ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 33

wocaowoqu


Nhìn bộ dạng của Hứa Mộ Ngôn, sợ là ngã nặng quá rồi, trong đầu chắc chắn đã có vấn đề gì đó rất lớn.

Ngọc Ly Sinh nhíu mày, ngữ khí hiếm khi được dịu dàng quan tâm nói: "Đầu của con..."

"Đầu không sao, đầu con từ nhỏ cứng như thép ý, đừng nói bị ngã có một tý, đợi ngày mai thời tiết đẹp lên, đệ tử biểu diễn lấy đầu đỡ chum, đập đá lên ngực cho người xem nhé!"
Lời này cũng không phải là cậu bốc phét gì đâu. Đầu của Hứa Mộ Ngôn từ nhỏ đã cứng rồi, ông bô nát rượu nhà cậu một khi uống say rồi thì sẽ thích đánh vợ đánh con.

Bình thường ông ta hay kéo mái tóc ngắn của cậu, sau đó tức giận mà đập thẳng xuống mặt bàn, đập vào tường, có lúc là bàn trà, mỗi lần đập đều khiến đầu cậu chảy máu.

Một đứa trẻ con người đầm đìa đầy máu nằm co ro trên mặt đất, nằm hết cả một buổi chiều.

Nhưng bởi vì trong nhà không có tiền, thường thường sẽ dùng quần áo cũ xé ra băng bó qua loa là được. Hứa Mộ Ngôn tự tin đầu mình cứng hơn người thường, nếu đổi là người khác sợ rằng vỡ đầu rồi.

Nghe xong Ngọc Ly Sinh cũng không nói gì nữa.

Hắn không nói chuyện, nhưng cái miệng của Hứa Mộ Ngôn thì cứ ba hoa không ngừng, lúc thì hỏi hắn có còn đau không, lúc thì hỏi hắn có lạnh không, có cần lên giường nằm nghỉ một lát không.

Hơn nữa còn đề nghị hai người cởi đồ, sau đó chùm chăn kín đầu nói chuyện với nhau.

Ngọc Ly Sinh im lặng không nói gì, càng ngày càng chắc chắn rằng đồ đệ bị đụng đầu trở nên ngu ngốc luôn rồi.

"Đúng rồi sư tôn, người có đói không. Đệ tử đi làm cái gì đó cho người ăn nhé, sư tôn, người muốn ăn cái gì?"

Hứa Mộ Ngôn quỳ trên mặt đất, hai tay đặt lên đôi chân của Ngọc Ly Sinh, cậu ngẩng đôi mắt sáng ngời kia lên nhìn hắn, đôi mắt đêm qua khóc sưng đỏ cả khóe mi, hiện giờ vẫn còn nhìn thấy màu hơi hồng hồng đỏ đỏ.

Ngọc Ly Sinh cúi đầu nhìn cậu một cái, cảm thấy nụ cười này vô cùng cay mắt, hắn không được tự nhiên cho lắm mà quay mặt sang hướng khác. Một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: "Vi sư đã tích cốc nhiều năm rồi, không cần ăn uống."

"Vậy thì làm sao mà được, sư tôn, nếu như không ăn cơm, nếu trong bụng không có đồ ăn một thời gian dài vậy thì sẽ bị đau dạ dày đó, sư tôn."

Ngọc Ly Sinh nói: " Ta không đói."

"Ai nói phải đói mới có thể ăn? Ăn là một việc khiến cho con người ta cảm thấy vui vẻ, lúc buồn thì ăn đồ ngọt, như vậy thì tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn."

"Ồ? Vậy sao? Lời nói này thật là kỳ quái, đây là lần đầu tiên vi sư nghe thấy đó."

