ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 20

wocaowoqu


Hứa Mộ Ngôn u sầu không thôi, nhất thời không biết nên làm sao để xóa bỏ cái không khí ngượng ngùng này.

Bỗng nhiên cậu thấy Ngọc Ly Sinh chau mày, giống như đang có điều khó chịu mà xoa xoa ấn đường.

Cậu lập tức ngoan ngoãn mà quỳ xuống, Hứa Mộ Ngôn ngửa mặt lên nói, "Sư tôn đừng tức giận, tức giận hại thận."

Cậu thấy Ngọc Ly Sinh không phản ứng lại, liền lặng lẽ đứng dậy, lượn ra đằng sau sư tôn, chủ động bóp vai cho người.

"Thật ra, đệ tử chỉ đơn thuần là đến đưa sách thôi, đệ tử mấy ngày nay bế quan kiểm điểm, đã nghĩ thông suốt. Quyết tâm làm đệ tử tốt hiếu thuận với sư tôn. Sư tôn bảo con trộm gà đệ tử tuyệt đối không dám động đến chó, sư tôn bảo đệ tử đứng, đệ tử không dám ngồi, sư tôn."

"Quỳ lại đi."

"Hả???"

Hứa Mộ Ngôn nghi ngờ mình có nghe nhầm hay không.

Cậu cũng đã biểu thị rõ tâm ý của mình với Ngọc Ly Sinh rồi, kết quả y lại bảo cậu quỳ trở lại...

Chủ yếu là cậu không giống Đàn Thanh Luật, da thô thịt dày, rất biết chịu đòn. Cậu thì da trắng thịt mềm, quỳ thấy đầu gối cũng đau rồi.

Cậu liền suy nghĩ một lúc, làm sao để khiến cái suy nghĩ muốn phạt cậu của Ngọc Ly Sinh biến mất.

Còn chưa đợi Hứa Mộ Ngôn suy nghĩ nhiều, Ngọc Ly Sinh đã lắc lắc tay, bộ dáng giống như hơi mệt mỏi, "Thôi, con lui xuống đi, vi sư buồn ngủ rồi."

Buồn ngủ?
Vào cái giờ này?

Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ, lẽ nào cả đêm qua Ngọc Ly Sinh lại lén lút làm chuyện gì đó, cho nên hao tổn hết tinh lực, ban ngày ban mặt nhưng không có chút tinh thần nào.
Bây giờ đã bắt đầu buồn ngủ rồi?

Lại nhớ đến thứ đồ chơi kẹp trên giá sách kia... Hứa Mộ Ngôn hiểu rồi!

Thật không nhìn ra mà, quả phụ nhỏ này trời sinh đã là hợp hoan cốt, đến mồ hôi chảy ra cũng thơm, mặc dù sớm đã thoát khỏi thân phận làm lô đỉnh nhưng thân thể vẫn thèm khát đến như thế.

Nói không chừng, bên này cậu vừa rời đi thì sư tôn sẽ lập tức lấy cây gậy ngọc đó ra, làm một vài chuyện không tiện nói ra lời.

Hứa Mộ Ngôn không kìm chế được âm thầm tặc lưỡi, đối với mấy chuyện này cậu vô cùng hiếu kỳ, "Nếu như sư tôn đã cảm thấy thân thể không khỏe, vậy người nên uống nhiều nước ấm vào."

Sau khi chắp tay hành lễ lui ra, cậu lại cúi người lén lút trốn ở dưới cửa sổ, ẩn thân trong lùm cây rậm rạp, thò đầu ra ngoài nhìn ngó.

Chỉ thấy Ngọc Ly Sinh ngồi trên chiếc ghế to rộng, bạch y sạch sẽ trắng như tuyết không dính một chút bụi trần, một tay hắn xoa xoa ấn đường, biểu cảm có chút đau khổ.

