ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 42

wocaowoqu


Hứa Mộ Ngôn nghi ngờ đây chỉ là một cơn ác mộng, nhưng mà cảm giác này quá thể là chân thực.

Cậu thật sự hy vọng, cậu nhắm mắt lại một cái, khi mở ra mọi chuyện đều sẽ như chưa từng xảy ra.

Cậu vẫn là đại tổng công trong tương lai.

Hoàn thành nhiệm vụ rồi là cậu có thể quay trở về nhà ăn một bát bánh mỳ tưới súp thịt cừu.

Nhưng ai ngờ, cậu vừa nhắm mắt lại, bên tai lại truyền đến tiếng trách mắng lạnh lùng: "Ai cho con nhắm mắt lại?"

Dọa cho cậu sợ đến mức cả người run lên bần bật, cậu theo ý thức mà lập tức mở mắt ra, thế nhưng cậu chợt nghĩ lại.

Bản thân làm công không thành mà còn bị chơi ngược lại, không nên tức giận một chút sao?

Mềm mềm yếu yếu như thằng ngốc, khóc lóc ỉ ôi như thằng thiểu năng, mẹ nó, như vậy chẳng phải rất mất mặt hay sao?

Không nói nữa, anh hùng không hỏi xuất thân.

Trước kia quả phụ nhỏ cũng từng phải chịu đựng nhiều chuyện thê thảm, thế nhưng không phải hiện tại hắn đang sống rất tốt hay sao, hơn nữa còn ngủ luôn với đệ tử dưới trướng của mình.

Thà sống nhục còn hơn chết vinh, đến con kiến con giun còn muốn sống, huống hồ cậu còn là một con người.

Cậu phải về nhà, cậu nhất định phải về nhà.

Người mẹ đáng thương cả đời toàn gặp phải mấy tên cặn bã của cậu, bà ấy chỉ có mỗi một thằng con trai vô dụng là cậu.

Nếu cậu không thể sống sót rời khỏi chỗ này, vậy sau này, khi bà ấy già yếu rồi chết đi, ai sẽ lo cho bà ấy đây.

Hai bố con nhà dượng nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống bà ấy.

Hứa Mộ Ngôn lại quyết định là không chết nữa.

Cắn răng cắn lợi thầm mắng quả phụ nhỏ đạo đức bại hoại, cậu nghĩ mình sau này nhất định phải trói hắn lên ghế gỗ, rồi sau đó kéo ra ngoài sân vườn điên cuồng mà làm hắn mấy ngày mấy đêm cho đã.

Ngọc Ly Sinh dường như đã phát giác ra điều gì đó, hắn ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng không có chút tình cảm nào hỏi cậu: "Con đang nghĩ cái gì?"

"Năng lực không bằng người ta, hôm nay rơi vào tay ngươi, ngày sau đợi ta... đậu má, đậu má, ah! Ah!Ah!"

Hứa Mộ Ngôn còn chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên eo cậu bị người ta giữ chặt lấy, sau đó trời đất xoay chuyển, cả người cậu bị nhấc lên.

Lúc hoàn hồn trở lại thì cậu đã quỳ sấp trên giường băng. Ngọc Ly Sinh ở phía sau thì đang dần dần tiến lại gần hơn, hai tay hắn dùng sức nắm chặt lấy eo của Hứa Mộ Ngôn, bàn tay dùng sức quá mạnh tạo ra những vết ngón tay xanh tím.

"Ah! Ta đ*t con mẹ ngươi, quả phụ nhỏ."

Tay chân của Hứa Mộ Ngôn đã không còn sức lực, căn bản là không chống đỡ nổi, một bên má dán sát vào mặt giường băng, thật sự là lạnh đến mức mép cậu sắp tê liệt luôn rồi, lúc này mắng người cũng không còn lưu loát nữa, "Ông đây... sau này ông đây nhất định... nhất định sẽ đ* chết ngươi, ah!"

"Vẫn còn nói khoác mà không biết ngượng sao! Con thật sự không sợ chết à?"

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng cười khẩy một cái, đột nhiên lại nhớ đến điều gì đó, hắn khẽ nhíu lông mày nói: "Sao con không giãy nữa?"

Hứa Mộ Ngôn: ...

Con mẹ nó, tay không có sức, giãy bằng niềm tin à?

Cậu bây giờ y hệt như một quả đào mềm, nước bên trong cũng đang xè xè chảy ra ngoài, làm gì còn có sức lực nữa.

Nhưng nếu như còn một chút sức lực, cậu thật hận không thể đá người phía sau mình một phát.

