ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 11

wocaowoqu


"Biết ngay là con sẽ nói như vậy mà!"

Trong Minh Quân có lẽ cũng đã biết "Hứa Mộ Ngôn" là người như thế nào, vì vậy chỉ cười nhạt, "Sư tôn con còn nói, con cầu xin cho nó một câu, vậy thì phạt thêm 50 gậy! Môn quy tại thượng, há có thể để cho đệ tử nhỏ nhoi hỗn xược."

"Lưu Ly."

"A, vâng, sư tôn."

"Phạt thêm bao nhiêu, con nói với chúng nó đi."

"Phạt thêm, phạt thêm... 200 gậy, hiện tại tổng cộng là 300 gậy."

"Không phải! Vừa xong rõ ràng là đã nói 5 câu mà! Phải phạt thêm 250 gậy mới đúng chứ nhỉ?" Hứa Mộ Ngôn vừa nghe xong đã ý thức ngay được điểm này.

Lời này vừa nói ra, không chỉ bản thân cậu ngẩn người.

Mà tất cả mọi người ở đó đều ngẩn người.

Đến Đàn Thanh Luật cũng mặt đầy hỏi chấm quay đầu lại nhìn cậu, trên mặt viết rõ mấy chữ. "Sư đệ, đầu đệ có vấn đề phải không?"

Tiểu Lưu Ly vô cùng ngượng ngùng nhỏ giọng nhắc nhở, "Hứa sư huynh, huynh còn sợ phạt chưa đủ nặng sao?"

Hứa Mộ Ngôn chính là sợ phạt chưa đủ nặng, cho dù có thêm 250 gậy thì cũng chỉ có 350 gậy, thường thôi.

Nãy giờ cậu chim chuột cùng Đàn Thanh Luật? Đây là?

Chỉ vậy? Chỉ vậy?

Khi cậu đang chuẩn bị hít môt hơi thật sâu, chuẩn bị tiến thêm một bước nữa, trực tiếp tiễn Đàn Thanh Luật lên Tây Thiên gặp Phật Tổ. Kết quả Trọng Minh quân lại bổ xung thêm một câu: "Sư tôn con còn nói, nếu con cứ cố chấp cầu xin cho nó, không bằng con chịu phạt thay nó."

Chỉ một câu nói này thôi.

Ngụm khí mà Hứa Mộ Ngôn vừa hít vào lúc nãy thật sự là không nhịn lại được nữa, hai mắt trực tiếp nhắm lại, nghẹo người một cái, trực tiếp ngã xuống đất.

Hôn mê rồi, hôn mê rồi.

Đùa cái gì vậy trời?

300 gậy, có thể trực tiếp đánh cho cậu bán thân bất toại luôn đó.

Sau này chỉ có thể bò mà đi đường thôi.

"Hứa sư huynh, Hứa sư huynh, không hay rồi, Hứa sư huynh hôn mê rồi, người đâu, mau đỡ huynh ấy đi nghỉ ngơi, mau lên."

May mà có Tiểu Lưu Ly ở bên cạnh hô hào hét hò, các đệ tử đứng xung quanh lập tức chạy loạn lên. Hứa Mộ Ngôn đột nhiên được một đám người mạnh mẽ nhấc bổng lên, Nói như vậy cho dễ, trước đây những bộ tộc ăn thịt người nhấc người lên như thế nào thì giờ bộ dạng của cậu cũng không khác biệt gì lắm, cả một đoàn người cứ nhốn nhốn nháo nháo chạy trên mặt đất.

Nhưng không biết là tên chó má nào, hình như chân dẫm phải hòn đá hay sao không biết nữa, soạt một phát ngã thẳng cẳng ra đất.

Những đệ tử khác cũng vì vậy mà ngã sóng soài ra như lúc chơi bài domino, ngã như ngả dạ.

Ngay lập tức một loạt những âm thanh hỗn loạn vang lên, "ây ya", "mẹ ơi" "ngươi dẫm nên chân ta rồi" "mẹ nó, người dẫm lên đầu ta rồi."

Còn Hứa Mộ Ngôn đáng thương thì cứ như vậy bay về phía trước.

Đúng vậy.

Đen đủi như thế đó, vèo một cái bay thẳng về phía trước.

Theo tiếng hét tê tâm phế liệt của Tiểu Lưu Ly, Hứa Mộ Ngôn nhắm mắt suy nghĩ, hay là mình có nên thuận thế mà tỉnh lại hay không nhỉ.

Nhưng nào ngờ chưa kịp nghĩ xong, cả người cậu đã va phải một bức tường không phải quá kiên cố.

Những âm thanh bên tai lập tức im thim thít.

Hứa Mộ Ngôn nhanh nhảu phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Nhắm mắt lại, hai bàn tay sờ soạng lung tung "bức tường kia".

Bằng phẳng, cứng rắn, đưa tay lên gõ thử, ôi mẹ ơi, còn hơi đàn hồi nữa này.

Bên ngoài bao mấy lớp vải mỏng, cầm vào tay vừa ấm vừa mát, phiêu dật vô hình như cánh ve sầu.

Sờ thấp xuống dưới một chút... ừm, vô cùng to, nóng, là nam.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Mộ Ngôn chính là: Vị hảo hán nào xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy.

Bên tai rất nhanh đã truyền đến một loạt tiếng kinh hô: "Đệ tử bái kiến Phụng Thiên trưởng lão."

Phụng Thiên trưởng lão?

Ai?

Ồ, hảo hán vậy mà lại là Ngọc Ly Sinh chết bầm kia.

Hứa Mộ Ngôn đột nhiên buông thõng hai tay, thè đầu lưỡi ra giả vờ như người chết.
Ý đồ muốn cứu vãn điều gì đó.

"Ừ." Ngọc Ly Sinh nhẹ nhàng ừ một tiếng, "Ta chỉ đi ngang qua thôi."

Sau đó, tay hắn nhẹ buông ra.

Thiếu niên trong lồng ngực giống hệt như món hàng mất giá mười năm chưa bán nổi, bịch một phát rơi thẳng xuống mặt đất.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info