tính của mình. Sư tôn sẽ không bỏ mặc đệ đâu... cho dù sư tôn có không lo cho đệ, vậy sư huynh sẽ lo cho đệ, sư huynh nhất định sẽ cứu đệ, cho dù có phải liều cái mạng này."

Ngọc Ly Sinh: ...

Hứa Mộ Ngôn:...

Con mẹ nó, thứ chó má này!

Còn sợ chuyện chưa đủ loạn sao, còn nói cái này chi? Ngay trước mặt quả phụ nhỏ nói những lời này, lại bắt đầu ăn nói kiểu trà xanh rồi đúng không?

Tuổi còn trẻ vậy, thích cái gì không thích, lại cứ suốt ngày đi làm trà xanh thế thanh niên.

Hứa Mộ Ngôn nhẫn nhịn sự giận dữ trong lòng, cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên bình thường hơn: "Sư huynh, ta không trách... huynh, phù phù phù.."

Trong miệng Hứa Mộ Ngôn giống như được lắp một cái bễ thổi gió, cứ thở dốc không ngừng phun ra những luồng hơi thở nóng hầm hập. Mồ hôi nóng hổi thuận theo tóc mai rối loạn mà lăn xuống dưới.

"A Ngôn? Đệ... đệ làm sao vậy? Làm sao đột nhiên... đột nhiên lại kêu lên vậy?"

Nghe mấy tiếng kêu này, không biết tại vì sao Đàn Thanh Luật lại đỏ hết cả mặt.

Trước đây, hắn lập chí muốn giết sạch người của Côn Lôn sơn, diệt trừ tu chân giới, để báo thù rửa hận cho ma tộc.

Còn liên quan đến tên sư đệ nhỏ này, nó chẳng qua chỉ là một quân cờ để y thực hiện kế hoạch trả thù mà thôi.

Sau khi kế hoạch hoàn thành, y sẽ không nể tình mà dùng một kiếm giết chết cậu.

Thế nhưng hiện tại khi nghe được mấy tiếng kêu của Hứa Mộ Ngôn, Đàn Thanh Luật lại cảm thấy, có lẽ có thể giữ lại cái mạng cho cậu, sau đó đưa về ma tộc làm lô đỉnh cũng được.

Hứa Mộ Ngôn nhét chặt nắm đấm vào trong miệng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu liên tục lăn xuống.

Còn ở phía sau cậu cứ như đang được gắn mô tơ vậy, rung đến mức khiến cho cậu tưởng trừng như trời sắp sụp xuống.

Cả người Hứa Mộ Ngôn bị dí sát vào kết giới, cả người cậu đã ướt nhèm nhẹp, giống hệt như vừa được vớt từ trong chảo ra, trên người nhìn cứ như dính đầy những vết dầu mỡ không rõ ràng.

Chỉ cách nhau một tầng kết giới xuyên thấu, lồng ngực trắng trẻo mịn màng của thiếu niên giống như sắp nhào vào lòng Đàn Thanh Luật.

Đàn Thanh Luật ngẩng mắt lên nhìn về phía Hứa Mộ Ngôn, trong ánh mắt đó lộ ra mấy phần mờ mịt.

Mặc dù y không nhìn thấy gì, thế nhưng có thể nghe thấy mà, y thật sự không hiểu, một nam tu bị lạnh, đâu có phải một nữ tử mảnh mai yếu đuối đâu, tại sao lại có thể kêu rên một cách...

Người không biết còn tưởng lô đỉnh nhà nào lén lút chạy ra ngoài nữa chứ.

Y thật không hiểu nổi, đang tốt lành tự nhiên Hứa Mộ Ngôn rên lên làm gì không biết nữa. Hơn nữa âm thanh nghe có vẻ không có gì quá thống khổ, mà ngược lại còn có một chút gì đó nói không rõ được..."

Thật sự là kỳ quái mà, tiểu sư đệ bị làm sao vậy.

Đàn Thanh Luật là người của ma tộc, ma tộc vốn có bản tính dâm, vì muốn tìm Ngọc Ly Sinh báo thù nên y đã áp chế bản tính của mình.

Vốn cho rằng bản thân mình đã tâm vững như bàn thạch, thế nhưng ai ngờ, là người chứ đâu phải cây cỏ, lục căn làm sao có thể thanh tịnh được.

"A Ngôn, đệ đừng sợ, sư huynh nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu đệ."

Ngữ khí của Đàn Thanh Luật càng lúc càng ấm áp, y cúi người xuống, thông qua khe hở giữa kết giới và hang động nhìn vào bên trong, có thể mang máng thấy được một chút ánh sáng.

