ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 38

wocaowoqu


Ngọc Ly Sinh hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong đầu của đồ đệ nhỏ, mà hắn cũng không quá để ý đến cái thứ đồ ở trong cái thố kia.

Nghe thấy cậu nói là hầm cho Đàn Thanh Luật, lông mày hắn lập tức khẽ nhíu lại, bỗng nhiển cảm thấy có chút không vui, thế nhưng rất nhanh sự không vui đó đã biến mất.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, nhất định phải dạy dỗ lại thằng nhóc một cách tử tế mới được, nếu không Hứa Mộ Ngôn lại không biết người nào mới là sư tôn của mình.

"A Ngôn, trước tiên sư huynh cám ơn đệ. Nếu như đã là đệ chuẩn bị cho ta vậy ta sẽ uống thử một ngụm nha. Làm như vậy, một là không phụ tấm lòng của đệ đối với ta, hai là rửa sạch sự hiềm nghi đối với đệ."

Đàn Thanh Luật vừa nói vừa cầm cái thố lại chỗ mình. Ai ngờ Hứa Mộ Ngôn lại ôm rất chặt, giống hệt như một đứa trẻ đang bảo vệ thứ đồ chơi yêu thích của mình vậy, không hề có ý muốn buông tay. Đàn Thanh Luật hơi sững sờ: "A Ngôn?"

"Sư huynh, cẩn thận nóng."

Đừng để làm bỏng luôn cả tâm can tỳ phế đó.

Hứa Mộ Ngôn cắn răng cắn lợi, cưỡng ép bản thân mình phải buông tay.

Cũng không biết là tại làm sao, trong lòng cậu bỗng cảm thấy rất trống rỗng.

Canh gan lợn mà cậu hết lòng hết dạ chuẩn bị cho sư tôn, kết quả lại phải đưa cho tên trà xanh này, tức chết cậu mất thôi.

Sớm biết như thế này, Hứa Mộ Ngôn chỉ ước gì lúc đó cậu mình đã đổ thêm một ít nước tiểu vào bên trong.

"Đừng uống! Ai mà biết ở trong đó là thứ quỷ quái gì chứ!"

Chỉ nghe thấy choang một tiếng, Càn Nguyên đứng ở phía xa kia đột nhiên đâm một kiếm qua, thằng nhóc không uống được, vậy thì người khác cũng đừng hòng uống.

Đàn Thanh Luật thuận thế mà buông tay, chiếc thố đó lập tức rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Hứa Mộ Ngôn nhìn vào số canh vương vãi trên khắp mặt đất, cậu đau lòng mà liếm liếm khóe môi. Cậu âm thầm an ủi bản thân mình, không sao không sao, chỉ là một thố canh gan lợn thôi mà.

Có gì ghê gớm đâu. Nếu như sư tôn đã không uống được, vậy tốt nhất là không ai uống, lúc này trong lòng cậu mới thấy thoải mái hơn.

"Mấy người xem, gan này cũng đã cắt thành miếng rồi, có thể thấy được lòng dạ của hắn độc ác đến đâu. Đừng cho rằng cắt gan của người ta ra thành miếng rồi là có thể lừa người khác nói đó là gan lợn."

Càn Nguyên cứ ba hoa không ngừng miệng, giống hệt như một con chim sẻ vậy, không tài nào mà dừng miệng lại được.

Hứa Mộ Ngôn chỉ cảm thấy rất đau đầu, giơ tay lên xoa xoa tai, tiếng nói lầm bà lầm bầm không dứt bên tai bỗng nhiên biến mất.

Cậu còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Nhạc Như Phong ở bên cạnh phẫn nộ quát lớn: "Ngọc Ly Sinh! Ngươi có ý gì đây hả? Sao ngươi dám dùng Linh tịnh thuật với Nguyên Nhi?"

Cái tên nói lên tất cả, Linh tịnh thuật là một loại pháp thuật khiến cho đối phương phải câm miệng trong một đoạn thời gian ngắn. Thông thường mà nói, người nào trúng phải pháp thuật này thì đôi môi sẽ giống hệt như bị ong đốt, sau đó sẽ trở nên nóng rát dần dần sưng lên giống như hai cái lạp xưởng.

Như vậy thì người đó sẽ không nói chuyện được nữa.

Hứa Mộ Ngôn ừm một tiếng ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy miệng của Càn Nguyên đã sưng lên, thằng nhóc tức đến mức giậm chân tại chỗ liên tục, thế nhưng miệng chẳng thể nói được bất cứ chữ nào.

