ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 32

wocaowoqu


Vào giây phút đó, Hứa Mộ Ngôn đột nhiên thanh tỉnh, cả người căng cứng như một sợi dây đàn, thật sự sắp nảy lên đến nơi.

Thế nhưng sức lực của Ngọc Ly Sinh lại rất mạnh, hắn giữ chặt lấy người lại không cho động đậy.

Hứa Mộ Ngôn lần này đau mất một lúc mới bắt đầu phát ra những tiếng khóc nức nở, đáng thương mà gọi một tiếng: "Mẹ..."

Nhưng Ngọc Ly Sinh lại lắc đầu, nở nụ cười và nói cho cậu biết: "Ta không phải mẫu thân của con, ta là sư tôn của con, người sư tôn đã nuôi con hơn mười năm."

"Ngủ đi, sau khi tỉnh lại thì con sẽ quên hết mọi chuyện. Ánh Tuyết, Hứa Ánh Tuyết, một cái tên rất hay, vô cùng thích hợp với con."

Hắn nhấc tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Hứa Mộ Ngôn, cầm lọn tóc đã ướt nhèm nhẹp của Hứa Mộ Ngôn lên nghịch, ướt đến mức vắt ra nước luôn rồi.

Ngọc Ly Sinh tiến lại gần sát tai cậu, khóe môi nhếch lên nở nụ cười, "Ánh Tuyết, sau này sư tôn nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho con, yên tâm đi."

Ngày hôm sau tỉnh lại, cả người Hứa Mộ Ngôn đều đau đớn mệt mỏi, đập vào mắt cậu là tấm màn chướng vô cùng xa lạ, nằm yêu tĩnh một lúc lâu thì cậu mới nghĩ ra hiện tại mình đang ở đâu.

Cậu nhớ rõ ràng là tối hôm qua, Ngọc Ly Sinh ho sặc sụa ở trong tẩm điện, sau đó cậu không chịu nổi nữa nên đã tốt bụng đi ra ngoài nấu cho sư tôn một bát canh gừng... sau đó... sau đó làm sao ấy nhỉ?

Sao đầu lại đau âm ỉ như thế này?

Hứa Mộ Ngôn giơ tay lên gõ gõ vào đầu mình, cảm thấy nó giống hệt như một khối gỗ du, choáng váng lắc lư, cậu cho tay ra gáy sờ thử.

Sờ được một cục u sưng vù, cậu hơi sửng sốt, nghĩ mãi một lúc lâu mà vẫn không hiểu vì sao lại có thể bị đụng đến mức này.

Cậu chỉ nhớ, cậu bưng canh gừng qua, định đút canh cho Ngọc Ly Sinh, để cho cơ thể hắn ấm lên, nhưng sau đó vẫn chưa cho uống được, tiếp theo... tiếp theo bản thân cậu có vẻ như, hình như là, đại khái là, có lẽ là tìm cách làm ấm cơ thể cho Ngọc Ly Sinh.

Lẽ nào tối hôm qua...

Hứa Mộ Ngôn đờ người, cậu lập tức mở chăn lên, thấy bộ y phục đệ tử màu xanh lam vẫn còn nguyên vẹn, sau đó cậu lại nhanh chóng nhìn xuống vùng eo bụng của mình.

Ôm trong lòng tâm trạng bất an, cởi dây lưng ra, nhắm mắt sờ xuống dưới xem thử... mẹ nó, gạo nấu thành cơm rồi hay sao?

Mẹ nó, lần này cậu cậu cậu thật sự đã làm rồi hay sao?

Cậu đã bắt nạt Ngọc Ly Sinh rồi sao? Bắt nạt quả phụ nhỏ, bắt nạt sư tôn của mình!

Hứa Mộ Ngôn tâm thần bất định, trong đầu cậu không có một chút ấn tượng nào, cậu nhớ loán thoáng là hình như hôm qua bản thân mình đã khóc rất thảm rất thảm, trong lúc mơ mơ hồ hồ cậu còn gọi một tiếng "mẹ".

