ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 37

wocaowoqu


Các đệ tử xung quanh thấy hắn thì lần lượt cúi xuống hành lễ, cung kính gọi một tiếng: "Bái kiến Phụng Thiên trưởng lão."

Ngọc Ly Sinh lạnh nhạt ừm một tiếng, sau đó đi vào bên trong điện dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người. Lúc đến gần rồi hắn mới nhìn thấy trong lòng Hứa Mộ Ngôn đang ôm một cái thố lớn.

Đột nhiên nhìn một cái, vậy mà có vài phần hài hước đáng yêu.

"Sư tôn."

Hứa Mộ Ngôn ấm ức chết mất.

Vốn dĩ cho rằng chỉ qua đây một lát, đệ tử trong môn phái đột nhiên chết thì liên quan gì đến một người chết đi sống lại như cậu chứ.

Kết quả vừa vào đại điện, mấy người bắt đầu kiểm tra thi thể, Hứa Mộ Ngôn sợ sẽ bị mùi máu tanh làm cho bẩn canh nên đã ôm cái thố tránh ra thật xa đám người.

Cậu đứng từ xa nhìn vào cái thi thể máu thịt lẫn lộn kia, sau đó người sư bá đáng chết của cậu lại lập tức hạ lệnh cho cậu phải quỳ xuống.

Một khắc trước khi Ngọc Ly Sinh đến, Càn Nguyên còn mặt đầy chính nghĩa mà ép cậu phải giao cái thố ra.

"Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy?"

Ánh mắt Ngọc Ly Sinh lướt qua Hứa Mộ Ngôn, sau đó nhìn về hướng Trọng Minh Quân đang đứng ở trên đài cao nghiêm túc nói: "Mộ Ngôn đã phạm phải lỗi lầm gì rồi hay sao?"

"Ngọc sư đệ, đệ đến đúng lúc lắm. Có đệ tử phát hiện ra thi thể ở sau núi, mà ở bên cạnh thi thể lại phát hiện ra cái này."

Trọng Minh Quân cầm một miếng ngọc bội dính máu đưa cho Ngọc Ly Sinh xem, cũng vào lúc này, Hứa Mộ Ngôn cũng mới được liếc nhìn một cái.

Thấy nó chỉ là một miếng ngọc bình thường, không có gì đặc biệt.

Ngọc Ly Sinh nhận lấy miếng ngọc, sau khi nhìn kỹ vài lần, lúc này mới gật đầu nói: "Vật này đích thực là của Mộ Ngôn, là lúc gia nhập Côn Lôn sơn đệ đã tặng cho nó."

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, trong lòng không khỏi giật mình đánh thót một cái, cậu thầm nghĩ, chuyện này có gì đó không đúng lắm.

Tại sao cảm giác như cái gì cũng đang nhắm vào cậu vậy?

Cậu chỉ là đi hầm cho sư tôn bát canh thôi mà, có chọc vào ai đâu chứ?

Không đúng, đợi đã!

Canh gan lợn!

Cậu theo bản năng mà cúi đầu nhìn vào cái thố trong lòng mình, tim của Hứa Mộ Ngôn đập thình thịch thình thịch.

Cậu thầm nghĩ, không phải chứ, không phải chứ, con trai nhà ai sinh ra không có cúc hoa, vậy mà lại vòng và vòng vèo đến đây để hãm hại cậu?

Biết cậu hầm canh gan lợn nên giết người móc gan? Gan lợn trong cái thố này, chắc không phải là...

Hứa Mộ Ngôn vất vả khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cậu ép bản thân mình phải thật bình tĩnh.

Gặp chuyện gì cũng tuyệt đối không được hoảng loạn, mà cho dù hoảng cũng không có tác dụng gì.

Trong nguyên tác làm gì có đoạn này?

Hơn nữa, miếng gan lợn này là Lưu Ly tìm cho cậu, làm sao có thể là gan người cơ chứ?

"Đưa đây nào!"