"Tên này quá ồn ào, Nhạc tông chủ, ông phải biết, ở đây không phải Hoa Thanh tông mà là Côn Lôn sơn."

Ngọc Ly Sinh dáng vẻ bình thản, hắn thu lại chiếc kim châm nhỏ như sợi tóc vào trong ống tay áo, giọng điệu nghe vào có vẻ rất lạnh nhạt. Không cần giận người khác cũng tự biết mà e sợ, nhìn vào rất sắc bén mạnh mẽ.

Hắn đột nhiên dùng một ngón tay chỉ vào chú chó cậy gần nhà Hứa Mộ Ngôn, nói rõ ràng từng chữ từng chữ: "Còn nó là đồ đệ của bản tọa, không ai được phép bắt nạt nó."

Hứa Mộ Ngôn: huhuhu, được tâm can bảo bối bảo vệ, không uổng công thương yêu.

"Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ."

Càn Nguyên: Con là chó?

Ngọc Ly Sinh: "Đúng rồi, vì vậy ta đánh người mà."

"Ngươi!"

Nghe xong, sắc mặt Nhạc Như Phong tái xanh cả lên, nhưng rất nhanh ông ta lại nở một nụ cười lạnh lùng nói: "Đương nhiên là ta biết đây là Côn Lôn sơn. Theo như ta biết, trước kia ngươi đâu có phải người của Côn Lôn sơn, mà là người mà tất cả các đệ tử Phiêu Diểu Tông xem như..."

"Nhạc tông chủ, Ngọc sư đệ, hai vị lâu rồi vẫn chưa gặp mặt, hà tất phải vừa gặp đã tranh chấp? Hơn nữa đây còn là chuyện của đám tiểu bối."

Trọng Minh Quân phải nhanh chóng can gián, kéo Ngọc Ly Sinh ra sau lưng mình để bảo vệ, đồng thời nói với Nhạc Như Phong: "Ngọc sư đệ không hề có ác ý, Linh tịnh thuật này có tác dụng ngưng thần tịnh khí, có thể dùng để tôi luyện người trẻ tuổi, vô cùng có hiệu quả."

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, không khỏi cho vị sư bá này một tràng vỗ tay. Không hổ là người đứng đầu tiên môn đối xử với Ngọc Ly Sinh như đệ đệ ruột trong nguyên tác. Không lúc nào quên bảo vệ người sư đệ này.

Cũng là sư huynh, vậy tại sao trong nguyên tác, đám sư huynh của Ngọc Ly Sinh trong Phiêu Diểu Tông lại dặt toàn những tên cặn bã súc sinh vậy?

Quả nhiên, sự khác nhau giữa người với người, không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi được.

"Trước đó ta còn cảm thấy kỳ quái, đệ tử Côn Lôn sơn không phải người nào người đó đều tài hoa khiêm tốn, hiểu biết lễ nghĩa hay sao, tại sao lại chui từ đâu ra một Hứa Mộ Ngôn làm việc lén lén lút lút, thì ra là đệ tử của ngươi, chẳng trách lại như vậy."

Nhạc Như Phong lạnh lùng nói, ấn đường đen tối của ông ta không giấu nổi thần sắc cao ngạo của mình. Từ đầu đến chân, cả người đều lộ ra khí chất ngạo mạn, thế nhưng khi nói chuyện lại rất biết cách châm chọc cười nhạo.

Nghe xong, lông mày Hứa Mộ Ngôn nhíu lại, đột nhiên cậu rất hiểu cho tên nghiệt đồ ở trong nguyên tác tại sao lại ép chết Nhạc Như Phong một cách tàn nhẫn như vậy.

Cái miệng quá hèn hạ, công khai châm chọc cười nhạo Ngọc Ly Sinh, nhắc lại cái quá khứ đau khổ khó mà nói ra miệng của hắn?

Lúc này cậu lập tức cảm thấy không vui, Hứa Mộ Ngôn tiến lên một bước nói: "Nhạc tông chủ, ông có thể sỉ nhục ta, nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục ân sư của ta! Ta lén lén lút lút lúc nào vậy? Chỉ vì ta trước đó không nhận ra hai vị nên nói ta lén lén lút lút, như vậy cũng quá miễn cưỡng rồi nhỉ?"

"Hơn nữa, vừa rồi sư tôn ta cũng nói rồi, ở đây là Côn Lôn sơn, không phải Hoa Thanh tông. Ta ở nhà của ta, ta muốn đi thế nào thì đi thì đi như thế, ảnh hưởng gì đến chuyện của Nhạc tông chủ sao?"

