ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 16

wocaowoqu


Đàn Thanh Luật mặc một bộ bạch y nằm trên giường, trên người còn đắp một lớp chăn gấm mỏng, sắc mặt nhìn vào thì không được tốt cho lắm, đôi môi tái nhợt, trong tay đang cầm một quyển sách.

Vốn dĩ là đang đọc sách nhưng khi thấy Hứa Mộ Ngôn đi vào thì liền đặt sách xuống.

"Không sao, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại, làm phiền đệ phải lo lắng. Lại còn đích thân nấu canh đem qua thăm ta, A Ngôn, đệ luôn là người đối xử tốt nhất với ta."

Ánh mắt Đàn Thanh Luật rơi vào bát thuốc mà Hứa Mộ Ngôn đang bê trên tay, liếc liên tục mấy cái mà cũng không nhận ra được thứ trong bát là cái gì.

Nhưng mà hắn cũng không muốn ăn uống bất kỳ thứ đồ gì mà Hứa Mộ Ngôn mang đến, nên đành nói lấy lệ, "Miệng ta bây giờ rất đắng, không có khẩu vị, đệ cứ để ở đó là được rồi."

"Vậy làm sao mà được, bát canh này ta đặc biệt đun cho sư huynh, đun tận 2 canh giờ trên bếp lò đấy!"

Hứa Mộ Ngôn đẩy bát thuốc lên phía tước, mở to đôi mắt đen láy như hòn đá màu đen được ánh nắng chiếu vào, cậu vẻ mặt khẩn cầu nói, "Sư huynh, ít nhất thì huynh cũng phải nếm thử chứ, đừng cô phụ lòng tốt của ta mà..."

"Vậy... vậy được rồi."

Đàn Thanh Luật tương đối khó xử.

Vốn dĩ từ trước đó đã biết tay nghề của sư đệ chẳng ra làm sao, hơn nữa cũng từng nhiều lần uống phải trà độc của sư đệ, nói thử một ngụm, chẳng qua cũng chỉ là nhấp môi lấy lệ.

Rất nhanh đã đưa tay lên bụm miệng, làm ra cái bộ dạng suy nhược yếu ớt. Nhìn vào thì giống như đang ăn phân vậy, sắc mặt khó coi chết được.

Hứa Mộ Ngôn nhìn cái bộ dạng khổ khổ sở sở của hắn, liền rất biết điều mà hỏi thăm, "Sư huynh, huynh không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là trên người vẫn còn đau, nhất thời không thể động đậy được."

Hứa Mộ Ngôn: Ây, đáng tiếc, sao lại không đánh cho hắn bán thân bất toại cơ chứ.

Nhưng biểu hiện bên ngoài thì vẫn vô cùng thân thiết, "Đau sao? Nếu đau thì uống nhiều nước ấm vào."

Đàn Thanh Luật: ...

"A Ngôn, đệ đừng giận sư tôn, chuyện này nói đến cùng, đích thực là lỗi của ta."

Đề tài nói chuyện vừa chuyển, Đàn Thanh Luật lập tức hướng mũi nhọn chỉ về hướng Ngọc Ly Sinh, mỗi một câu một chữ đều giống như đang gỡ tội cho Ngọc Ly Sinh.
Nhưng câu nào câu đấy đều là thêm dầu vào lửa, lửa mạnh thêm gió.

Hứa Mộ Ngôn nghĩ, có nên làm ra chút phản ứng gì không nhỉ, nếu không chẳng phải sẽ bị lộ sao.

Vì vậy ấy mà, sau khi chuẩn bị một chút, cậu bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Bỗng dưng ầm một phát đập mạnh vào mặt giường, Hứa Mộ Ngôn giận dữ đùng đùng hét thật to, "Sư huynh, huynh quá lương thiện rồi! Ngọc Ly Sinh lão ta là thứ đồ gì chứ? Sư huynh căn bản không làm sai gì cả, lão dựa vào đâu mà trách phạt huynh như vậy? Ta không phục, ta vô cùng không phục."

Hứa Mộ Ngôn khí thế bừng bừng, thình lình đứng lên, mặc kệ Đàn Thanh Luật đang ở bên cạnh nhỏ giọng ngăn cản, bước lên phía trước đạp một phát đổ chiếc bàn.

Bộ trà cụ men trắng trên bàn lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành thành năm bảy miếng.
Đàn Thanh Luật ngẩn người, sau đó thất thanh hét lớn, "Trà cụ men trắng của ta."

"Thật quá đáng, dựa vào đâu mà phạt sư huynh chứ, dựa vào đâu, dựa vào việc lão ta lớn tuổi sao, dựa vào việc lão ta xấu tính sao?"

Hứa Mộ Ngôn vừa như hung thần ác sát lớn tiếng mắng mỏ, lại vừa đi xung quanh tìm xem có thứ gì không để đập tiếp.

Đập tan tành bộ bàn ghế, bình phòng cũng bị đẩy nằm đổ chỏng vó trên mặt đất, hơn nữa còn lọ hoa, giấy bút nghiên mực, lại còn cả mấy bức họa của những họa sĩ nổi tiếng, đều bị cậu lấy xuống xé cho bằng sạch.

Đương nhiên, như vậy vẫn chưa đủ, cậu còn vừa xé vừa gào khóc thật lớn tiếng, "Sư huynh, đều là ta có lỗi với huynh! Ta rất hận, ta hận bản thân mình, tại sao không có năng lực bảo vệ sư huynh! Ta vô cùng hận bản thân mình!"

"A... A Ngôn! Đệ bình tĩnh lại đã, đừng động! A! Số sách mà ta đã cất giữ suốt bao nhiêu năm!"
Đàn Thanh Luật kinh hoàng mở to hai mắt, thất thanh hét lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com