Càn Nguyên nhân cơ hội cậu không để ý mà tiến lên phía trước cướp cái thố đi,

Hứa Mộ Ngôn theo bản năng ôm lấy cái thố, cậu chỉ cảm thấy đây là lần đầu tiên trong đời cậu hầm canh cho sư tôn, sư tôn còn chưa uống một hớp nào, thậm chí đến nhìn cũng chưa nhìn, tại sao cậu phải đưa ra chứ?

Hứa Mộ Ngôn đạp một cái bay lên, sau đó nhấc chân đá bay Càn Nguyên, trong miệng còn mắng: "Ngươi cút đi, ở Côn Lôn Sơn, con mẹ nó, ta còn phải đứng yên cho ngươi bắt nạt sao?"

Càn Nguyên ăn một đá lên lùi lại phía sau vài bước, bị mất thể diện trước mặt mọi người nên đã tức giận mà phẫn nộ nói, "Ngươi chính là đang làm việc xấu nên chột dạ! Nếu trong cái thố đó không phải là gan người, vậy tại sao ngươi lại không cho người khác đụng vào nó."

"Bởi vì đây là ta hầm cho..."

Chết rồi, cậu không thể nói là mình chuẩn bị cho sư tôn được!

Nếu không khi mọi người hỏi kỹ càng, nhỡ lộ ra chuyện xấu thì phải làm sao?

Trùng hợp thay, ông trời dường như còn sợ chuyện này chưa đủ loạn nên đã để Đàn Thanh Luật kéo cái thân thể bệnh tật của mình đi đến, người đến cùng với y chính là Tiểu Lưu Ly.

Vừa vào trong điện, Đàn Thanh Luật đã hành lễ nói: "Bái kiến sư tôn, sư bá, các vị trưởng lão, và Khâu tông chủ."

"Sao con lại tới đây? Vết thương còn chưa khỏi, đừng có đi lung tung." Trọng Minh Quân nhíu mày nói: "Lưu Ly, có phải là con đã nói với Thanh Luật đúng không?"

"Con không có, sư tôn, con xin thề, con thật sự không có! Cả buổi chiều con đều ở lại trong tẩm điện ngủ, không hề đi đâu cả, rất nhiều các sư tỷ sư muội có thể làm chứng cho con! Vừa rồi nghe nói trong sơn môn xảy ra chuyện, con vội vàng chạy qua đây. Ai ngờ lại gặp phải Đàn sư huynh."

Tiểu Lưu Ly gương mặt tràn đầy ấm ức nói.

Nghe xong lời này, trái tim vốn đã nặng nề của Hứa Mộ Ngôn giờ lại càng nặng nề hơn.

Không lâu trước đó, cậu với Tiểu Lưu Ly vừa gặp mặt, gan lợn cũng là nhờ Tiểu Lưu Ly tìm giúp.

Vậy mà nha đầu chết tiệt này lại đến đây nói là nàng ngủ cả một buổi chiều ở trong điện, mẹ nó, lại còn có cả nhân chứng.

Vậy cái người lúc trưa cậu gặp là ai đây, không phải Tiểu Lưu Ly thì sẽ là ai đây chứ?

Trong lòng bàn tay Hứa Mô Ngôn đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sợ thì cũng không sợ lắm, cùng lắm là chết, mười tám năm sau lại là hảo hán.

Thế nhưng cậu không muốn mình chết một cách không rõ ràng, ít nhất thì cũng phải làm rõ ràng xem ai đã hãm hại mình.

Phản ứng đầu tiên của cậu chính là Đàn Thanh Luật, trừ tên tiện nhân này ra thì không có người nào khác cả.

Hiện tại tình huống có hơi phức tạp, Tiểu Lưu Ly lại đẩy cậu vào con đường chết.

Hứa Mộ Ngôn lại không thể nói là hầm canh cho sư tôn, mà cũng không thể nói là gan này do Tiểu Lưu Ly tìm cho mình.