Cũng không biết có phải do nóng hay không, hắn tùy ý nới lỏng cổ áo ra một chút, lộ ra làn da trắng mềm.

Chỗ ngực còn có có thể thấp thoáng nhìn thấy một nốt mỹ nhân chí xinh đẹp, tròn tròn màu đỏ.

Nước mắt không có liêm sỉ mà từ miệng chảy ra.

Hứa Mộ Ngôn nín thở ngưng khí, yết hầu gian nan nuốt một ngụm nước bọt. Cậu nói thầm, da của sư tôn trắng quá, làm gì có vẻ tuấn mỹ của đàn ông chứ, lại còn eo thon chân dài, vừa nhìn là đã thấy thích.

Chẳng trách trong nguyên tác nhiều người muốn Ngọc Ly Sinh sinh con như vậy. Cái thân thể này, cái bộ dạng này, không sinh mấy đứa trẻ thì cũng phí thật.

Nhưng mà cậu không hề có sở thích lén lút xem người khác tự an ủi.

Nếu như Ngọc Ly Sinh thích dùng chiếc gậy ngọc kia lúc riêng tư, vậy thì cậu cũng có thể không làm gì mà thuận theo sở thích của người ta.

Cậu lại suy nghĩ một lúc, lúc về nhất định phải làm cho sư tôn thứ gì tốt tốt.

Hứa Mộ Ngôn ôm ôm tay, ngẩng mặt lên trời. Thấy mặt trời đã lên cao, cậu lại nghĩ, lỡ như có tên khốn nạn vô liêm sỉ nào lén chạy đến đây nhìn trộm, vậy phải làm sao đây?

Cậu đang định chuẩn bị bay lên nóc điện, vừa là để phơi nắng, vừa là để giúp sư tôn trông chừng.

Nhưng ai ngờ cái chân đáng chết, nó lại trùng hợp đúng lúc này dẫm phải cành cây khô, tiếng rắc rắc vang lên, không khí xung quanh vô cùng tĩnh mịch, và đương nhiên tiếng rắc rắc này trở nên vô cùng rõ ràng chói tai.

Rất nhanh trong điện đã truyền đến tiếng nói trầm thấp của Ngọc Ly Sinh, "Là ai ở đó?Còn không mau lăn ra đây!"

Hứa Mộ Ngôn đã đâm lao thì phải theo lao, nhanh chóng cúi người thấp xuống, chân giống như bôi dầu chuẩn bị bắt đầu chạy, nhưng lúc đang lén lén lút lút chạy trốn.

Mặt cậu lại đập phải tường.

Mà trùng hợp thay, trán cậu lại đúng lúc đập bộp một phát vào dưới phần eo bụng của Ngọc Ly Sinh.

Thật sự là trùng hợp, cậu bị Ngọc Ly Sinh bắt ngay tại trận.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Hứa Mộ Ngôn lập tức phản ứng lại, giơ tay chỉ ra đằng sau, gương mặt tràn đầy tức giận, "Sư tôn! Có người nhìn trộm sư tôn vuốt..."

Hứa Mộ Ngôn gấp quá hóa liều, vội nói, "Có người nhìn trộm sư tôn vuốt tóc!"

"Ồ?"

Ngọc Ly Sinh hơi ngẩn người, đôi mày xinh đẹp kia chau lại vào nhau, giống như không ngờ đến tên nhóc này còn biết vừa ăn cắp vừa la làng, vì vậy liền nói, "Vậy con nói đi, là người nào nhìn trộm bản tọa?"

"Là một tên nam nhân thối háo sắc gan to bằng trời! Hắn cao chắc tầm như thế này."

Hứa Mộ Ngôn khua tay múa chân, gương mặt thì tràn đầy tức giận, "Vốn dĩ là con muốn xuống núi rồi, nhưng đột nhiên nhớ lại, lần trước ở trong động còn chưa kịp cảm tạ sư tôn. Nhưng ai ngờ lúc con quay lại, thì nhìn thấy một người đang trốn dưới cửa sổ nhìn trộm! Con muốn bắt người lại, giao cho sư tôn, kết quả là hắn chạy mất rồi, tức chết con luôn."

