ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 35

wocaowoqu


Không còn cách nào, Hứa Mộ Ngôn chỉ đành tỏ vẻ nghiêm túc mà gật đầu nói: "Đúng là như thế, ta muốn tìm ít gan lợn tươi để hầm canh cho sư huynh. Tiểu sư muội, trên núi muội là người thần thông quảng đại nhất, muội có cách nào tìm giúp huynh không?"

Tiểu Lưu Ly vỗ vỗ ngực nói: "Được! Muội đi tìm cho huynh bây giờ đây!"

Sau đó nàng nhảy nhót rời khỏi nhà bếp, nàng đang suy nghĩ là mình có nên nhờ đệ tử khác xuống núi mua một ít gan lợn về hay không.

Đột nhiên trước mặt tối sầm một phát, nàng đụng phải một người.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, sửng sốt khi nhìn thấy Ngọc Ly Sinh, nàng lập tức theo bản năng mà lùi lại mấy bước, sau đó lại đứng yên hành lễ: "Đệ tử bái kiến Phụng Thiên trưởng lão!"

Ngọc Ly Sinh từ trên cao nhìn thẳng vào nàng, hắn lạnh nhạt nói: "Con muốn đi đâu đây?"

Tiểu Lưu Ly không giỏi nói dối, nên chỉ đối phó qua loa: "Đệ tử đi tìm sư tôn."

"Nói thật." Giọng nói của Ngọc Ly Sinh vừa nhẹ nhàng vừa lạnh lùng, giống hệt như đang mê hoặc người khác mà hỏi, "Rốt cuộc là con muốn đi làm gì hả?"

"Con... con đi tìm ít gan lợn tươi, Hứa sư huynh hầm canh cho Đàn sư huynh" Tiểu Lưu Ly ngẩn người nói.

Nghe xong, lông mày Ngọc Ly Sinh nhíu lại, hắn thầm nghĩ, chẳng trách thứ chó má đó lại chạy nhanh như thế, thì ra là vội vàng đi chăm sóc cho mỹ nhân sư huynh của mình.

Lại còn hầm cái gì canh gan lợn... Canh hôm qua nó uống còn chưa đủ sao?

"Biết rồi, con theo ta qua đây, ta đưa con đi tìm miếng gan lợn tươi ngon nhất."

Đừng nhìn bộ dáng ngốc nghếch đầu óc không được linh hoạt lắm của nàng, thật ra Lưu Ly làm việc khá là đáng tin. Cũng không biết đã sai vị đệ tử nào đi làm mà trước khi trời tối đã lấy được một miếng gan lợn lớn rất tươi ngon.

Nghe nói là săn được lợn rừng ở trên núi, cắt sống ra, rất tươi ngon.

Hứa Mộ Ngôn mở cái túi vải dính đầy máu tươi kia ra, liếc nhìn một cái, đập vào mắt là một mảng đỏ chót, phần tế bào vẫn còn tự động đập nhẹ, quả nhiên là còn rất tươi.

Cái thứ gan lợn này ấy mà, hầm nó cũng là một trong số những kỹ năng cứng của con người. Hứa Mộ Ngôn bắt đầu vội vàng bắt tay vào làm, cuối cùng trước khi trời đen như mực thì cậu cũng nấu ra được một bát canh gan lợn.

Để bát canh vào một cái thố, mùi vị thơm ngon bốc lên, cậu chuẩn bị ngự kiếm lên núi để nịnh hót Ngọc Ly Sinh.

Ai ngờ mới đi đến hành lang, thì lại gặp phải một người, hiện tại trong đầu Hứa Mộ Ngôn toàn là Ngọc Ly Sinh, chỉ hận không thể mọc thêm cánh để lập tức bay đến trước mặt sư tôn để nịnh nọt.

Chỉ sợ làm lỡ thời gian, thấy có người tới, cậu quay đầu đổi sang con đường khác. Phía sau bỗng nhiên truyền tới giọng nói, "Là ai mà lén lén lút lút? Còn không mau cút ra đây?"

Lén lén lút lút? Là nói ai vậy?

Hứa Mộ Ngôn tự cho rằng hành vi của mình rất quang minh lỗi lạc, mặc dù trời cũng đã có hơi tối thế nhưng cũng đâu tính là lén lén lút lút đúng không?

Sợ rằng canh gan lợn để nguội sẽ bị tanh, Hứa Mộ Ngôn không dám lề mề mà muốn ngự kiếm rời đi.