Thế nhưng mọi người lại cứ ép hỏi cậu là đang đâu vô duyên vô cớ đi hầm canh làm gì.

Hứa Mộ Ngôn âm thầm cắn răng cắn lợi, cho dù không nhìn thì cậu cũng biết hiện tại Ngọc Ly Sinh nhất định là đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn vào cậu.

Cũng không biết là đang chờ đợi cái gì.

Đàn Thanh Luật ở bên cạnh dịu dàng cẩn thận hỏi thăm: "A Ngôn, đệ không cần sợ, đệ cứ việc nói hết sự thật ra, cho dù đệ nói cái gì thì huynh vĩnh viễn luôn tin tưởng đệ."

"Đúng vậy, Hứa sư huynh, huynh nói đi chứ. Đang tốt lành, tự dưng đi hầm canh gan lợn làm gì? Trên núi làm gì có ai ăn thứ này?" Tiểu Lưu Ly đột nhiên trợn tròn hai mắt, gương mặt tràn đầy vẻ vô tội nói.

Ánh mắt Hứa Mộ Ngôn lướt qua gương mặt của hai người, trong lòng cậu suy nghĩ, dáng vẻ của Tiểu Lưu Ly không được quá thông minh, nhất định là không biết nói dối.

Nếu là như vậy, chỉ sợ là Đàn Thanh Luật đã đụng tay đụng chân gì đó vào bên trong.

Còn liên quan đến mục đích là gì thì cũng không khó đoán lắm.

Chẳng phải là vì muốn ly gián quan hệ thầy trò giữa cậu với Ngọc Ly Sinh hay sao.

Rõ ràng là sau lưng làm nhiều việc xấu xa như vậy, thế nhưng ngoài mặt vẫn A Ngôn một câu, A Ngôn hai câu.

Người không biết còn tưởng bọn họ cùng mặc chung một cái khố mà lớn lên.

Có diễn xuất tốt như thế này mà không vào nhà hát kịch mà hát kịch, quả thật là quá lãng phí nhân tài rồi.

"A Ngôn, đệ nói gì đi chứ, tại sao lại hầm canh gan lợn? Đệ cứ nói ra đi, sư huynh tuyệt đối không trách đệ."

Hứa Mộ Ngôn chỉ cảm thấy bực bội khó chịu, cậu thật sự rất muốn quang minh chính đại đối xử tốt với sư tôn.

Muốn nói cho người khác biết, từ nay về sau không cho phép ai được bắt nạt Ngọc Ly Sinh nữa.

Thế nhưng lời đến bên miệng, cậu lại tuyệt đối không thể thốt thành lời. Đôi mắt của Hứa Mộ Ngôn đang nhìn vào sư tôn, thế nhưng miệng lại nói: "Gan lợn có tác dụng bổ máu, sư huynh đã chịu một trận phạt, con... con đau lòng cho huynh ấy, nên mới... mới..."

Nói xong lời này, Hứa Mộ Ngôn không dám nhìn mặt sư tôn nữa, chỉ sợ nhìn thấy đôi mắt kia sẽ đỏ hồng lên vì rơi lệ.

Trong lòng cậu nghĩ, lần này sư tôn nhất định sẽ rất buồn lòng.

Tối hôm qua hai người làm chuyện kia, hơn nữa cậu còn làm cho sư tôn chảy máu, kết quả cái tên khốn nạn nhà cậu vừa quay lưng lại đã đi hầm canh cho sư huynh của mình.

Sư tôn sẽ hiểu lầm không nhỉ?

Hiểu lầm cậu chỉ đang trút giận thay sư huynh, vì vậy mới đối xử với sư tôn như vậy.

Cho dù cả thân thể và trái tim đều giao ra rồi, thế nhưng lúc quay đầu đi thì cậu lại vồ vào lòng của sư huynh.

Người giống như sư tôn, buổi tối có khi nào sẽ lén lút ngồi khóc hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info