Đó chính là ánh sáng do băng tuyết phản chiếu ra.

"A Ngôn, đệ lui lại một chút, ta sẽ đập một cái lỗ nhỏ ở đây, huyền băng động là nơi vừa lạnh vừa khổ, không ăn đồ thì bụng sẽ không chịu nổi đâu."

Ngọc Ly Sinh khẽ ừm một tiếng rồi ghé sát lại bên tai của Hứa Mộ Ngôn nở nụ cười nói: "Vì vậy, sư tôn mới cho con ăn chút đồ nóng đó, sao nào, dạ dày thấy có thoải mái không?"

Hứa Mộ Ngôn cắn răng cắn lợi, gằn từng chữ từng chữ nói: "Thoải mái cái cóc khô."

Vừa nói Đàn Thanh Luật vừa vận linh lực trong lòng bàn tay, sau đó áp lòng bàn tay vào kết giới, những tiếng xì xì xẹt xẹt bắt đầu vang lên.

Hứa Mộ Ngôn sợ hãi đến mức nhanh chóng lật tay đẩy đẩy vào Ngọc Ly Sinh, sau đó mở miệng cầu xin: "Đừng mà, đừng mà! Sẽ bị nhìn thấy đó, sẽ bị nhìn thấy đó."

"Sao? Sốt ruột rồi sao? Sợ nó nhìn thấy đến vậy sao?"

Ngọc Ly Sinh gương mặt băng lạnh, đột nhiên hắn nắm lấy gáy Hứa Mộ Ngôn rồi dí mạnh xuống dưới đất.

Cộp một tiếng, hai đầu gối Hứa Mộ Ngôn quỳ xuống đất, trán cũng bộp một cái chạm xuống mặt đất.

Trùng hợp là, vì để dễ dàng tạo ra một cái lỗ ở kết giới cho nên Đàn Thanh Luật cũng quỳ xuống đất, tay phải chạm vào kết giới, tinh thần vô cùng tập trung.

Như vậy, hai người bọn họ giống như đang cách một tầng kết giới, quỳ bái lẫn nhau.

"Thật sự là một đôi uyên ương mệnh khổ mà, lúc này bắt đầu bái thiên địa rồi sao?"

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng cười khẩy một cái, một chân hắn đá nhẹ vào bên người Hứa Mộ Ngôn, nắm lấy tay của cậu, ấn một phát vào đầu của cậu, hắn trầm giọng nói: "Con thích nó, có phải không?"

Hứa Mộ Ngôn không muốn trả lời.

Cậu thích cái khỉ khô.

Nhưng mà cái hiểu xuyên vào sách như thế này, dạo gần đây thịnh hành kiểu này sao?

Nói đến thích hay không thích làm gì, cậu chỉ là người chết đi được sống lại, cậu không phải chỉ vì muốn về nhà để ăn một bát bánh mỳ chan súp thịt cừu thôi hay sao?

Tại sao lại khó đến thế này?

Thấy Hứa Mộ Ngôn không nói chuyện, ánh mắt Ngọc Ly Sinh càng ngày càng lạnh xuống.

Vừa đúng lúc Đàn Thanh Luật đã tạo được một lỗ hổng ở góc, đại khái to bằng lòng bàn tay, thông qua cái lỗ này, ánh nắng bên ngoài đã len lỏi được vào bên trong.

Đàn Thanh Luật đã nằm quỳ trên mặt đất rồi mà vẫn không thể nào nhìn vào bên trong động, tốc độ khôi phục của kết giới quá nhanh, y không thể không liên tục dùng linh lực để truyền vào, có như vậy mới miễn cưỡng nhét được một tay vào.

"A Ngôn, cho đệ này, bánh ú đường mà đệ thích nhất, mau nhận lấy, A Ngôn!"

Lúc này, đến ý nghĩ muốn chết, Hứa Mộ Ngôn cũng đã có rồi.

Bởi vì cánh tay này của Đàn Thanh Luật, không nghiêng không lệch mà giơ đến đúng chỗ giữa hai đầu gối của Hứa Mộ Ngôn.

Cũng tức là chỉ cần cánh tay đó hơi xê dịch một chút nữa thôi là sẽ chạm đến thứ đồ đó của cậu.

"Thì ra là thích ăn bánh ú đường."

Ngọc Ly Sinh lại tiến sát vào bên tai Hứa Mộ Ngôn, hắn dùng âm lượng mà chỉ có hai người nghe được nói: "Sư huynh cho con, con còn không mau nhận lấy."