Làm sao vậy, bây giờ cậu ngoan ngoãn nghe lời như đồ nhát gan rồi, quả phụ nhỏ lại cảm thấy không vui sao?

"Nói chuyện!"

Quả phụ nhỏ không phải là tên ăn chay, bỗng nhiên một bàn tay phát thật mạnh xuống, đánh liên tục cho đến khi trái đào của cậu kịch liệt run rẩy, dần dần hiện lên năm vết ngón tay đỏ tươi.

"Ta... tay ta không còn sức lực nữa, hự, không động đẩy nổi nữa... lạnh... lạnh quá."

Nói xong câu này, Hứa Mộ Ngôn xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố rồi chôn sống mình luôn dưới đó.

Thật sự là quá mất mặt rồi.

Hứa gia nhà cậu đời đời đều có những nhân vật vô cùng gì và này nọ, ví dụ như trong Tân bạch nương tử truyền kỳ, Hứa Tiên đến cả xà yêu mà cũng dám chơi, lại còn sinh con nữa. Tại sao đến đời này lại sinh ra một đứa mất mặt như cậu chứ?

Hứa Mộ Ngôn không hiểu, thật sự là không hiểu.

Ngọc Ly Sinh nghe xong, lông mày lại nhíu chặt hơn, hắn không vui nói: "Con không thể không giãy! Mau nhổm dậy, đá, đạp gì đó đi, khóc cho ta xem! Khóc to tiếng lên!"

Hứa Mộ Ngôn không muốn, cho dù thế nào thì cậu cũng không muốn khóc nữa.

Cường công không thành mà còn bị đè ngược lại, như vậy thôi đã đủ mất mặt rồi, lại còn bảo cậu khóc làm gì?

Khóc cái gì? Có gì mà phải khóc?

Người ta uống rượu người ta còn biết tìm thêm vài món nhậu, chẳng lẽ kêu cậu khóc mà không có nước mắt sao?

"Ta chỉ biết khóc đám ma thôi." Hứa Mộ Ngôn nhất thời máu xông lên não, cậu cắn răng cắn lợi nói: "Nếu ngươi chết rồi, ta nhất định khóc ngươi ba ngày ba đêm."

Lời vừa nói xong, bốp – bốp – bốp.

Ba tiếng kêu nặng nề liên tiếp vang lên, Hứa Mộ Ngôn đau đến mức kêu lên au au mấy tiếng, bả vai gầy nhỏ cũng bắt đầu run lên, thế nhưng cậu vẫn ngẩn người ra không chịu khóc lấy một tiếng.

"Không được cãi láo." Ngọc Ly Sinh lạnh lùng thu tay về, trách mắng cậu: "Ta bảo con khóc to lên! Con không nghe thấy, hay là nghe không hiểu?"

"Ta nói rồi, ta chỉ biết khóc đám ma thôi, ngươi có muốn nghe không!"

Bị đánh như vậy, Hứa Mộ Ngôn cũng đã tức giận rồi, cậu cảm thấy dù sao mình cũng là một người đàn ông chân chính.

Nếu như đã là một người đàn ông chân chính, nhất định không được khóc lóc sụt sùi làm trò cười cho người ta.

Không phải chỉ là ăn mấy phát đánh thôi sao? Có gì đâu chứ!

Kiếp trước cậu cũng ăn đòn không ít, còn sợ mấy phát đánh này của quả phụ nhỏ sao?

Hứa Mộ Ngôn lập tức không khách sáo mà mắng trả: "Ta chỉ hận bản thân không sớm nhìn ra bộ mặt thật của ngươi."

Cậu thật sự rất hối hận, tại sao cậu không sớm phát hiện ra quả phụ nhỏ là một đóa sen tâm đen.

Nếu sớm biết nhiệm vụ này khó hoàn thành đến như vậy, thì lúc đầu cậu đã chuyển thế đi đầu thai thành một con lợn, không đến đây để cứu vớt quả phụ nhỏ nữa.

Lần này thì hay rồi, trộm gà không xong còn mất nắm thóc, cường công mà bị người ta đè ngược lại.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu bỏ qua tất cả những luân lý đạo đức mà nói, lần này bị đè cũng đã khiến cậu thật sự cảm nhận được cái cảm giác lâng lâng phê phê như trên chín tầng mây.

Cả người Hứa Mộ Ngôn mơ mơ màng màng, vừa đau nhưng cũng vừa sướng.

Ánh mắt có mấy phần đê mê, những giọt nước mắt không có tiền đồ mà từ trong miệng chảy ra.