Về phương diện cãi nhau với tranh luận này, Hứa Mộ Ngôn tự nhận thấy mình phải có mấy phần ghê gớm giống như mấy người phụ nữ chanh chua cãi nhau ngoài chợ, hơn nữa rất biết cách ăn miếng trả miếng, cậu lại nhìn về phía Càn Nguyên.

"Hơn nữa, sư trưởng ở đây, đến lượt tên cháu ngoại lên tiếng sao? Nó nói muốn đập bể cái thố của ta liền đập bể thật, nó gấp gáp chỉ ra tội danh của ta như vậy, lẽ nào... nó muốn mượn cớ này để hãm hại ta giết người moi gan sao?"

Thật ra chuyện này, cậu biết rất rõ ràng là nhất định không có chút liên quan gì đến Càn Nguyên cũng như Nhạc Như Phong, ngược lại Đàn Thanh Luật càng đáng nghi hơn.

Nhưng nếu như tất cả đều bị bẩn, như vậy không phải càng tốt hơn sao.

"Ăn nói lung tung! Đây là lần đầu tiên A Nguyên nhìn thấy ngươi, làm sao có thể hãm hại ngươi chứ?" Nhạc Như Phong phẫn nộ nói.

Hứa Mộ Ngôn đáp: "Đúng vậy, đây mới là lần đầu tiên nó gặp ta mà đã phán đoán ta là hung thủ giết người, nó cũng giỏi thật đấy, nói làm như nó tận mắt chứng kiến không bằng, có chứng cứ không? Nói miệng không thì ta cũng nói được."

Nghe xong, Càn Nguyên lập tức chỉ vào số canh gan lợn đã bị đổ ra mặt đất, miệng không ngừng phát ra những tiếng ô ô ô.

Nhạc Như Phong nói: "Chứng cứ ở ngay đây."

"Đây cũng được tính là chứng cứ sao? Bị cắt thành miếng rồi, hơn nữa đã được hầm qua, hầm nhừ ra rồi, vậy mà vẫn có thể cưỡng ép nhận định nó là gan người sao? Có phải là hơi miễn cưỡng quá hay không?"

Hứa Mộ Ngôn suy nghĩ, gan trên mặt đất, có đến tám chín phần mười chắc chắn là gan của người đen đủi đã chết kia.

Nói không chừng là do Đàn Thanh Luật moi ra, sau đó cố ý giá họa cho cậu, tiếp theo là ép Ngọc Ly Sinh phải vì đại nghĩa mà diệt thân, đích thân xử lý cậu, đạt được mục đích ly gián quan hệ sư đồ giữa hai người.

Chỉ đáng tiếc Đàn Thanh Luật trăm tính vạn tính, chắc chắn có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến việc cậu và Ngọc Ly Sinh đã sớm phá vỡ đường phòng tuyến sư đồ kia.

Hứa Mộ Ngôn dám cá mười con cá khô, Ngọc Ly Sinh nhất định sẽ bảo vệ cậu.

Cậu theo bản năng mà ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Ly Sinh, mong chờ hắn sẽ nói giúp cậu vài câu.

Ai ngờ Ngọc Ly Sinh lại nói: "Mặc dù Mộ Ngôn là đồ đệ của đệ, thế nhưng sự việc còn khúc mắc, vẫn mong chưởng môn sư huynh điều tra cho rõ ràng, nếu thật sự là lỗi của Mộ Ngôn, vậy thì đệ tuyệt đối sẽ không bỏ qua."

Sau đó không nói gì thêm nữa.

Điều này hình như không được đúng lắm nhỉ?

Sao sự việc lại phát triển theo hướng này?

Không phải Ngọc Ly Sinh nên kiên quyết nói với tất cả mọi người là tuyệt đối không phải do cậu làm hay sao?

Hoặc là chắn ở phía trước cậu, không cho bất kỳ người nào đụng đến một sợi tóc của cậu, nếu không sẽ giết hết những người trong thiên hạ?

Tại sao lại có thể thản nhiên như thế kia... đây không phải là giao cậu cho những người khác tùy ý xử lý hay sao?

Hứa Mộ Ngôn chớp chớp mắt, cậu âm thầm cảm thán, sư tôn quả nhiên là người hiên ngang lẫm liệt, một người thẳng thắn như vậy, không nên bị khói bụi trần gian đánh gãy một thân tràn đầy cốt khí cao ngạo của mình.