Ai ngờ phía sau đột nhiên có một luồng sức mạnh đánh tới, lông mày Hứa Mộ Ngôn nhíu lại, nhanh nhẹn tránh người qua, tiếp đó quay người đá một phát.

Choang một tiếng, luồng sức mạnh lớn kia ép cho Hứa Mộ Ngôn phải lui lại vài bước, thế nhưng thố canh vẫn đươc giữ rất chắc chắn.

Ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Người cầm kiếm đánh lén cậu trước mặt này là một thiếu niên mặc một bộ y phục màu vàng khá phóng khoáng, bộ dạng thì nhìn có vẻ khá cao ngạo, đến gương mặt nhìn cũng toát lên sự tự đại.

Hứa Mộ Ngôn suy nghĩ, cái người này từ đâu đến vậy nhỉ.

Vẫn còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đằng sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trách mắng, "Càn Nguyên, không được thất lễ."

Càn Nguyên?

Sao có vẻ quen tai vậy nhỉ?

Hứa Mộ Ngôn tạm thời vẫn chưa thể nhớ ra được đối phương là ai, mãi cho đến khi cái tên gọi là Càn Nguyên này quay người lại nói: "Cữu cữu, người này lén lén lút lút, vừa nhìn là biết không phải người gì tốt."

"Không được vô lễ, người này mặc y phục đệ tử của Côn Lôn sơn, đương nhiên là đệ tử của Côn Lôn sơn rồi, con trở về đi."

"Gần đây những trường hợp ma tộc giả trang thành đệ tử môn phái rồi trà trộn lên núi để làm việc ác còn ít sao? Đệ tử nhà nào mà lại làm việc lén lén lút lút vậy chứ? Vừa rồi rõ ràng hắn nhìn thấy chúng ta xong thì quay đầu chạy, nói không chừng là gian tế của ma tộc."

Gương mặt Càn Nguyên tràn đầy vẻ cảnh giác nhìn vào Hứa Mộ Ngôn lạnh lùng nói: "Nói, ngươi là ai? Đến đây làm gì? Hơn nữa, ngươi đang ôm cái thố gì trong ngực vậy, có cái gì ở trong đó? Tại sao lại thơm như vậy?

Hứa Mộ Ngôn:...

Ồ, cậu nhớ ra rồi.

Trước đó cũng đã nói đến rồi, trong nguyên tác, lúc nghiệt đồ kia thân mang trọng thương, dùng thuốc không còn tác dụng. Ngọc Ly Sinh từng hạ thấp thân phận, quỳ xuống cầu xin tên kẻ thù không đội trời chung với mình, hơn nữa còn quỳ trong đêm tuyết.

Mà cái tên kẻ thù này chính là... cữu cữu của người thiếu niên tên Càn Nguyên này.

Người ta tặng ông ta cái tên "thẳng nam chó má". Trong một rừng nhân vật toàn cong như nhang muỗi thì ông ta vẫn thẳng đuồn đuột.

Trong nguyên tác ông ta là một người không dễ chọc vào, nghe nói là vô cùng ghét mấy thứ bàng môn tà đạo, vì vậy cũng căm ghét cùng cực những người làm lô đỉnh lấy sắc đẹp để phục vụ người khác.

Cũng vì như vậy, trong nguyên tác ông ta rất coi thường Ngọc Ly Sinh, ông ta cũng là người mà trong toàn bộ cậu chuyện không hề bị nhan sắc của Ngọc Ly Sinh làm cho say mê.

Trong một đám người khốn nạn cong như nhang muỗi, thẳng nam chó má này trở nên vô cùng khác biệt.

Hứa Mộ Ngôn còn nhớ, trong nguyên tác không miêu tả hai người này nhiều lắm, cậu cũng chỉ nhớ cái người có biệt danh thẳng nam chó má này gọi là "Nhạc Như Phong".

Trong nguyên tác ông ta chết như thế nào ấy nhỉ?

Hứa Mộ Ngôn nhớ rằng, mặc dù nghiệt đồ kia không biết chuyện sư tôn quỳ trong đêm tuyết để xin thuốc, thế nhưng nghĩ đến việc sư tôn cùng với Nhạc Như Phong không hòa hợp đã lâu.

Vì vậy nghiệt đồ không những giết hết người trong môn phái của Nhạc Như Phong – Hoa Thanh tông, thậm chí còn chuốc cho hai cậu cháu Khâu Như Phong một lượng lớn mị dược, sau đó nhốt hai người cùng với một đàn cho đang phát điên vào trong một cái lồng sắt.