Ngọc Ly Sinh thấy vậy, hắn lại nở nụ cười, "Con xem con kìa, ngây ngất đến mức này rồi sao. Nếu là người khác, khi gặp phải chuyện này, họ nhất định sẽ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, đau đớn thống khổ, thế nhưng con thì lại khác, con thưởng thức ra được hương vị của việc này... sao lại d*m đãng như thế, đến mấy tỷ muội trong câu lan viện nhìn thấy con có khi còn phải cam bái hạ phong. Thế nhưng ta thì lại không thích những người d*m như vậy, hay là dứt khoát vứt ra ngoài thưởng cho mấy tên tà tu ở ngoài kia."

Lời này vừa nói ra, cả người Hứa Mộ Ngôn bỗng giật nảy lên.

Việc cậu bị quả phụ nhỏ làm, với cả bị đám tà tu làm, hai chuyện này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Hai người họ... rõ ràng là đã từng có một đêm rất ấm áp mà.

Rõ ràng trước kia tình cảm sư đồ khá tốt, quả phụ nhỏ làm sao nỡ lòng mà vứt cậu ra ngoài kia tặng cho mấy tên tà tu chứ?

Không biết là tại vì sao, Hứa Mộ Ngôn cảm thấy có hơi buồn bực. Mộc lúc lâu sau, cậu cắn răng cắn lợi nói: "Ta là một người bình thường, ngươi làm như thế với ta, đương nhiên là ta phải có phản ứng rồi,"

Ai ngờ nghe xong, Ngọc Ly Sinh lại ha ha cười lớn, giống như bị sự đáng yêu của Mộ Ngôn chọc cho cười, cho dù thế nào đi chăng nữa thì hiện giờ trong lòng hắn đang cảm thấy rất vui.

Suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên hắn phất tay áo biến ra một chiếc gương, không nghiêng không lệch để chính giữa trên đỉnh đầu của Hứa Mộ Ngôn.

Ngọc Ly Sinh nắm chặt lấy tóc của Hứa Mộ Ngôn, động tác tuyệt đối không có chút nào gọi là dịu dàng, hắn ép cậu ngẩng mặt lên nhìn, ép cậu tận mắt nhìn thấy bản thân mình ở trong gương rốt cuộc bị người ta đè đến mức mặt đỏ tai hồng như thế nào.

"Mộ Ngôn, con nhìn xem, sao mặt con lại đỏ như thế này? Lúc trước khi ở cùng Đàn Thanh Luật con cũng như thế này sao, cắn thứ đồ đó của đàn ông không muốn nhả ra."

Một lời nói khó mà nói ra miệng như thế, thật không thể tin nổi là nó lại được thốt ra từ miệng của Ngọc Ly Sinh.

Hứa Mộ Ngôn thống khổ giãy giụa, nhưng bất luận cậu có giãy giụa như thế nào thì vẫn không thể nào thoát nổi sự kìm kẹp của Ngọc Ly Sinh. Dướ cơn tức giận lại phẫn nộ, cậu bỗng nhiên nói: "Vậy thì đã làm sao? Huynh ấy trẻ khỏe hơn ngươi, huynh ấy giỏi hơn ngươi trăm lần, huynh ấy sạch sẽ hơn ngươi."

Chỉ hai câu nói như vậy, ánh mắt của Ngọc Ly Sinh đã u tối đến cực điểm. Hắn kéo tóc của Hứa Mộ Ngôn, ghé sát vào tai cậu, giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm nào: "Nó... nó cũng từng đụng vào con như thế này sao?"

Thật ra, cái câu nói vừa rồi vừa thoát ra khỏi miệng thì cậu đã thấy hối hận rồi, quan hệ giữa cậu và sư huynh căn bản là vẫn chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Thế nhưng vì chọc tức Ngọc Ly Sinh, cũng như bảo vệ một chút lòng tự tôn ít ỏi còn lại của mình nên mới nói ra.

Cho dù bị đè ngược lại thì cậu cũng phải thể hiện rằng mình là một người đàn ông chân chính.

"Trước đây ta đã ngủ cùng huynh ấy, huynh ấy giỏi hơn ngươi nhiều!"

"Bảy... bảy lần! Một đêm huynh ấy có thể thỏa mãn ta bảy lần."

Hứa Mộ Ngôn bắt đầu ăn nói lung tung, cậu giãy giụa cắn chặt mu bàn tay, có như vậy mới không để đến mức phát ra những tiếng thở dốc nhỏ.

"Hứa Mộ Ngôn, ta hỏi con lại một lần cuối, con nói thật cho ta, nó đã đụng vào con hay chưa?"