Ngọc Ly Sinh cúi đầu yên lặng nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Mộ Ngôn, nhìn vào gương mặt tràn đầy vẻ niên thiếu, lại nhớ đến dáng vẻ cậu chật vật yếu đuối khóc nức nở, muốn chết không được muốn sống cũng không xong vào đêm hôm qua. Không biết vì sao, bỗng nhiên hắn lại khẽ mỉm cười.

Hứa Mộ Ngôn có chút ngẩn người, cảm thấy sư tôn đẹp đến mức có hơi không thực tế, đẹp đến mức khiến cho tâm trí cậu phải dao động, những giọt nước mắt không biết liêm sỉ cũng suýt chút nữa mà chảy ra khỏi miệng,

Phải một lúc sau mới hoàn hồn lại, cậu vội vàng gật gật đầu rồi nói: "Đúng thật là như vậy đó, sư tôn, chẳng hạn như là bánh ú ngọt này, mứt hoa hồng, còn có cả si rô đào đều vô cùng ngon. Đặc biệt là si rô đào, rất thanh ngọt, nếu sư tôn rảnh thì nhất định phải thử một lần."

Ngọc Ly Sinh bình thường không thích ăn đồ ngọt, hắn nhớ là lúc còn nhỏ hắn cũng khá thích, thế nhưng sau khi gia nhập huyền môn, thứ hắn ăn được toàn là vị đắng.

Năm hắn mười một tuổi, bị người huynh trưởng cùng cha khác mẹ hãm hại mà rơi xuống vách núi, ngã gãy hai chân. Lúc vất vả bò từng bước từng bước như con run con bọ, trong lòng hắn vẫn nhớ tới những thứ ngọt ngào mình từng được trải qua.

Năm mười bảy tuổi, bị sư huynh đồng môn nhìn trúng, cưỡng ép cởi bỏ y phục của hắn, đồng thời đeo lên cho hắn một chiếc gông xiềng, huấn luyện hắn thành lô đỉnh.

Thống khổ giãy giụa được hai năm, đại quân ma giới tấn công môn phái, hắn thoát khỏi ổ sói nhưng lại rơi vào hang hổ, hắn bị người ta tắm rửa sạch sẽ sau đó trói lại đưa lên giường của ma tôn.

Lúc đó hắn mới mười chín, vẫn chưa nhược quán.

Thoi thóp kéo dài hơi tàn suốt ba năm, trong ba năm này hắn chịu đủ mọi loại hành hạ, thật không dễ gì mới thoát ra khỏi ma giới.

Hắn cũng mới chỉ hơn 20 tuổi, mà sao lại có cảm giác giống hệt như một lão già tóc bạc phơ đang dần dần khô héo vậy.

Một chút ngọt ngào ngày xưa, cuối cùng vẫn không thể nào chống chọi được với những khổ sở từng phải chịu đựng. Nửa đời trước của Ngọc Ly Sinh chính là phải vùng vẫy trong biển khổ.

Vậy mà còn có người hỏi hắn có muốn ăn thứ gì ngọt hay không.

Hai chữ Ngọc Nô chính là sự sỉ nhục vô cùng đối với hắn, và cũng là cái tên khiến hắn cảm thấy thống khổ nhất.

Hứa Mộ Ngôn biết vậy, nhưng tại sao mà cậu lại có thể gọi ra cơ chứ?

"Ta không thích ăn đồ ngọt." Ngữ khí của Ngọc Ly Sinh rất lạnh lùng, sau khi cứng rắn nói xong câu này, hắn đứng dậy đi vào trong tẩm điện, "Con xuống núi đi."

"Sư tôn?"

Hứa Mộ Ngôn chẳng hiểu ra làm sao cả, cậu không hiểu rốt cuộc mình đã nói sai cái gì rồi.

Cậu tự mình suy nghĩ một lúc, cũng đâu có nói sai cái gì.

Nhìn vào bóng lưng của Ngọc Ly Sinh, mãi một lúc sau mà vẫn chưa hoàn hồn. Lẽ nào, sư tôn còn giận chuyện tối hôm qua sao?

