ZingTruyen.Asia

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 28

wocaowoqu




Có thể là do chủ nhân của bộ thân thể này còn nhỏ tuổi, mới mười bảy thôi mà, đến lông còn chưa mọc hết.

Nếu nói như thế, vậy là cậu vẫn còn không gian để tiếp tục phát triển.

"Rõ ràng là sư tôn bảo đệ tử cởi, đệ tử cởi rồi, sư tôn lại không vui nữa sao?"

Ngọc Ly Sinh nghe xong thì đứng dậy, tuổi tác của hắn lớn hơn Hứa Mộ Ngôn không ít, còn cao hơn cậu cả một cái đầu. Bình thường nhìn có vẻ hơi gầy, thế nhưng vừa mới đứng lên một cái, cái cảm giác áp bức chết tiệt trên người hắn ép cho Hứa Mộ Ngôn phải theo bản năng mà hơi lùi ra sau.

Dưới chân không biết dẫm phải thứ gì, cậu lập tức té ngã. Trùng hợp là trên mặt đất đang đặt chiếc lò sưởi đồng đã tắt ngấm kia.

Chết tiết lại trùng hợp, nó còn đụng trúng vào cái chỗ yếu hại của cậu.

Cứ như vậy, Hứa Mộ Ngôn kêu lên ây ya một tiếng, cả cơ thể căng như lò xo, phựt một phát, cậu lập tức ôm mông đứng dậy.

Cũng vào đúng lúc này, Ngọc Ly Sinh lại sát gần cậu thêm một bước, đầu của Hứa Mộ Ngôn đụng vào phải lồng ngực của Ngọc Ly Sinh.

Vào giây phút đầu cậu chạm phải ngực của Ngọc Ly Sinh, đến phần mộ của mình nên đào ở đâu cậu cũng đã nghĩ xong xuôi rồi.

"Sư... sư tôn, đệ tử... đệ tử thật sự không có ý đó, sư tôn, người tin không?"

Ngọc Ly Sinh không nói gì, hắn im lặng cúi đầu xuống nhìn cậu. Nhìn thấy thiếu niên đôi mắt đỏ hồng, cắn răng cắn lợi, hai tay thì ôm chặt lấy phía sau, hình như là đang rất đau.

Theo bản năng, hắn nâng tay lên nắm lấy cánh tay của Hứa Mộ Ngôn, sau đó lạnh nhạt nói: "Làm sao vậy? Ngã bị thương rồi sao?"

"Không, không bị thương, không bị thương."

Hứa Mộ Ngôn vội vàng giãy tay ra, ánh mắt nhìn khắp xung quanh một lượt, sau đó vội vàng cúi người xuống nhặt quần lên.

Nhưng cái cúi xuống nhặt quần này, mẹ nó lại xảy ra chuyện!

Sư tôn đang đứng ở đằng sau cậu, đằng sau, đằng sau đó!

Một khi cậu cúi xuống nhặt quần lên... vậy có khác gì mấy cái cảnh nhặt xà phòng trong truyền thuyết đâu.

Cộp một tiếng, Hứa Mộ Ngôn quỳ xuống đất.

Hai tay kéo mạnh vạt áo xuống mới miễn cưỡng che được cái chỗ mùa xuân hoa nở đó của cậu. Cậu nhặt quần lên, sau đó bắt đầu lết ra hướng ngoài cửa, vừa lết vừa rơi nước mắt vì quá hối hận.

"Đệ tử... xin được ra ngoài quỳ phạt..."

Mẹ ơi! Hay là giáng một tia sét xuống đánh chết đứa ngu ngốc như cậu đi!

Ngọc Ly Sinh cũng không ngăn cản, hắn khẽ cúi xuống nhìn vào chiếc lò sưởi đồng, thần sắc tràn đầy vẻ khó hiểu.

Gió đêm thổi hiu hiu, ánh trăng ơi ánh trăng, chiếu sáng cửa nhà ai.

Hứa Mộ Ngôn ngẩng mặt lên đón ánh trăng, cậu đã ngồi ở bậc thềm bên ngoài điện suy nghĩ một lúc lâu.

Xuất sư bất lợi mà! Mới lần đầu tiên thẳng thắn đối đãi với sư tôn, vậy mà lại bị người ghét bỏ, nói cậu giống như một đứa trẻ, không phải đang chê cái đó của cậu vừa nhỏ vừa ngắn sao?