Hắn thì lại vô cùng hứng thú mà ngồi ở vị trí cao thưởng thức, thậm chí còn cho các đệ tử trong môn phái đứng xung quang quan sát.

Sau đó Nhạc Như Phong nhìn thấy cháu mình không chịu nổi ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể mình mà vui vẻ với một con chó ngay trước mặt mọi người, xấu hổ quá hóa giận, ông ta dùng một chưởng đánh chết cháu mình rồi đụng đầu vào lồng mà chết.

(Em xin lỗi, tác giả viết cái này biến thái quá, em đánh chữ ra em còn run tay, trời ơi, mắt em)

Hiện nay lại đột nhiên được tận mắt nhìn thấy hai người chết thảm trong nguyên tác này, thần sắc của Hứa Mộ Ngôn trở nên kỳ quái hơn, trong ánh mắt còn mang theo vài phần thương hại.

"Người này là đệ tử thân truyền của Côn Lôn Sơn tên là Hứa Mộ Ngôn", Trọng Minh Quân đặt một tay ra sau, nhìn sang người đàn ông mặc áo gấm ở bên cạnh nói: "Cũng là đệ tử thân truyền thứ hai của Ngọc sư đệ."

Ai ngờ Nhạc Như Phong nghe xong, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, dường như không muốn nhắc nhiều đến Ngọc Ly Sinh, ông ta chỉ lạnh nhạt ừm một tiếng, sau đó khẽ nâng mắt lên ra hiệu cho Càn Nguyên trở lại.

"Cữu cữu, cho dù hắn không phải gian tế của ma tộc, nhưng vừa rồi hắn lén la lén lút, không giống một người tốt, hơn nữa...

Càn Nguyên gương mặt tràn đầy vẻ cảnh giác nhìn vào cái thố Hứa Mộ Ngôn đang ôm chặt trong lòng, hắn hơi phập phồng cánh mũi nói, "Ở trong đó thật sự rất thơm không biết là cái gì nữa."

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, tên này dám nhòm ngó canh gan lợn mà cậu nấu cho sư tôn?!

Điều này làm sao mà được?

Đây là món canh mà cậu đặc biệt nấu cho sư tôn, là bảo bối, đến bản thân cậu còn không lỡ thử một ngụm, dùng cái thố lớn để giữ cho nó nóng, chỉ đợi đưa đến cho sư tôn uống.

Sao có thể để một thằng nhóc cướp đi chứ?

Đứa trẻ đen đủi này chỉ sợ là còn chưa biết sau này mình sẽ chết như thế nào thôi.

Sao nó dám cơ chứ!

Hứa Mộ Ngôn tức giận cho cái thố ra đằng sau lưng, sau đó lạnh lùng liếc Càn Nguyên một cái.

Chương 36:

"Mộ Ngôn, ở bên trong là thứ gì vậy."

Trọng Minh Quân mở miệng hỏi, thế nhưng không hề có ý bảo cậu mở ra hay là đưa qua cho Càn Nguyên xem xét.

Chỉ là hỏi cậu trong thố có cái gì mà thôi.

Không thể không nói, chỉ dựa vào điểm này thôi, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì Hứa Mộ Ngôn cũng sẽ không đối xử với Trọng Minh Quân như trong nguyên tác.

Thoải mái hít thở một hơi, Hứa Mộ Ngôn nói: "Bẩm sư bá, là canh gan lợn..."

Vì để phòng ngừa mọi người hiểu lầm, cậu mau chóng giải thích: "Đàn sư huynh bị thương, mất máu quá nhiều, con rất đau lòng, canh gan lợn bổ máu, con đặc biệt nhờ Lưu Ly đi tìm gan lợn về."

Giải thích như vậy, một là không phá hủy hình tượng. Cậu vẫn là cái tên không có liêm sỉ theo đuổi Đàn Thanh Luật.

Hai là có thể bảo vệ cho Ngọc Ly Sinh, không để người khác biết đêm qua cậu đã giày vò sư tôn đến mức mất máu quá nhiều.

Ba là để ngầm nói cho Trọng Minh Quân biết, gan lợn là do đồ đệ bảo bối nhà ông giúp tôi tìm đó, ông còn tức giận nổi nữa không?

Ai ngờ Càn Nguyên vừa nghe xong, biết thứ thơm phưng phức trong thố vậy mà lại là gan lợn, vẻ mặt thằng nhóc lập tức hiện lên vẻ đầy ghét bỏ sau đó xua tay liên tục nói, "Ghê tởm chết đi được, ở Hoa Thanh tông chúng ta đến chó cũng không ăn cái thứ này."