Rất có khả năng!

Mặc dù Ngọc Ly Sinh sớm đã "trải qua trăm trận", thế nhưng bị đồ đệ của mình bắt nạt, cũng sợ rằng người khó mà chấp nhận được.

Hứa Mộ Ngôn vắt óc suy nghĩ, đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên, cứ dỗ dành một chút là được. Hiện tại nhất định là sư tôn đang rất uất ức, nói không chừng còn đang nuốt giận.

Lại tự mình đi xin thỉnh tội lĩnh phạt, nói không chừng sư tôn sẽ hết giận?

Điều cần thiết lúc này là trên người Hứa Mộ Ngôn vẫn còn thấy hơi đau đớn, phải nhanh chóng tìm một nơi nào đó để trị thương mới được.

Nếu không một ngày nào đó lại có cơ hội thưởng thức dung nhan của sư tôn, kết quả bệnh còn chưa khỏi, vậy chẳng phải là sẽ bị Ngọc Ly Sinh chê cười hay sao?

Nghĩ như vậy, Hứa Mộ Ngôn quyết định xuống núi tránh nạn trước. Cậu đứng dậy lễ phép cúi chào một cái.

Sau khi được sự cho phép của sư tôn, cậu quay người rời đi.

Đi đến cửa, Hứa Mộ Ngôn lại cảm thấy giống như thiếu thiếu cái gì đó, cậu liền quay đầu trở lại, đứng ở phía sau Ngọc Ly Sinh gọi hắn một tiếng sư tôn.

Ngọc Ly Sinh quay người, vẻ mặt không vui nói: "Còn không mau cút."

Ai ngờ trước mặt đột nhiên tối sầm, cánh môi của hắn dường như chạm phải một thứ gì đó vô cùng mềm mại, Ngọc Ly Sinh đờ người.

(ẻm hôn sư tôn đó)

Mãi khi nghe thấy tiếng cười của Hứa Mộ Ngôn thì hắn mới dần dần hoàn hồn.

Hứa Mộ Ngôn vừa co giò chạy ra bên ngoài vừa cười lớn ha ha ha nói: "Sư tôn! Hôm qua khiến người phải mệt rồi, sau này vẫn còn phải làm phiền người nhiều! Đệ tử xuống núi đây, lúc trở về sẽ đem đồ ngon về cho người!"

Chạy vụt một phát không thấy người đâu nữa.

"Thứ khốn nạn."

Ngọc Ly Sinh tức đến mức một chưởng đánh vỡ cái bàn, sau đó hắn giơ tay lên lau miệng, trên ngón tay dường như vẫn còn để lại mùi vị của Hứa Mộ Ngôn.

Rất nhanh hắn lại nở nụ cười, chỉ là nụ cười này không chạm đến đáy mắt, "Ánh Tuyết thật đúng là đồ đệ giỏi của vi sư mà, chỉ là tính cách có hơi phóng khoáng, đích thực là cần phải nhốt lại, sau đó quản giáo cho tử tế."

Sợ sẽ bị sư tôn bắt lại, Hứa Mộ Ngôn cố gắng chịu đau, nhanh chóng ngự kiếm đi xuống núi. Lúc đang suy nghĩ xem có nên tìm chút gừng tỏi gì đó đến để trị cái bệnh khó nói kia hay không.

Ai ngờ đúng lúc gặp phải Trọng Minh Quân.

Xuất phát từ môn quy, Hứa Mộ Ngôn mau chóng đáp đất, sau đó thu kiếm lại cúi người hành lễ, "Đệ tử bái kiến sư bá."

"Con đây là đi xuống núi sao?" Trọng Minh quân nhíu mày, gương mặt đầy vẻ không vui nói: "Ai ai cho con ở lại qua đêm trên núi? Con làm gì sư tôn con rồi hả? Đồ ngiệt súc nhà con!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info