ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 23

wocaowoqu


"A, hư hôn, yểu ầm, yểu ầm on rồi, ây ều là yểu ầm thôi..."

Ngọc Ly Sinh phải nghe nửa ngày mới hiểu ra, hắn lắc lắc đầu nói: "Có phải hiểu lầm hay không vi sư không muốn truy cứu nữa. Cầm theo những thứ đồ này cút xuống núi kiểm điểm lại đi, lúc nào suy nghĩ xong thì quay lại thỉnh tội."

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, làm sao có thể?

Hiểu lầm giống như một quả cầu tuyết, thời gian lâu rồi, càng lăn sẽ càng lớn, có chuyện gì mà không thể uống ly rượu nhấm miếng lạc rang rồi cùng nhau nằm trên giường nói cho rõ?

Đương nhiên rồi, hiện tại miệng Hứa Mộ Ngôn đang rất đau, nên cũng không cách nào mở miệng nói cho rõ.

Chỉ có thể lặng lẽ ngồi xổm xuống, nhặt mấy quyển sách vứt lung tung dưới đất lên, sau đó vứt hết sạch vào bếp lò, tận mắt chứng kiến mấy thứ đồ bẩn thỉu đó bị đốt cháy sạch sẽ.

Đợi khi sắp đốt xong, cậu cũng đã nóng đến đầu chảy đầy mồ hôi, mồ hôi thuận theo tóc mai chảy xuống má, vết thương trên má nóng đỏ đau rát.

Ngọc Ly Sinh liếc nhìn cậu một cái, đột nhiên vẫy vẫy tay với cậu, "Mộ Ngôn, con qua đây."

"Hư hôn..."

Hứa Mộ Ngôn lúc này giống như một con mèo lang thang nhỏ đi đánh nhau bị thua trận, cậu cúi đầu tiến lại gần trước mặt Ngọc Ly Sinh, hai tay vân vê vào nhau, do dự nên giải thích như thế nào mới tốt.

"Con ngẩng đầu lên xem nào."

"Ồ."

Hứa Mộ Ngôn ngẩng đầu lên, trước mắt tối đen, còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một bàn tay lớn ấm áp còn man mát giơ ra nắm lấy cằm của cậu.

Lại còn quay trái quay phải, Ngọc Ly Sinh lắc đầu than thở, "Thật không ngờ, con lại ra tay với bản thân nặng như vậy, đánh thành bộ dạng xấu xí như thế này, như vậy làm sao đi gặp người khác được."

"Ồ."

Rất khó nhìn sao?

Hứa Mộ Ngôn chỉ cảm thấy hai bên mặt vừa đau vừa tê, xem chừng là đã sưng to rồi, nhưng với những người có khuôn mặt đẹp trai anh tuấn như cậu đây.

Cho dù có bị ong đốt thành cái màn thầu thì vẫn rất phong lưu phóng khoáng.
Ít nhất là bản thân cậu nhận thấy là như vậy.

Đột nhiên thấy trên mặt rất mát, có thứ gì đó được bôi lên. Hứa Mộ Ngôn ngẩn người một lúc lâu mới phản ứng lại, đây là sư tôn đang thoa thuốc cho cậu.

Vào thời khắc này, mặt của Ngọc Ly Sinh cách mặt cậu rất gần, dường như còn có thể nhìn thấy rõ lớp lông tơ rất mỏng rất mỏng trên da mặt của Ngọc Ly Sinh. Lông mi của sư tôn rất dài, sống mũi lại cao, môi vừa đỏ vừa mỏng, không biết nếu hôn lên đó thì có giống si rô anh đào không nhỉ, có kéo sợi được không nhỉ...

Hứa Mộ Ngôn nhìn đến ngơ ngẩn, mãi cho đến khi Ngọc Ly Sinh quay người rời đi, cậu mới giống như tỉnh lại từ giấc mộng, "Hư hôn..."

Không ngờ do miệng kéo quá rộng, đau đến sịt sịt hít mấy ngụm khí lạnh.

"Thuốc cao này có tác dụng tiêu sưng trừ viêm, vô cùng hiệu quả, đêm nay con ở lại đây đi, ngày mai đợi vết thương đỡ hơn rồi thì lại xuống núi."

Thật không ngờ Ngọc Ly Sinh lại hiểu ý người như thế, vậy mà lại chủ động mở miệng để cậu ở lại.

Đây không phải nói rõ, thật ra sư tôn lúc này có ý nghĩ kia với cậu?

Dù sao thì thứ đồ đó của Ngọc Ly Sinh cho dù có tốt, cũng không thể so được với người sống. Trọng điểm là lớn!

Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ, cô nam quả nam cùng nằm chung một phòng, củi khô cháy mạnh, không xảy ra chuyện gì đó thì làm sao có thể được.

Tướng mạo đẹp, kỹ thuật tốt, dù sao cũng là lợi thế nhỉ? Hiện tại gương mặt đã bị hủy, nhưng kỹ thuật không thể thua kém.

Hứa Mộ Ngôn vừa rồi nóng đến toát mồ hôi toàn thân, quyết định đi tắm trước rồi tính sau, miệng nói hàm hồ nghe không rõ, "Hư hôn, xxxxxx"

Ngọc Ly Sinh: "Con nói cái gì?"

"xxxxx"

"... Con đói sao?"

Hứa Mộ Ngôn lắc đầu, lại nói: "xxxxxxx"

"Con muốn đi ngủ?"

Gần đúng rồi, thiếu chút nữa thôi.

Hứa Mộ Ngôn bắt đầu chà chà lên người, khua chân múa tay nói bản thân mình muốn đi tắm

Ai ngờ Ngọc Ly Sinh nhìn một lúc, giọng nói trầm xuống, "Ngứa người rồi đúng không, cút ra ngoài quỳ đi."

Hứa Mộ Ngôn: thấu hiểu thất bại.

Quả nhiên giữa công và thụ luôn có khoảng cách không thể vượt qua, điều này cũng không thể trách sư tôn.

Gương mặt sưng đỏ xấu xí, nhất định không thể để người thứ ba nhìn thấy, nếu không một đời thanh danh của Hứa Mộ Ngôn không phải sẽ bị hủy hoại sạch sẽ hay sao?

Vì vậy, chuyện sách s*x có thể tạm thời bỏ qua, đợi đến khi mặt đỡ rồi sẽ đi tìm Tiểu Lưu Ly tính sổ sau.

Hứa Mộ Ngôn ngồi đốt lò sưởi một lúc, cả lưng ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại không dám cởi đồ trước mặt sư tôn, lỡ đâu sư tôn thấy sắc lại nổi ý mà trực tiếp bổ đến, vậy thì phải làm sao?

Bây giờ đang là ban ngày ban mặt đó, nói thế nào đi nữa cũng phải đợi đến tối mới chứ?

Cậu chỉ đành lặng lẽ kéo kéo cổ áo ra, nghiêng nghiêng chiếc cổ đã dính đầy mồ hôi, hô hấp trong miệng cũng gấp hơn, không biết là đau hay là nóng.

Ngọc Ly Sinh đột nhiên nói, "Sợ nóng thì con ra ngoài đi, trừ việc không được xuống núi ra thì làm gì tùy con."

Hứa Mộ Ngôn nghe xong câu cuối, theo bản năng nâng mắt lên nhìn vào sư tôn, tại sao cứ luôn cảm thấy sư tôn đang ám chỉ điều gì đó.

Làm gì tùy cậu, làm gì tùy cậu, làm gì tùy cậu?!

Lẽ nào nói, sư tôn thật sự muốn mượn tuyệt thế dưa chuột của cậu để dùng sao?

Những giọt mồ hôi ấm nóng theo tóc mai lăn xuống, Hứa Mộ Ngôn mặt đỏ tim nóng, mặt ngoài thì có thể đang bình tĩnh nhưng thực tế trong lòng đang rất hoang mang.

Hứa Mộ Ngôn đang định mở miệng hỏi, có phải hiện tại hay không, nhưng vừa mới mở miệng đã sịt sịt hít mấy ngụm khí lạnh vì đau.

Ngọc Ly Sinh thấy vậy lại nặng nề thở dài một tiếng nói, "Mộ Ngôn, hiện tại con nên mở miệng ít thôi."

Nói ít làm nhiều, vùi đầu vào mà làm, Hứa Mộ Ngôn hiểu.

Nếu như đã thương lượng xong với sư tôn rồi, Hứa Mộ Ngôn lại nghĩ, vậy nhân cơ hội trời còn chưa tối còn không mau đi tìm chút rượu với lạc rang, cùng sư tôn uống mấy ly.

Tục ngữ nói rất hay, rượu vào thì gan to, uống rượu say bét nhè rồi thì chuyện gì cũng dễ làm.
Nghĩ như vậy, Hứa Mộ Ngôn chắp tay lui xuống để đi chuẩn bị.

Điều khiến Hứa Mộ Ngôn ưu sầu đó là Thanh Tịnh Phong này thật sự là quá thanh tịnh, nơi đâu cũng thấy linh trạch lượn lờ, khắp phong đều là cây xanh, rừng cây xanh mướt như dùng mực vẽ, nhưng mà lại chẳng có thứ đồ nào để ăn cả.

Tìm cả nửa ngày trời, vậy mà chẳng tìm được thứ gì mà người có thể ăn.

Lẽ nào, Ngọc Ly Sinh bình thường không cần ăn cơm hay sao?

Hứa Mộ Ngôn nóng toát mồ hôi đầy đầu, cậu ngồi xổm xuống bên hồ sen, nước ở đây trong đến mức nhìn thấy cả đáy. Cậu múc một vốc nước lên ừng ừng uống một ngụm lớn vào bụng.

Sau đó bay vào giữa hồ sen, ngắt lấy hai chiếc đài sen to nhất, tiếp theo tìm một nơi phong thủy tốt, đặt mông xuống ngồi trên bậc thềm, cởi giày ra, thả đôi chân trắng xinh xuống nước để ngâm.

Cuối cùng ngồi bóc hạt sen ăn một cách ngon lành.

Chẳng trách lại nói linh khí trên tiên sơn rất dồi dào, rất tốt cho con người. Nhìn cái đài sen này đi, to như nửa quả dưa hấu lớn vậy, hạt sen thì to như cái mắt trâu, cắn vào trong miệng vừa ngon vừa ngọt.

Lúc đang ăn uống vô cùng ngon lành đột nhiên Hứa Mộ Ngôn lại nhớ tới nguyên tác từng kể, nghịch đồ kia kéo Ngọc Ly Sinh sợ lạnh xuống dưới hồ sen, sau đó mạnh bạo bạch bạch bạch một trận.

Trong lúc đó, bởi vì Ngọc Ly Sinh không chịu kêu, mà phạt y bằng cách đút hạt sen cho y.
Trong nguyên tác miêu tả vô cùng tỉ mỉ, quá trình từng hạt từng hạt sen được đút vào cho Ngọc Ly Sinh, ví dụ:

Tiểu mỹ nhân yếu ớt, đó từng là phong chủ Thanh Tịnh phong, cao cao tại thượng, là Phụng Thiên trưởng lão của Côn Lôn Sơn, giờ này lại quỳ bên hồ sen, da thịt trắng mềm không gì che đậy, dưới trời đêm ánh lên từng tia sáng lạnh lẽo.

Từ xa nhìn lại, giống y hệt như một mỹ nhân ngư, mái tóc sớm đã ướt nhẹp tán loạn rơi trên bờ vai, che đi gương mặt tuấn mỹ, mà lúc này, đồ đệ tốt của y, đồ đệ bảo bối mà y đã dẫn dắt hơn mười năm, lại đang cưỡng ép y ăn hạt sen. Thậm chí còn sỉ nhục y là đồ tiện nhân người người đều có thể chà đạp... 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info