Thật sự là không còn cách nào, Hứa Mộ Ngôn chỉ có thể vươn cánh tay đang run rẩy của mình ra cầm lấy bánh.

Giây phút ngón tay của Đàn Thanh Luật chạm vào đầu ngón tay cậu, trong đầu Hứa Mộ Ngôn lập tức nảy ra một suy nghĩ đó là cầu cứu.

Thế nhưng rất nhanh nó ngay lập tức đã bị cậu phủ định lại.

Quả phụ nhỏ không phải người tốt, lẽ nào Đàn Thanh Luật là người tốt sao?

Chuyện này nếu như để Đàn Thanh Luật biết được, nói không chừng cả hai người này sẽ cùng sỉ nhục cậu, song long nhập động, vậy có được không?

"A Ngôn, sư tôn làm như vậy chắc chắn là có nỗi khổ của mình. Ta tin rằng, cho dù người ngoài có nói như thế nào thì trong lòng sư tôn, người nhất định rất yêu chúng ta."

Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ, đúng rồi, tình yêu của hắn đối với cậu, sâu nặng đến vô cùng.

Người đang ở sau lưng cậu, đẩy một cái lại thúc một cú, hoàn toàn không thèm để tâm đến sống chết của cậu, cứ như vậy sỉ nhục cậu, hai chân cậu cứ run lên bần bật, đến quỳ cũng sắp không quỳ nổi nữa rồi.

Đàn Thanh Luật thở dài một tiếng, cái tay đó của y bắt đầu sờ lung tung, và trùng hợp làm sao, đúng lúc này quả phụ nhỏ lại đang giơ tay lên để bóp nắn trái anh đào của cậu.

Việc này, con mẹ nó, cũng trùng hợp quá rồi đó.

Đàn Thanh Luật bắt một cái, vậy mà lại nắm trúng ngay phải tay của quả phụ nhỏ!

Cái nắm tay này, không những Ngọc Ly Sinh sững người ngay tại chỗ, mà đến cả Hứa Mộ Ngôn cũng đờ người luôn.

Thế nhưng Đàn Thanh Luật lại không biết gì, hắn tự mình lẩm bẩm: "A Ngôn, tay của đệ lạnh quá, sư huynh sưởi ấm cho đệ một chút nhé. Đệ phải chịu khổ rồi, lúc trước đệ cứ hỏi ta cái chuỗi hạt này, ta vẫn chưa có thời gian tặng đệ. Lần này ta nhờ người xuống núi mua, tặng cho đệ giữ làm kỷ niệm. Sư huynh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi đệ đâu."

Y vừa nói vừa đeo chuỗi hạt màu đỏ đó vào cổ tay Ngọc Ly Sinh.

Con ngươi Ngọc Ly Sinh càng ngày càng trở nên âm u, hắn lập tức cầm kiếm lên, làm ra tư thế chém kiếm xuống.

Hứa Mộ Ngôn vừa nhìn thấy vậy, trong lòng không khỏi suy nghĩ, thế này không được, làm sao mà được?

Cả sơn môn đều biết cậu bị nhốt ở trong huyền băng động này để tự kiểm điểm.

Nếu như chặt đứt tay của Đàn Thanh Luật, vậy thì cái tội này không phải sẽ bị đổ lên đầu cậu hay sao?

Có ngu mới đi đội nồi cho quả phụ nhỏ.

Hứa Mộ Ngôn nhanh chóng ngăn trường kiếm lại, liên tục lắc lắc đầu.

Cũng chính vì lỡ một chút thời gian đó, Đàn Thanh Luật đã rút tay về, kết giới lại khôi phục về hình dạng ban đầu.

"A Ngôn, ta ra ngoài cũng mất khá nhiều thời gian rồi, chỉ e là sẽ bị người ta phát hiện ta đến nơi này. Ta đi đây, đệ tự chăm sóc tốt cho mình, ta sẽ đến thăm đệ sau."

Nói xong Đàn Thanh Luật liền quay người rời đi.

Đợi cho đến khi tiếng bước chân biến mất thì Hứa Mộ Ngôn mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng nói: "Con quả thật là có tình cảm chân thành với nó, còn dám đỡ kiếm cho nó."

Không xúc phạm bất kỳ nhân vật nào trong truyện một cách quá đáng!

Xong rồi đó, chư vị đọc xong chưa? Xong rồi thì cho em xin một tương tác nào. Em cám ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com