Ngược lại là Đàn Thanh Luật lại tiến lên phía trước, đẩy cậu lùi ra đằng sau mình để bảo vệ, y lớn tiếng nói: "Ta xem hôm nay ai dám động đến đệ ấy, sư tôn, sư bá, việc này tuyệt đối không phải do Mộ Ngôn làm! Mặc dù đệ ấy có hơi ngoan cố nhưng tâm địa lại lương thiện, ngây thơ trong sáng, cũng không có thù có oán gì với các đệ tử khác, làm sao có thể giết người móc gan được chứ? Vẫn mong các vị sư trưởng xem xét!"

Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ: Con mẹ nó, ở đây giả vờ huynh đệ tình cảm sâu đậm với ông đây làm gì? Còn không phải do ngươi hại sao?

Nhưng trên mặt cậu vẫn phải tỏ ra cảm động, hơn nữa còn phải véo mạnh vào lòng bàn tay, làm cho mắt mình hơi đỏ hồng lên, Hứa Mộ Ngôn ra vẻ vô cùng giống nói: "Sư huynh, ta biết mà, huynh sẽ tin ta."

"A Ngôn, đệ đừng sợ, sư huynh vẫn luôn tin đệ."

Dừng lại một chút, Đàn Thanh Luật lại quay đầu về phía Ngọc Ly Sinh nói: "Sư tôn, cầu xin người, người mở miệng nói một câu đi, A Ngôn tuyệt đối không phải là hung thủ, sư tôn, người cứu A Ngôn đi, cứu đệ ấy đi, cầu xin người, sư tôn!"

Cứ nói cứ nói, tên này quỳ đánh bụp xuống một cái, vốn dĩ vết thương vẫn còn chưa lành, sắc mặt trắng bệch, vừa cầu xin vài câu mà đã phun máu.

Tiểu Lưu Ly kêu lên như sắp vỡ cổ họng tới nơi, nàng đứng bên cạnh đó vội vàng hô hoán: "Đàn sư huynh nôn ra máu rồi, người đâu mau tới đây, Đàn sư huynh nôn ra máu rồi!"

Sau đó lại giống hệt như một con thỏ mà nhảy qua, vội vàng dìu lấy Đàn Thanh Luật đang yếu ớt không đứng vững sau khi nôn ra máu. Tiểu Lưu Ly đột nhiên ngẩng đầu phẫn nộ nói với Ngọc Ly Sinh: "Tại sao ngài không tin Hứa sư huynh? Tại sao lại không tin huynh ấy? Ngài đã giày vò Đàn sư huynh thành thế này rồi, chẳng lẽ đến cả Hứa sư huynh ngài cũng không muốn bỏ qua sao?"

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, sư muội, lời này của muội không được đúng lắm.

Tại sao lại thành "sư tôn không muốn bỏ qua cho cậu" vậy?

Đàn Thanh Luật cùng với Lưu Ly kẻ tung người hứng, người không biết còn tưởng Ngọc Ly Sinh là người bạc tình bạc nghĩa, không muốn buông tha cho đệ tử dưới trướng của mình.

Tại sao một người lại hai người đã không giúp được gì mà còn gây thêm phiền phức.

Hứa Mộ Ngôn suy nghĩ, mặc kệ chuyện gì xảy ra, nhất định phải bảo vệ sư tôn trước mặt mọi người, không được để người chịu một chút ấm ức nào.

Làm hết chức trách của một đồ đệ tốt nhị thập tứ hiếu dưới trướng của sư tôn.

Ban ngày kêu sư tôn, ban đêm làm sư tôn kêu.

Haizz, không còn cách nào khác, chắc chắn đây là con người đường mà một tuyệt đại tổng công phải đi qua.

Là người được ông trời giao phó trách nhiệm nặng nề, đầu tiên phải khổ luyện tâm chí, tiếp đó là rèn luyện gân cốt.

Cậu cũng chỉ đành cố gắng tiếp nhận nhiệm vụ này thôi.

Hứa Mộ Ngôn chắp tay nói: "Sư bá, sư tôn, chuyện này mặc dù không phải do đồ đệ làm, thế nhưng bây giờ đệ tử đang bị kẻ gian hãm hại, trăm miệng cũng khó mà giải thích được. Vì không để liên lụy đến sư tôn, còn có sư huynh, đệ tử xin tự mình vào Huyền Băng động để kiểm điểm, đợi đến khi điều tra ra sự thật mới thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info