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, cậu lập tức cảm thấy không vui, gan lợn này thơm mà, ngon như thế này mà, hơn nữa đây là thứ cậu vất vả khổ cực hầm cho sư tôn ăn.

Theo như cách nói của Càn Nguyên, vậy không lẽ sư tôn của cậu còn không bằng một con chó hay sao?

"Thật ngại quá, canh gan lợn của ta đã làm bẩn mắt của vị công tử đây rồi."

"Ngươi biết là tốt rồi!"

"Vậy xin hỏi vị công tử này bình thường thích ăn cái gì? Người tới là khách, khách là trên hết, như vậy để ta còn đi chuẩn bị."

"Đương nhiên là sơn hào hải vị," Càn Nguyên hừ một tiếng, "Ta thích ăn cá, cá chua ngọt, buổi tối bảo người làm món đó đi."

"Ồ, vậy có thể là không được như ý công tử rồi."

Càn Nguyên khó hiểu hỏi, "Tại sao? Côn Lôn sơn to như thế này, vậy mà đến một con cá cũng không có?"

"Có thì có, nhưng mà nếu như làm cho công tử ăn, vậy thì con chó canh cửa của Côn Lôn sơn lại không có gì ăn."

Hứa Mộ Ngôn cố ý làm ra vẻ mặt khó xử nói: "Ở Côn Lôn sơn chúng tôi, cái thứ đó tanh vô cùng, từ trước đến nay toàn dùng cho chó ăn. Ai ngờ khẩu vị của công tử với con chó lại giống nhau như vậy, thật sự là trùng hợp mà."

"Ngươi, ngươi dám so sánh ta với con chó sao? Ngươi muốn chết!"

Hứa Mộ Ngôn ôm cái thố, nhanh tay nhanh mắt tránh sang một bên, gương mặt tràn đầy sự chính nghĩa nói: "Ấy? Tiểu công tử, câu này của cậu nói sai rồi, trong mắt của tôi, cậu còn không quan trọng bằng một con chó. Ta cho con chó ăn thì nó còn biết vẫy đuôi với ta. Ta cho cậu ăn, thì cậu sẽ chỉ nhớ đến canh gan lợn của ta mà thôi."

Càn Nguyên nghe xong lại cảm thấy tức giận hơn, tức đến hai bên đuôi lông mày cong lại. Thằng nhóc định giơ tay lên đánh người, thế nhưng Hứa Mộ Ngôn cũng đã chuẩn bị tinh thần đánh nhau một trận.

Ai ngờ Nhạc Như Phong lại mở miệng nói, "A Nguyên, không được làm bậy, còn chưa đủ xấu hổ sao?"

"Cữu cữu! Rõ rằng là lỗi sai của người này! Là hắn sỉ nhục con trước, tại sao người lại đi giúp người ngoài vậy, con là cháu ruột của người mà."

"Câm miệng, có sư trưởng ở đây, không được vô lễ. Những thứ ngày thường ta dạy con đều đem cho chó ăn hết rồi sao? Con là thiếu chủ một danh môn chính phái, cãi nhau với một tên đệ tử không chính truyền làm cái gì? Không thấy mất mặt hay sao?"

Nhạc Như Phong nói như vậy, vô hình trung đã nâng cao thân phận của cháu trai mình, đồng thời cũng hạ thấp thân phận của Hứa Mộ Ngôn.

Giống như cậu là cái loại người không biết chui ra từ cái xó xỉnh nào đó, căn bản là thứ không xứng đáng để so đo.

Không những như vậy, Nhạc Như Phong còn lạnh lùng liếc cậu một cái, cảm giác lạnh buốt toát ra cả từ hai lỗ mũi của ông ta, "Thì ra là đệ tử của y, chẳng trách lại như thế này."

Lời này vừa nói ra, Hưa Mộ Ngôn lập tức thấy rất bực bội.

Làm sao có thể nói ra lời như thế này?

Ông già này sợ là vẫn chưa biết kết cục thê thảm trong tương lai của mình nhỉ?

"Được rồi, ở đây không có chuyện của con, con lui xuống trước đi." Trọng Minh Quân xua xua tay, ý bảo Hứa Mộ Ngôn rời trước.

Hứa Mộ Ngôn cũng đã không muốn ở lại đây từ sớm rồi, ở lại thêm khắc nào, người cậu cảm thấy không thoải mái khắc đấy. Nghe xong, cậu trả lời một tiếng rồi ngự kiếm rời đi.

Ai ngờ mới chỉ vừa đặt chân lên kiếm, không biết một đám đệ tử từ đâu chui ra, người nào người nấy đều vội vôi vàng vàng, một người trong số đó bay qua, bụp một cái quỳ xuống. Người đó ngẩng đầu lên lộ ra một gương mặt trắng bệch.

"Tông chủ! Không hay rồi! Phía sau núi phát hiện thi thể không đầu của một nam đệ tử! Chết vô cùng thê thảm, đến gan cũng bị người ta móc mất."

Lời này vừa nói ra, thần sắc của mấy người ở hiện trường đều tối sầm lại, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Hứa Mộ Ngôn.

Càn Nguyên đột nhiên giống như mèo bắt được chuột mà trực tiếp nhảy cẫng lên chỉ vào Hứa Mộ Ngôn nói: "Con đã nói hắn cứ lén lén lút lút, hành tung đáng nghi! Trong cái thố đó của hắn chắc là gan của người đã chết."

"C*t ngươi có thể ăn lung tung, nhưng lời thì không được nói lung tung đâu! Thứ này của ta làm sao có thể là gan người?"

Hứa Mộ Ngôn ôm chặt chiếc thố trong lòng không chịu buông tay, đây là canh gan lợn mà cậu vất vả khổ sở hầm cho sư tôn mà.

Trời thì nóng nực, vậy mà cậu phải ngồi bên bên lửa đun canh, nóng đến mức mồ hôi đầy lưng, ngồi bên bếp lửa nhìn chằm chằm vào nồi canh y hệt như một con chó Pug.

Đến nỗi đau ở chỗ đó, cậu cũng đã phải cố nhẫn nhịn.

Càn Nguyên đi một vòng xung quanh cậu, đột nhiên nó chỉ vào phía sau Hứa Mộ Ngôn nói: "Mọi người nhìn mau, phía sau người hắn có vết máu!"

Vết máu?

Vết máu gì vậy?

Hứa Mộ Ngôn ôm cái thố, nhìn ra phía sau mình một cái.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn một cái mà hết hồn.

Mẹ nó, đây là là máu chảy ra từ bông cúc tàn của cậu mà, cũng bởi vì vội vàng đi đun canh cho sư tôn.

Nên không kịp cắt một củ gừng nhét vào hay sao?

Nhưng cái điều này bảo cậu phải nói như thế nào đây?

Hứa Mộ Ngôn chỉ đành mạnh miệng giảo biện: "Nói thừa, đương nhiên là có máu rồi, lúc ta rửa gan không cẩn thận bị dính vào."

Càn Nguyên vẫn còn muốn nói tiếp, thế nhưng Trọng Minh Quân đã lên tiếng: "Được rồi, chuyện này để nói sau đi, trong môn phái xảy ra án mạng khiến hai người kinh sợ rồi. Không bằng đi nghỉ ngơi trước, bản tọa sai người chuẩn bị phòng cho hai người."

"Ta không cần nghỉ ngơi, ta phải tận mắt nhìn xem người có phải do Hứa Mộ Ngôn giết hay không! Gan có phải do hắn moi ra hay không!"

Càn Nguyên hai tay ôm kiếm, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Ngôn.

Thật lòng mà nói, nếu như không phải thời điểm không thích hợp, người không biết còn tưởng Càn Nguyên có hứng thú với cậu về phương diện kia.

Nếu không tại sao ánh mắt khi nhìn cậu lại hệt như sài lang hổ báo vậy.

Hứa Mộ Ngôn bực tức nghĩ, bản thân cậu đâu có đào phần mộ tổ tiên nhà tên này lên, có đến mức đó không vậy.

Nhưng đến hay không đến, đâu phải cậu nói là được.

Trọng Minh Quân sai đệ tử nhanh chóng đi bẩm báo tin tức cho trưởng lão của các phong khác, sau đó đứa hai cậu cháu nhà Nhạc Như Phong, còn có Hứa Mộ Ngôn cùng đi đến đại điện.

Nói là đi kiểm tra thi thể.

Đợi lúc Ngọc Ly Sinh đi đến đại điện, bên trong sớm đã đứng rất đông người.

Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, dường như chỉ trong nháy mắt đã tìm thấy hình bóng của đồ đệ nhỏ của mình.

Lúc này, đồ đệ nhỏ đáng thương của hắn đang quỳ ở trong đại điện, những người khác thì có người đứng có người ngồi, chỉ có một mình Hứa Mộ Ngôn cô đơn quỳ ở đó.

Bóng lưng cô đơn y hệt như một con chó hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info