Mẹ ơi!

Con lợn ngu ngốc nhà cậu, cuối cùng cũng học được cách dụ dỗ cây cải trắng nhà người ta rồi.

Nhưng không biết là tại vì sao, Hứa Mộ Ngôn lại không hề vui vẻ, mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

Bàn tay cậu chậm rãi lướt qua một cái, giây phút đầu ngón tay ấm áp đụng vào, cậu lập tức đau đến mức kêu sịt một tiếng.

Mẹ nó, đây là chuyện gì vậy?

Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cả người cứ có cảm giác không đúng lắm?

Lẽ nào...

Sau thời gian một nửa nén hương, Hứa Mộ Ngôn xụ mặt đau đớn buông cái gương đồng trong tay xuống, cuối cùng đưa ra kết luận.

Con mẹ nó.

Bộ thân thể này có bệnh, có bệnh nặng luôn!

Nhất định là do lúc bị ngã tối hôm qua, lúc đó cậu sờ thấy máu rồi.

Hứa Mộ Ngôn gương mặt hiện lên vẻ đầy thê thảm, thật không ngờ là thân thể này còn có "bệnh khó nói".

Có lẽ là do tối qua cậu quá mức mạnh bạo lên mới tái phát bệnh.

Tại sao bản thân cậu không có một chút ấn tượng nào vậy nhỉ?

Khí Hứa Mộ Ngôn đang âu sầu suy nghĩ không thôi, không biết nên đi chữa trị cái bệnh khó nói của mình như thế nào, đột nhiên ngoài điện truyền đến những tiếng bước chân, dọa cho cậu sợ hãi mà vội vàng nhảy về giường.

Người tới là Ngọc Ly Sinh, hôm nay tinh thần của hắn có vẻ không được tốt lắm, sắc mặt hôm nay còn trắng bệch khó coi hơn hôm qua.

Không biết có phải là do bị ảo giác hay không, cậu cứ luôn cảm thấy dưới chân sư tôn có chút không vững cho lắm, nhìn vào thì có vẻ khá là mệt mỏi, hắn vịn vào mép tường đi vào.

Cậu thầm nghĩ, lẽ nào tối qua cậu làm quá sức, khiến cho cái thân thể "trải qua trăm trận chiến" của Ngọc Ly Sinh bị giày vò tới mức này?

Wao một tiếng, cậu không ngờ bản thân mình lại giỏi như thế!?

Thực sự là đã không làm thì thôi, một khi làm thì phải khiến cho người trong thiên hạ phải kinh ngạc.

"Sư tôn! Sao người dậy sớm vậy?"

Hứa Mộ Ngôn lật người đứng dậy, ai ngờ bị đụng phải vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt. Cậu vội vàng xuống giường dìu Ngọc Ly Sinh rồi dẫn hắn đến chỗ cái bàn ngồi xuống, thuận thế quỳ luôn xuống trước mặt hắn – Vốn dĩ cậu chỉ muốn cúi người xuống thôi, nhưng người vừa gập xuống một cái.

Cảm giác giống như có ai đó cầm con dao sắc cắt lung tung lên người cậu vậy, cậu không thể không quỳ thẳng xuống.

Quỳ cũng tốt, quỳ cho thoải mái, cậu thấy vui trong lòng.

Hứa Mộ Ngôn nhắc đến chuyện tối hôm qua, gương mặt lập tức đỏ ửng lên. Nhưng cậu cũng không phải người thích nũng nịu. Chuyện ngươi tình ta nguyện, có gì mà không dám thừa nhận?

"Sư tôn, tối hôm qua người phải chịu vất vả rồi, đệ tử... đệ tử biết sai rồi, đệ tử đảm bảo kiếp này sẽ đối xử thật tốt với sư tôn, tuyệt đối không cô phụ người, có trời đất làm chứng!"

Thần sắc của Ngọc Ly Sinh từ đầu đến cuối vẫn luôn rất bình thản, nghe xong lời này, lông mày của hắn hơi nhíu lại.

Tối qua, bởi vì Hứa Mộ Ngôn gọi hắn là "Ngọc Nô" nên hắn tức giận mà đè người cậu xuống giường, dùng mệnh kiếm của mình để phá bỏ vô tình đạo của đồ đệ nhỏ.

Vì để đồ đệ nhỏ không nghi ngờ, Ngọc Ly Sinh đã tạm thời phong ấn đoạn ký ức đó của cậu lại, hơn nữa còn rửa sạch thân thể cho cậu.

Nhưng lúc tắm rửa cho cậu, Ngọc Ly Sinh mới phát hiện ra, hình như hắn ra tay có hơi nặng.

Mệnh kiếm của hắn là linh bảo của tu chân giới, vỏ kiếm được đúc từ huyền thiết, vô cùng cứng rắn, có thể nói là đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm.

Đừng nói là dùng để làm việc kia, mà cho dù có nắm chặt trong lòng bàn tay rồi ma sát thì cũng có thể khiến da thịt bong tróc, lộ ra xương trắng.

Nếu như Ngọc Ly Sinh có lòng muốn trừng phạt đệ tử, thật ra cũng không cần phải đưa đến Hình Luật Đường làm gì.

Hắn trực tiếp ra tay, càng dễ đánh cho tàn phế hơn.

Vì vậy chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, căn bản là không có cách nào khiến cho vết thương của Hứa Mộ Ngôn khôi phục hoàn toàn. Tối hôm qua, Ngọc Ly Sinh cả đêm không ngủ, hắn đi tìm các loại bảo vật, hơn nữa còn bôi cả các loại thuốc tốt của Côn Lôn sơn lên thì lúc này mới có thể cầm máu.

Vốn dĩ cũng đã nghĩ xong việc làm sao để kể lại sự việc qua mặt đệ tử nhỏ, thế nhưng ai ngờ cậu vừa tỉnh lại, quả nhiên là không nhớ chuyện tối qua nữa. Không những không nhớ mà hơn nữa còn vô cùng chu đáo với tên đầu sỏ tội ác là hắn.

Đích thực là không được thông minh cho lắm.

"Sư tôn à, hôm qua người phải chịu mệt rồi, hiện tại có còn đau hay không?"

Hứa Mộ Ngôn chỉ cho rằng hôm qua mình đã khi sư diệt tổ, không khống chế được mà đục nước béo cò.

Hiện tại nhìn vào gương mặt trắng bệch của sư tôn, vì cảm thấy chột dạ nên đã bóp chân cho sư tôn. Còn vừa bóp vừa đau lòng mím môi.

Hứa Mộ Ngôn gương mặt tràn đầy vẻ quan tâm nói: "Sư tôn, nếu đau thì người cứ nói với đệ tử, đệ tử có thuốc."

Ngọc Ly Sinh:...

Chuyện này hình như có gì đó không đúng.

Đồ đệ nhỏ hôm qua ngã đập trúng đầu, lẽ nào đập hỏng mất não rồi sao?

Ngọc Ly Sinh đanh mặt lại, giơ tay nâng mặt Hứa Mộ Ngôn lên, vừa liếc một cái liền thấy một cái cục u sưng vù sau gáy cậu, vẫn còn chưa khỏi sưng.

Vốn dĩ đã không được thông minh lắm, giờ lại ngã thành thế này nữa.

Hứa Mộ Ngôn nở nụ cười hi hi đầy ngốc nghếch gọi, "Sư tôn, sư tôn tốt."

Ngọc Ly Sinh nghĩ, thật sự là một món đồ chơi phiền toái mà, sao cười lên nhìn giống một con lợn mập ngu ngốc vậy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info