ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 12

wocaowoqu


Nhưng cũng trùng hợp quá đi
Nơi mà Ngọc Ly Sinh đang đứng có một cái tên khoa học, gọi là bậc thang.

Đã trùng hợp còn trùng hợp hơn.
Eo sau của Hứa Mộ Ngôn đập trúng vào mép bậc thang, cậu đau đến mức nước mắt sắp chảy ra ngoài, cả người cũng thuận theo đó mà trượt xuống dưới.

Sau đó, cậu chân chính thật sự ngất xỉu.

Trước khi hôn mê, cậu không chỉ mắng Ngọc Ly Sinh sinh con không có ch** nhỏ đủ 100 lần.
Hơn nữa còn vô tình cảm nhận được đại huynh đệ của sư tôn. (là gì mọi người có lẽ hiểu rồi nhỉ)

Phồng phồng cộp cộp, to lắm luôn.
Phải nói sao nhỉ, to hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu.

Ngọc Ly Sinh từ trên cao nhìn xuống thăm dò cậu, dường như cảm nhận được ánh mắt của Hứa Mộ Ngôn, trong mắt chợt hiện lên sự căm hận không rõ ràng.

Hắn phất tay áo một cái rời khỏi hiện trường.

Lúc tỉnh lại, Hứa Mộ Ngôn vẫn là bị tiếng khóc lóc làm cho tỉnh lại.

Trên người đau nhức như vừa bị người ta tẩn cho một trận thật mạnh, đặc biệt là phần eo sau, giống như bị người nào đó dùng đao chặt thành hai vậy.

Hứa Mộ Ngôn đau đớn nhe răng trợn mắt nói: "Đừng khóc nữa, tiểu cô nương nhà người ta, khóc thì không đẹp nữa đâu."

"Huhuhu, sư huynh, huynh làm sao rồi. Có còn đau không? Eo không sao chứ? Có thể đi lại trên mặt đất nữa không? Có khi nào sau này chỉ thể bò để đi hay không?"

Tiểu Lưu Ly nước mắt lã chã, nàng dìu Hứa Mộ Ngôn ngồi dậy, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào sau eo của cậu. Ý đồ muốn thông qua bộ y phục đệ tử màu xanh này để nhìn rõ vết thương sau eo của cậu.

"Không sao, vết thương nhỏ, không nghiêm trọng, ta cũng đâu phải nữ nhân, làm sao có thể sợ đau chứ."

Hứa Mộ Ngôn giả vờ trấn định

Nhưng trong lòng đang sợ hãi vô cùng.

Eo sau của đàn ông, ở chỗ đó là gần với thận đó, là thận đó!

Nếu như eo bị thương, sau này còn nói gì đến hạnh phúc nữa chứ!

Vốn dĩ một đêm bảy lần, kim cang không đổ, nhưng lần này mà bị hủy, sợ là một đêm một lần cũng khó.

"Sư huynh không sao thì tốt, Phụng Thiên trưởng lão cũng thật là, vậy mà có thể thả sư huynh ngã xuống! Xem sư huynh là gì chứ? Cho dù là một con chó, cũng đâu thể để nó ngã như thế? Thật sự là quá đáng mà!"

Nhắc đến chuyện này, Tiểu Lưu Ly tức đến nổ mắt, tuổi tác nàng còn nhỏ, hai bên thắt hai cái búi tóc vô cùng dễ thương, dây buộc tóc là một sợi vải màu ngọc bích, vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Lúc này vì bất bình cho Hứa Mộ Ngôn mà quên luôn môn quy, nói những lời bất kính với Ngọc Ly Sinh, thậm chí còn phi một tiếng.

"Hừ! Muội còn nghe nói Phụng Thiên trưởng lão đó trước đây từng làm lô đỉnh cho người ta! Trên giường ngậm bảo bối của người ta không nhả, một đêm có thể ngủ với mấy người, cả ngày từ sáng tới tối cứ mặc đồ trắng, y hệt như quả phụ nhỏ, đen đủi chết đi được."

"Lưu Ly! Không được nói sư tôn ta như vậy!" Hứa Mộ Ngôn đột nhiên thay đổi sắc mặt, đẩy cánh tay đang đỡ mình của Lưu Ly ra, gương mặt vô cùng nghiêm túc nói, "Một ngày là thầy, cả đời là cha. Ta không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục sư tôn ta! Cho dù là muội cũng không được!"

"Sư huynh... nhưng mà... nhưng mà trước đây là huynh nói với muội như thế mà? Huynh nói nhiều lắm luôn, huynh còn nói thân thể của Phụng Thiên trưởng lão, vừa nhìn là biết giỏi sinh đẻ, còn nói..."

"Dừng lại, dừng lại..."

Hứa Mộ Ngôn ngay lập tức hiểu ra, mấy lời này, nếu như theo tính cách của nguyên chủ, thì xem ra, mấy lời này của tiểu Lưu Ly chắc chắn là do nguyên chủ dạy.

Tiểu Lưu Ly đáng thương, trong nguyên tác nàng cũng chết rất thê thảm. Không sai, chết trong tay nguyên chủ luôn, sau khi bị ngũ mã phanh thây, đầu bị bọc trong một lớp vải mỏng, biến thành chiếc lục lạc hình người.

Sau đó còn trở thành một thứ pháp khí d*m tà, dùng để làm một thứ dụng cụ đứng phục vụ bên giường, tác dụng thì không khác gì a hoàn hầu hạ bên giường mấy.

Nguyên chủ là tên súc sinh thần ghét quỷ hờn như thế đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com