ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 26

wocaowoqu




Đại não nhất thời không biết nghĩ đến cái gì, Hứa Mộ Ngôn lập tức bò lên bờ, sau đó cầm lấy bộ y phục mà Ngọc Ly Sinh để trên bờ. Hai chân cậu vội vàng co lên chạy như bay, lại còn vừa chạy vừa hét thật lớn:

"Sư tôn! Đệ tử thật sự không hề nói dối! Con rắn đó to lắm, dài lắm, con bắt được vào tay rồi! Còn định cắn một miếng! Sư tôn người đại nhân đại lượng, đừng tức giận với đứa trẻ không hiểu chuyện như con, đêm nay trời cũng muộn rồi, đệ tử đi trước, đợi ngày khác đệ tử lại đến chịu đòn thỉnh tội."

Nói một lèo nhanh hơn cả bay, rừng trúc này vô cùng sâu, Hứa Mộ Ngôn gấp gáp chạy trốn giữ mạng, chạy lung tung y như con ruồi mất đầu.

Nhưng ai ngờ còn chưa chạy được bao lâu, mắt cá chân không biết bị thứ gì đó từ đằng sau quấn vào, sau đó kéo một cái khiến cậu ngã thẳng cẳng nằm trên đất.

Hứa Mộ Ngôn ngã sấp mặt, còn chưa kịp đứng dậy chửi một câu mẹ nói thì bộ y phục trong lòng cậu đã soạt soạt bay khỏi tay, cậu nghi ngờ Ngọc Ly Sinh đã đuổi tới nơi.

Cậu lật người lại xem rốt cuộc là thứ gì đang trói mắt cá chân mình, nhưng ai ngờ cậu vừa lật người lại thì đã ăn ngay một cú đạp, lồng ngực hự một tiếng, bị đạp lăn ra đất. Khi còn chưa kịp đứng lên tiếp thì Ngọc Ly Sinh đã dùng bàn chân trần của mình dẫm lên ngực Hứa Mộ Ngôn.

Dưới ánh trăng, mặt của quả phụ nhỏ so với than còn đen hơn, y phục so với tuyết còn trắng hơn, đứng từ trên cao liếc nhìn xuống cậu, thật sự giống hệt như diêm vương lão gia dưới Diêm La điện.

Hơn nữa còn sát khí đằng đằng.

Đầu lưỡi của Hứa Mộ Ngôn cứ như ríu lại với nhau, trong đầu nhất thời không biết nghĩ cái gì, lại nói một câu, "Sư tôn, người dẫm lên tim con rồi."

Lời này vừa nói ra, một âm thanh rắc rắc rất rõ ràng truyền đến bên tai, xương lồng ngực của cậu dường như đã bị Ngọc Ly Sinh dẫm cho gãy luôn rồi.

"Sư tôn... sư tôn, con sai rồi, con sai rồi, sư tôn!"

Hứa Mộ Ngôn không chịu nổi nỗi đau này, cổ họng vô cùng ngứa, cậu biết, cổ họng ngứa có nghĩa là sắp nôn ra máu.

Cậu mới có vài tuổi đầu, vẫn chưa muốn phun máu đâu.

Cậu cật lực áp chế mùi vị tanh ngọt đang cuộn trào trong cuống họng, Hứa Mộ Ngôn lại nói, "Sư tôn, đau... sư tôn, đau quá, sư tôn!"

"... Con còn dám chạy nữa hay không?"

"Không, không dám nữa."

"Đã biết sai chưa?"

"Biết... biết sai rồi."

Ngọc Ly Sinh nghe xong lại nhìn cậu một một lúc, sau đó bàn chân vàng ngọc kia mới dần dần rời khỏi lồng ngực của Hứa Mộ Ngôn.

Hứa Mộ Ngôn còn chưa kịp thở lấy một ngụm khí thì mắt cá chân đột nhiên thấy đau, cái thứ trói mắt cá chân của cậu bỗng nhiên soát một tiếng, treo cả người cậu lên cao.

Lúc bị treo lên, hai mắt đầy sao lượn lờ, tai thì ù, mắt thì hoa. Chỉ biết lặp đi lặp lại không ngừng gọi sư tôn.

"Con là thứ nghiệt đồ, vẫn còn biết ta là sư tôn của con sao?"

Mái tóc dài ướt nhẹp của Ngọc Ly Sinh rơi tán loạn trên vai, y phục thì tương đối lỏng lẻo, còn chưa đi tất xỏ giày đứng ở giữa rừng cây, nhìn vào thì cũng không quá thảm hại, mà ngược lại còn cảm nhận được luồng linh khí sạch sẽ nói không thành lời diễn tả không ra.

"Sư tôn... thật sự có rắn, đệ tử không có lừa người."

"Con còn dám nói."

Không nhắc đến chuyện này thì không sao, nhưng vừa nhắc đến thì trong đầu Ngọc Ly Sinh liền hiện ra cảnh tượng, cái thứ đó của mình lướt qua bên miệng đệ tử, hơn nữa còn bị để tử nắm trong lòng bàn tay.

Tức giận sộc lên não, hắn đạp chân bay lên, một đường bay lên trên đỉnh đầu, Ngọc Ly Sinh tùy tiện bẻ một cây trúc, lạnh nhạt nói, "Ở đây không có dụng cụ gì thuận tay mà chỉ có trúc, hời cho con rồi."

"Đợi đã! Sư tôn, đệ tử có điều muốn nói."

Hứa Mộ Ngôn mau chóng kêu dừng lại.

Đùa cái gì vậy?

Cậu cũng đã lớn như vậy rồi, sao có thể bị treo lên để giáo huấn cơ chứ? Chuyện này mà truyền ra ngoài, thì mặt mũi của một tổng công trăm năm khó gặp như cậu, biết giấu đi đâu bây giờ?

Đánh cậu, cũng được, nhưng không thể treo lên để đánh!

Đánh ở chỗ nào cũng được, nhưng không thể đánh vào mông!

Hứa Mộ Ngôn trịnh trọng nghiêm túc nói, "Sư tôn, đệ tử năm nay đã mười bảy tuổi rồi."

Ngọc Ly Sinh: "Mười bảy tuổi... thì làm sao?"

"Sư tôn không thể lại dùng phương thức dạy dỗ trẻ con để dạy dỗ đệ tử nữa."

Hứa Mộ Ngôn nói một cách vô cùng có lý lẽ, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc, "Đệ tử thỉnh cầu sư tôn người hãy xem đệ tử là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất."

Ngọc Ly Sinh nghe xong, suy nghĩ một lúc liền nói, "Được, nếu như con đã nói như vậy, vậy vi sư đành cho con được toại nguyện."

Sau đó ngay trước mặt Hứa Mộ Ngôn, hắn nhấc tay lên lật nhẹ lòng bàn tay, một thanh trường kiếm rực rỡ ánh sáng linh khí đột nhiên hiện ra, mãi cho đến khi lưỡi kiếm sắc nhọn lóe lên ánh sáng như tuyết, Hứa Mộ Ngôn mới kinh hoàng nói, "Sư tôn, người muốn làm gì?"

"Thì xem con như một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, con dĩ hạ phạm thượng, mạo phạm sư tôn, theo môn quy, thì đáng bị chặt đi một cánh tay."

Hứa Mộ Ngôn: "..."
Hứa Mộ Ngôn: "..."
Hứa Mộ Ngôn: "..."

Đột nhiên cậu cảm thấy tuổi của mình còn khá nhỏ, mới mười bảy thôi mà, chưa lớn lắm, đến lông còn chưa mọc hết thì làm sao có thể tính là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất cơ chứ?

Có chặt tay hay không, thật ra, thật ra cũng không quan trọng lắm, chủ yếu... chủ yếu là thích bị người ra treo lên đánh thôi, có đúng không?

Vạch mông ra ăn đánh, thân... thân thiết biết mấy.

Hứa Mộ Ngôn đau lòng hạ quyết tâm, đôi mắt tràn ngập những giọt lệ gian khổ, "Nếu như sư tôn đã không tin con, cố chấp muốn phạt con, thân là đệ tử dưới chướng tốt nhất, ngoan ngoãn nhất, nghe lời nhất của người, đương nhiên chỉ đành chịu phạt."

"Được, vậy con muốn giữ cánh tay phải hay cánh tay trái? Vi sư chỉ cảm thấy nên giữ lại cánh tay phải, ít nhất sau này con còn dùng được kiếm."

Nói xong, Ngọc Ly Sinh làm ra tử thế chuẩn bị chém xuống.

Hứa Mộ Ngôn nhanh chóng nhắm mắt hét lớn, "Đợi đã, sư tôn! Đệ tử cho dù có lớn hơn nữa thì cũng không lớn hơn sư tôn! Trước mặt sư tôn, con vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh vĩnh viễn viễn là đứa trẻ không lớn nổi! Vẫn mong sư tôn dùng cách giáo huấn trẻ con để giáo huấn đệ tử."

"Hử?"

"Vẫn là đánh mông đi! Lột trần ra đánh cũng được, đánh thế nào cũng được! Đừng có chặt tay của con."

Lời này vừa nói ra, cái bản mặt dày của cậu sớm đã đỏ hồng.

Mẹ nó chuyện gì vậy chứ, sao dạo này xuyên thư đều không gặp chuyện gì tốt đẹp vậy.

Vậy mà lại bị một tổng thụ khí thế hung mãnh giáo huấn cho một trận, chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật mất mặt.

Hứa Mộ Ngôn muốn khóc, muốn khóc lắm luôn.

"... Mộ Ngôn, con không giống với trước đây."

Câu nói bất ngờ này của Ngọc Ly Sinh dọa cho Hứa Mộ Ngôn chảy đầy mồ hôi lạnh.

"Con trước đây, ngoại trừ việc của sư huynh con ra thì con chưa bao giờ xin vi sư tha cả."

Mồ hôi lạnh của Hứa Mộ Ngôn ròng ròng lăn xuống, cố ý ra vẻ trấn tĩnh, nói "Con trước đây cũng muốn xin sư tôn tha, nhưng mà sư tôn không cho đệ tử cơ hội, cứ khí thế bừng bừng này đánh con một trận..."

"Thôi vậy, nếu như con đã cầu xin vi sư như vậy rồi, vi sư cũng không phải loại người trái tim sắt đá."

"Vì vậy, người định tha cho con đúng không?" Mặt Hứa Mộ Ngôn bỗng chốc tươi tỉnh hẳn lên, "Con biết sư tôn tốt nhất với con mà..."

"Dùng cách giáo huấn trẻ con để giáo huấn con, như con mong muốn."

Thái độ Ngọc Ly Sinh vừa chuyển, hắn liền phất tay thả người xuống, sau đó để cây gậy trúc vào lòng bàn tay của Hứa Mộ Ngôn, "Lúc nhỏ làm sai, con xin sư tôn phạt như thế nào, con chưa quên chứ."

Hứa Mộ Ngôn: ...

Mẹ nó, xin như thế nào vậy?

Lẽ nào muốn cậu chịu roi thỉnh tội sao?

Hứa Mộ Ngôn lại muốn khóc. Quả phụ nhỏ đáng chết không có nhân tính.

Thật sự là chó cắn Lã Động Tân mà, không biết người tốt có lòng tốt!

Sớm biết như thế này, lúc đó không nên nhảy xuống nước cứu quả phụ nhỏ!

Cứ để vậy cho con rắn cắn chết quả phụ nhỏ mới phải.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com