Lẽ nào đây chính là nguyên nhân mà sư tôn cậu thà tự mình dùng cái thứ đồ chơi bằng ngọc kia cũng không thèm dùng đến trái dưa leo tuyệt thế của cậu hay sao?
Hứa Mộ Ngôn thấy khổ trong lòng nhiều chút, cậu đã được trải đời nhiều đâu, hay là... chúng ta cùng đi mở mang tầm mắt, xem thử  cái thứ đồ chơi bằng ngọc kia của sư tôn rốt cuộc to  lớn đến mức nào.

Cậu hơi băn khoăn trong lòng một chút, sau đó cho tay sờ ra đằng sau, vậy mà lại sờ thấy máu, có lẽ vừa xong ngã bị đúng trúng rồi, thảo nào đau như vậy.

Cậu tiện tay nhặt một hòn đá lên, sau đó tức giận ném một phát rồi nhỏ giọng mắng một câu "quả phụ nhỏ"!

Ôi sao trùng hợp quá vậy, hòn đá đó lại đập trúng vào cửa sổ kêu lên đánh cạch một cái, tiếng cười khẩy lạnh lùng từ bên trong điện của Ngọc Ly Sinh cũng theo đó mà truyền ra bên ngoài, "Mộ Ngôn, con lại ngứa người rồi đúng không?"

"Ah, không phải Mộ Ngôn, không phải Mộ Ngôn."

Cậu sợ đến mức phải co giò chạy ra ngoài, phải mãi đến lúc lâu khi đã vứt được cái giọng nói kia ra sau đầu thì cậu mới thở hổn hển chạy được đến trước cửa thư phòng.

Đến cũng đã đến rồi, vậy thì chúng ta nên nhìn thử vị "sư nương" trong truyền thuyết kia mới được.

Hứa Mộ Ngôn hơi cúi thấp người xuống, sau đó lặng lẽ đẩy cửa thư phòng ra, nhưng cậu không hề biết rằng vào cái giây phút đó thì Ngọc Ly Sinh đã cảm nhận được.

Trong thư phòng tối đen như mực, giơ tay lên không nhìn được năm đầu ngón tay. Hứa Mộ Ngôn không dám quá lộ liễu nên chỉ cầm theo một lá hỏa minh phù. Cậu dần dần đi vào bên trong, dựa theo ký ức của nguyên chủ, cậu rất thuận lợi tìm được đến trước cái giá sách kia.

Sau đó cậu trèo lên một cái ghế, gạt hết đống sách sang một bên rồi lấy cái thứ đồ chơi bằng ngọc kia xuống.

Vừa lấy xuống một cái cậu lập tức cảm thấy mờ mịt.

Đây đích thực là thứ đồ được làm bằng ngọc thật, nhưng nó không phải là thứ đồ giống như trong tưởng tượng của cậu.

Mà nó chỉ là một cái thước ngọc bình thường, nhìn thì có vẻ giống như là thứ đồ dùng để đánh người, cầm vào tay cảm giác khá là vừa tay.

Không những như vậy, dưới ánh sáng lờ mờ Hứa Mộ Ngôn nhìn thấy trên thước ngọc có một dòng chữ: chuyên dùng cho nghiệt đồ Mộ Ngôn.

Mẹ nó chứ!

Chuyên dùng cho nghiệt đồ Mộ Ngôn!

Cậu nhớ ra rồi! Cái thứ đồ này là do nguyên chủ lúc còn nhỏ ngoan cố bướng bỉnh, sau đó Ngọc Ly Sinh đã cố ý tìm nó đến rồi ép nguyên chủ khắc chữ lên đó.

Lần mò cả nửa ngày trời cuối cùng hóa ra là không phải dùng để làm chuyện đó!

Mà là dùng để đánh cậu!

Hừ!

Lãng phí tình cảm của cậu!

Hứa Mộ Ngôn khó xử lắc lắc đầu, cậu thầm mắng mình thật sự là một tên phiến diện bảo thủ. Bởi vì thấy trong nguyên tác Ngọc Ly Sinh là một người mà ai cũng đè được, vì vậy cậu cho rằng hắn sẽ là một người rất phóng đãng về vấn đề giường chiếu, cho nên cậu cứ luôn nghĩ về phương diện đó.