Cậu nói một mạch vô cùng trôi chảy, sự phẫn nộ trên mặt cũng diễn rất đạt. Thậm chí còn miêu tả cho Ngọc Ly Sinh hình dáng của tên cuồng đồ đó.

Nói xong, Hứa Mộ Ngôn tức giận chỉ ra đằng sau, lời nói vô cùng chắc chắn: "Cuồng đồ đó chạy về phía này... ớ."

Đầu ngón tay của cậu đột nhiên chạm phải thứ gì đó.

Cậu đã chạm phải thứ gì vậy?

Cảm giác cũng tương đối cứng.

Cái cổ Hứa Mộ Ngôn co tay lại, cả người cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cười lãnh lẽo của Trọng Minh quân phát ra từ phía sau lưng, cậu mới sợ hãi hét lên một tiếng, rồi nhanh chóng chạy lại lấp sau lưng Ngọc Ly Sinh.

"Ban ngày ban mặt, trời đất yên ả thiên hạ thái bình, vậy mà có tên cuồng đồ nào gan to bằng trời, nhìn trộm Phụng Thiên trưởng lão ngủ... hơn nữa còn trùng hợp bị con bắt gặp?"

Đôi mắt lạnh lẽo Trọng Minh Quân nhìn chằm chằm vào mặt của Hứa Mộ Ngôn, ánh mắt tựa như đao phong tuyết kiếm, lạnh giá tận xương tủy.

Lời nói ra cũng rất vô tình, không chút nể tình mà vạch trần lời nói dối của Hứa Mộ Ngôn, "Bản tọa vừa rồi tới đây, không hề phát hiện ra bất cứ người nào."

"Có lẽ... có lẽ..."

Trọng Minh Quân: "Có lẽ hắn đã chạy mất? Ta đoán con sẽ nói như thế, hỗn xược."

"Không! Con không nói như thế."

Hứa Mộ Ngôn đấm nhẹ vào đầu, giữa việc bị xem là tên cuồng đồ với việc bị Trọng Minh Quân giết chết, cậu lựa chọn vế sau, "Con đang muốn nói, tại sao sư bá không thể là tên cuồng đồ gan to bằng trời đó chứ?"

"Con muốn chết."

Trọng Minh Quân phẫn nộ giơ tay lên, làm tư thế chuẩn bị xuất chưởng.

"Sư huynh hà tất phải tức giận? Đến ta còn không để ý, sư huynh hà rất phải truy cứu?" Ngọc Ly Sinh ngăn người lại, thần sắc vô cùng bình tĩnh nhàn nhạt nói, "Đó cũng chỉ là mấy trò chơi vô nghĩa của lũ trẻ con, không cần để ý."

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, thầm nghĩ, trong nguyên tác không phải tính cách của Ngọc Ly Sinh rất xấu sao? Ai dám nhìn trộm y ngủ, y sẽ đá người đó một phát xuống dưới chân núi.

Sao y lại cầu xin cho cậu... lẽ nào, quả phụ nhỏ cảm thấy gậy ngọc kia chỉ là thứ đồ vật chết, không thú vị, nên mượn cơ hội này dùng thứ đồ sống như cậu dùng thử?
Wow!

"Dù sao cũng là đồ đệ của đệ, đệ nói sao thì là như vậy, nhưng mà ta vẫn khuyên đệ một câu, đừng quá nhẹ dạ nhân từ với đám đồ đệ này, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày bọn chúng sẽ trèo lên đầu lên cổ đệ."

Hứa Mộ Ngôn: Không phải trèo lên đầu lên cổ, mà là trèo lên giường của Ngọc Ly Sinh.

Vị sư bá này không hiểu chuyện chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com