Giọng nói của Ngọc Ly Sinh nghe vào vô cùng lạnh lùng, hắn đổi từ nắm tóc sang bóp cổ, giống như cảnh cáo rằng chỉ cần Hứa Mộ Ngôn nói sai nửa chữ thì hắn sẽ bẻ gãy cổ cậu ngay lập tức.

Hứa Mộ Ngôn đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên bên ngoài động truyền đến tiếng bước chân, có người tới.

Ngọc Ly Sinh nở nụ cười hỏi cậu: "Con đoán xem, bên ngoài kia là người nào đến thăm con? Là vị sư huynh tốt bảo bối của con, hay là tiểu sư muội?"

Hứa Mộ Ngôn kinh hồn bạt vía, chỉ sợ người ta nhìn ra sơ hở gì đó, cậu theo bản năng bắt đầu nín thở ngưng khí.

Thế nhưng Ngọc Ly Sinh lại không chịu tha cho cậu, hắn dùng tư thế như lúc dỗ trẻ con đi vệ sinh mà nhấc cậu lên.

Đẩy lên một cái, thúc vào một phát, từng cú đẩy cú thúc đều khiến cho Hứa Mộ Ngôn phải liên tục rên rỉ kêu lên: "Không được, không được! Buông ta ra, mau buông ta ra!"

"Trước mặt ta, con không có quyền lên tiếng. Con phải nhớ cho rõ, bắt đầu từ ngày hôm nay, ở bên ngoài, con là đồ đệ bảo bối của vi sư, vi sư sẽ yêu con cưng chiều con. Thế nhưng lúc chỉ có hai ta... con chẳng qua chỉ là đồ chơi, là nô lệ, là lô đỉnh của bản tọa mà thôi."

Đồ chơi, nô lệ, lô đỉnh...

Những từ ngữ khó nghe như thế này, vốn dĩ là dùng để hình dung Ngọc Ly Sinh. Hiện tại toàn bộ lại đổ hết lên đầu Hứa Mộ Ngôn cậu.

Thế đạo này thay đổi rồi.

Chồn cáo chúc tết gà, sư tôn lật người đảo khách thành chủ rồi.

Đẩy Hứa Mộ Ngôn tiến sát lại gần kết giới, Ngọc Ly Sinh khẽ phất tay áo, trước mắt liền hiện ra khung cảnh bên ngoài động.

Người tới không phải tiểu sư muội mà là Đàn Thanh Luật.

Sắc mặt của hắn trắng bệch, lúc trước hắn vì cầu xin cho Hứa Mộ Ngôn mà nôn ra máu.

Hiện tại cứ nhìn thấy Đàn Thanh Luật là Hứa Mộ Ngôn lại có ảo giác giống như bị người ta bắt gian tại giường.

Vì vậy cậu theo bản năng mà bắt đầu giãy giụa, nhưng cậu lại không biết rằng, việc làm đó chỉ càng thêm chứng minh mối quan hệ mập mờ không rõ ràng giữa cậu và Đàn Thanh Luật.

"Làm sao, nhìn thấy người trong lòng nên không thể nào ngồi yên nổi trong lòng sư tôn nữa sao?"

Ngọc Ly Sinh nâng mắt lên nhìn chằm chằm vào Đàn Thanh Luật đang đứng bên ngoài cửa động, đột nhiên hắn đẩy Hứa Mộ Ngôn áp lại gần kết giới,

Rắc rắc một tiếng, cứ như vậy Hứa Mộ Ngôn cách một tầng kết giới trong suốt, cả người trần truồng mà vồ vào lòng Đàn Thanh Luật.

Còn quả phụ nhỏ thì áp sát phía sau cậu, giữ chặt lấy cậu không cho động đậy, hai người dính liền vào nhau không có lấy một kẽ hở, chất dịch đặc nhớp nháp thuận theo đôi chân thon dài mà tỏng xuống đất.

Như vậy, đột nhiên nhìn vào, Hứa Mộ Ngôn sẽ giống y hệt như cả người trần truồng bị kẹp giữa hai người đàn ông, hơn nữa trên người còn xuất hiện đầy những dấu vết xanh tím mập mờ.

Chưa từng bị nhục nhã đến mức này, hai bên tai Hứa Mộ Ngôn đỏ ửng lên, phản ứng sinh lý khiến cho mạch máu nổi lên dữ tợn giống như sắp nổ tung ra. Hứa Mộ Ngôn cắn răng cắn lợi nói: "Ta sẽ không khuất phục đâu, vĩnh viễn sẽ không."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com