Súc sinh, bản thân cậu mới chính là súc sinh!

Hứa Mộ Ngôn sâu sắc tự kiểm điểm bản thân mình một trận, đương nhiên rồi, cho dù có kiểm điểm thì cậu cũng chẳng thể nào kiểm điểm ra được cái gì, cả đời này cũng chẳng kiểm điểm ra cái gì.

Hay là... cậu có nên trộm cái thứ đồ này đi hay không, lỡ như có một ngày Ngọc Ly Sinh máu dồn lên não mà lấy cái thứ này đánh cậu thì phải làm sao?

Đâm lao thì phải theo lao, cậu dứt khoát trộm thứ này đi, thế nhưng thứ này hình như có hơi dài, cho dù cậu có nhét vào tay áo, hay là vạt áo trước thì đều không nhét vào được, không còn cách nào, chỉ đành nhắt nó vào sau lưng mình.

Nhưng cậu lại không hề biết rằng, mọi hành động của mình đều đã bị Ngọc Ly Sinh đang đứng núp ở bên ngoài nhìn thấy hết.

Lúc từ thư phòng đi ra thì đêm cũng đã rất khuya. Hứa Mộ Ngôn nghĩ, quỳ một đêm là không thể nào, nếu như chạy xuống khỏi núi ngay trong đêm thì có khả năng là ngày mai sẽ phải đến hình luật đường để chịu đòn.

Cậu dứt khoát quyết định trèo lên một cái cây bên ngoài điện ngủ một giấc, đợi đến khi trời sắp sáng thì sẽ quay về chỗ cũ tiếp tục quỳ, hoàn mỹ.

Nhẹ nhàng nhảy một cái, Hứa Mộ Ngôn nhảy lên một cái ngọn cây, hai cánh tay chồng lên nhau làm gối đầu, một chân gập cong, một chân duỗi thẳng, nhàn nhã đánh một giấc.

Cũng không biết qua bao lâu thì cậu bỗng nghe thấy một loạt những tiếng ho sặc sụa gấp gáp từ bên trong điện truyền ra. Hứa Mộ Ngôn vốn ngủ không sâu, cậu lập tức tỉnh lại.

Cơn ho đó càng ngày càng nặng, cảm giác như sắp ho ra cả lục phủ ngũ tạng vậy.

Hứa Mộ Ngôn đột nhiên nhớ lại, gió núi buổi đêm ở trong rừng trúc rất lạnh, sư tôn vốn dĩ là người sợ lạnh, có lẽ là bị cảm lạnh rồi.

Sau đó lúc quay về lại bị cậu chọc giận một trận, cơm cũng không ăn mà đi ngủ luôn, đến một hớp canh gừng nóng hổi cũng chưa được uống, lúc này không biết bên trong điện có đốt lò sưởi hay không nữa.

Lúc đang định đứng dậy chuẩn bị đi nịnh bợ sư tôn thì cậu chợt nghĩ lại. Tính cách của quả phụ nhỏ này quá thể là xấu, lúc tối còn đạp cậu một phát đau, nếu không phải cậu nhanh nhẹn thì có lẽ đã bị ăn một trận đòn rồi.

Rõ ràng bản thân có ý tốt nhảy xuống nước để bắt rắn, kết quả sư tôn chưa thèm hỏi rõ ràng mọi chuyện mà đã đánh cậu, có ho chết thì cũng là đáng đời.

Hứa Mộ Ngôn tức giận nằm trở lại, vào giây phút đó, hai tay cậu giống bị mất khống chế mà tự đốp thẳng vào mặt mình.

Lúc này cậu lập tức tỉnh ngủ, đến ông trời cũng không muốn đứng về phía cậu.

Hứa Mộ Ngôn chỉ đành nhảy xuống khỏi cái cây, tiến lại gần tẩm điện nghe ngóng một lúc, thấy tiếng ho của sư tôn đã bắt đầu trở nên khàn khàn, cậu biết sư tôn đã ho đến khàn đặc cả họng rồi.

Lúc này cậu lại cảm thấy sự tôn khá là đáng thương.

Thôi vậy, người rộng lượng không chấp kẻ nhỏ nhen, đi kiếm cái gì đó để làm dịu lại cái cổ họng của sư tôn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia