ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 15

wocaowoqu


Ngọc Ly Sinh dừng bước, "Vậy con nói đi."

Hứa Mộ Ngôn lập tức ra vẻ úp úp mở mở, cười nói, "Sư tôn, người đoán đi, người đoán thử đi, con dễ đoán lắm! Sư tôn không phải biết bấm đốt ngón tay đoán mệnh sao? Sư tôn bấm thử xem, bấm thử xem đệ tử định nói gì với người."

Ngọc Ly Sinh suy nghĩ một lúc, sau đó mới trả lời, "Bản tọa bấm tay tính ra, con đang ngứa người đúng không?"

"..."

"Sư tôn, mong người đợi một lát, đệ tử thật sự có lời muốn nói."

Hứa Mộ Ngôn to gan xông lên phía trước chặn đường của Ngọc Ly Sinh.

Ngọc Ly Sinh cúi đầu nhìn cậu, "Con nói đi."

"Sư tôn, người đoán đi."

Hứa Mộ Ngôn nỗ lực bày ra nét mặt vô cùng bối rối cùng do dự, khó nói thành lời, mở to đôi mắt phượng nhìn lên Ngọc Ly Sinh.

Nhưng lúc này, Ngọc Ly Sinh không hề cảm thấy cậu đáng yêu mà ngược lại còn cảm thấy đáng hận, nói: "Lăn"

"Lăn?"

Hứa Mộ Ngôn cảm thấy động tác này có độ khó hơi cao nên đành hỏi lại; "Hiện tại sao? Con tự mình lăn?"

Ngọc Ly Sinh: ...

Sau giây phút đó.

Ngọc Ly Sinh liền quay đầu bỏ đi.

"Không phải đâu, sư tôn, người đợi đã."

Hứa Mộ Ngôn lại đi lên phía trước chặn đường của Ngọc Ly Sinh, lần này cậu đã hơi gấp gáp rồi.

"Sư tôn, người đừng động, nhìn đệ tử trước đi."

Ngọc Ly Sinh mặt không biểu cảm: "Con muốn chết sao?"

"A, tạm thời vẫn chưa muốn."

Hứa Mộ Ngôn hít thở một hơi thật sâu, giọng nói cũng to hơn: "Sư tôn thật xinh đẹp, đệ tử yêu thích sư tôn." 

Sau đó còn cố ý giả vờ cười hihihi, vừa cười ngốc nghếch vừa quay đầu chạy đi.

Kết quả, không cẩn thận, vui quá hóa buồn.

Bộp một phát ngã sóng soài trên mặt đất.

Nhưng thần kỳ đó là, người cậu thì ngã trên mặt đất.

Nhưng bát thuốc lại đáp đất một cách an toàn.

Hứa Mộ Ngôn thần hồn còn chưa kịp ổn định, "Cảm tạ trời, cảm tạ đất, may mà chưa đổ ra ngoài."

"Con không nên cảm tạ trời cảm tạ đất, con nên cảm tạ ta."

Ngọc Ly Sinh thu lại linh lực trên đầu ngón tay, gương mặt cười như không cười nhìn Hứa Mộ Ngôn từ trên mặt đất bò dậy.

"Con ở trước mặt sư huynh con cũng như thế này sao? Hai chữ yêu thích này trong miệng con, rẻ rúm như vậy sao?"

Thật lòng mà nói, Hứa Mộ Ngôn sợ nhất nhất nhất là cái biểu cảm này của Ngọc Ly Sinh.

Cậu cứ luôn cảm thấy Ngọc Ly Sinh thật sự rất giống quả phụ nhỏ, hơn nữa còn là cái loại quả phụ đứng canh cửa, thân thể cường tráng lực lưỡng khắc chết mười mấy người, nhìn thôi là thấy đáng sợ vô cùng rồi.

Không dám trả lời, Hứa Mộ Ngôn nhanh chóng bê lấy bát thuốc, rồi chạy đi ngay lập tức.

Mẹ nó, thật sự là không dám quay đầu lại nhìn dù chỉ một lần.

Tiếp đó, theo như ký ức vốn có của cơ thể này, Hứa Mộ Ngôn rất thuật lợi mà tìm đến tẩm điện của Đàn Thanh Luật.

Lúc này cậu đang mọt tay bê bát thuốc, một tay cầm bình thuốc, sau khi đứng ngoài tẩm điện hít thở sâu mấy lần.

Giơ tay lên gõ cửa.

"Ai vậy? Là A Ngôn sao?"

Nghe đi, gọi cũng thân thiết đấy chứ, người không biết con tưởng họ từ nhỏ đã mặc chung một cái khố mà lớn lên ấy chứ.

Trong nguyên tác, đến cuối cùng Đàn Thanh Luật sẽ xiên cho cậu một đao, nhát đao đó vô cùng dứt khoát, không hề có một tia do dự.

Vì thế mới nói, miệng đàn ông, quỷ mới tin.

"Là ta, sư huynh, ta có thể vào trong không?"

"Ừ, đệ vào đi."

Hứa Mộ Ngôn lúc này mới đẩy cửa đi vào, vừa mới vào đã bị một mùi máu tanh hôi nồng nặc đập vào mặt.

Cậu nghĩ thầm, hình phạt đánh trượng trên Côn Lôn Sơn cũng rất có phân có lượng, suy cho cùng 300 gậy đánh xuống, nói thế nào đi nữa chắc cũng phải rách ra nát thịt.

Chỉ đáng tiếc, không đánh chết người. Quả nhiên ma tộc da thô thịt dày, một đao lướt qua mặt cũng chắc nhìn thấy tia máu nào.

Giả vờ làm ra bộ dạng vô cùng buồn khổ, Hứa Mộ Ngôn khẽ cắn nhẹ đầu lưỡi, vừa vào cửa đã giả vờ ngây ngô nói, "Sư huynh, huynh làm sao rồi? Vết thương như thế nào rồi? Có còn đau hay không? Quả phụ nhỏ phạt huynh nặng như vậy, đúng là đồ không có cảm tình mà."

Tại sao không đánh cho bán thân bất toại chứ, thật đáng tiếc mà.

Ít nhất cũng nên báo thù bị xiên một đao trong nguyên tác chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com