ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 1

wocaowoqu

Đêm khuya, hàn khí trên núi lạnh đến thấu xương, gió thổi những tán lá trong rừng cây kêu xào xạc.

"Khó chịu, khó chịu quá..."

Trong động phủ, một vị nam tử mặc bạch y toàn thân ướt đẫm đang nằm trên mặt đất gồ ghề, cả người co rúm lại, mồ hôi lạnh thuận theo những sợi tóc đen dài mà trượt xuống chiếc cổ thon dài lấp ló sau cổ áo màu trắng tuyết.

"Khó chịu quá, mau cứu sư tôn..."

Hứa Mộ Ngôn cứ đứng im tại chỗ mà lắng nghe âm thanh yếu ớt thống khổ kia. Cậu đã đứng ở cạnh đó nghe được một nửa nén hương rồi. Trong thời gian nửa nén hương này, Hứa Mộ Ngôn trên mặt tuy rằng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng lại đang run rẩy sợ hãi.

Nói ra cũng cảm thấy có chút xàm.
Cậu xuyên vào quyển sách kia rồi.

Không những xuyên sách một cách vô cùng cẩu huyết mà còn cẩu huyết đến mức xuyên vào một quyển truyện lô đỉnh toàn bạch bạch bạch bạch mà trước đó cậu đã đọc. Quyển truyện trên mạng này có tên là Huyền Môn Lô Đỉnh, là một quyển truyện cấm những người dưới 18 tuổi đọc, nếu như đọc mà bị phụ huynh phát hiện thì sẽ bị đánh gãy cặp giò.

Cả quyển truyện không có gì đặc biệt cả, nhưng mà hơi tốn giấy ăn chút xíu thôi.
Đơn giản mà nói, quyển này nên đọc cho giải trí cho vui chứ đừng quá để tâm làm gì.
Nhân vật thụ trong sách tên là Ngọc Ly Sinh, cũng chính là người xui xẻo hiện tại đang nằm trước mặt cậu, cả người co quắp lại như chiếc bánh quẩy, lại còn tự xưng là sư tôn của cậu.

Ở trong nguyên tác, Ngọc Ly Sinh là một tiểu thụ đáng thương, là tập hợp của đủ loại đáng thương trên đời.

Khi còn nhỏ bị huynh trưởng cùng cha khác mẹ vứt bỏ, đẩy xuống vách núi ngã gãy hai chân.
Sau đó được tông chủ Phiêu Diểu Tông cứu giúp thu làm đồ đệ, kết quả đối phương lại chỉ là nhìn thấy căn cốt của hắn không tồi nên muốn luyện hắn thành dược nhân mà thôi.

Năm 17 tuổi, hắn bị sư huynh đồng môn nhìn trúng, hắn bị luyện hóa thành lô đỉnh, ngày ngày đêm đêm chịu hành hạ sỉ nhục.

Năm 19 tuổi, sư môn bị ma tộc tấn công, sư tôn cùng các sư huynh đều bị bắt.
Vì muốn giữ mạng sống, một đám ích kỷ cặn bã đó đã lên một kế hoạch, chúng hiến tế Ngọc Ly Sinh, một thanh niên xinh đẹp trẻ tuổi, được tu chân giới đặt cho biệt danh là đệ nhất mỹ nhân lên cho ma tôn làm đồ chơi.

Từ đó về sau, Ngọc Ly Sinh bị ma tôn nhốt lại trong căn phòng tối nhỏ, ngày ngày đêm đêm phục vụ dưới thân người ta, thoi thóp sống qua ngày.

Cuối cùng cũng có một ngày, Ngọc Ly Sinh may mắn trốn thoát, hơn nữa còn ngoài ý muốn mà gặp được kỳ ngộ dưới gốc bồ đề, tịnh hóa nguyên thần. Sau đó linh lực tăng mạnh, không những đánh thẳng vào ma giới, một người một kiếm đâm chết ma tôn, hơn nữa còn cứu được không ít tu sĩ chính đạo, trừ người của sư môn.

Tại sao lại nói trừ ở đây.
Bởi vì sau khi Ngọc Ly Sinh rời khỏi ma giới, ma tôn vô cùng giận dữ nên đã hạ lệnh đồ sát toàn bộ Phiêu Diểu Tông, một con chó cũng không được tha.

Cứ như vậy, Ngọc Ly Sinh vì giết ma tộc có công, ngoài ra còn cứu được rất nhiều đệ tử tiên môn, vì vậy được Côn Luân Sơn mời, một bước từ lô đỉnh trở mình biến thành trưởng lão.

Mà người nam tử đang co rúm người, toàn thân ướt nhẹp nằm trước mặt cậu đây hình như đã bị người ta giở trò gì đó, chính là tổng thụ Ngọc Ly Sinh, người bị người ta ngày đêm chỉ đ* và đ*, hành và hành.

Sau khi nhớ lại đến chỗ này, Hứa Mộ Ngôn thực sự là hối hận, hận đến xanh ruột.
Nước mắt cũng thiếu chút nữa chảy thành hai cái vại luôn rồi.

Vốn cho rằng đọc đến đây thì cuối cùng cũng chờ được đại kết cục của quyển sách, kết quả tác giả là tên táng tận lương tâm, mẹ gì ác vậy, văn phong chuyển biến, mẹ sắp xếp cho Ngọc Ly Sinh thu nhận hai tên đồ đệ.

Hơn nữa còn viết, muốn để Ngọc Ly Sinh hưởng thụ những năm tháng bình yên.
Sắp xếp thì sắp xếp thôi, cái cuộc sống chết tiệt này, thật sự là sẽ luôn mang đến hy vọng cho người ta đúng không?

Giống hệt như những tác phẩm sư đồ văn khác, từ sau khi Ngọc Ly Sinh thu nhận đồ đệ, y trở thành cái nghề nghiệp có độ nguy hiểm nhất thế giới tu chân này.

Các đồ đệ đối xử với hắn đúng theo kiểu, ban ngày kêu sư tôn, ban đêm làm sư tôn kêu.
Nhưng mà trời ơi, sao trùng hợp vậy, tiểu đồ đệ tên Hứa Mộ Ngôn.

Trong nguyên tác, tiểu đồ đệ từ đầu đến cuối chính là một tên súc sinh, từ tận sâu trong đáy lòng luôn coi thường Ngọc Ly Sinh, bái hắn làm sư tôn chẳng qua cũng chỉ vì trùng hợp mà thôi.

Ước mộng lớn nhất đời của y chính là thay thế Ngọc Ly Sinh, sau đó đón mỹ nhân sư huynh trở về, sống hạnh phúc, 3 năm sinh 2 đứa.

Ai ngờ mỹ nhân sư huynh lại là cô nhi bị bỏ lại của ma tộc, ngoài mặt thì luôn dịu dàng hiền hòa, nhưng thực tế là đến tìm Ngọc Ly Sinh để báo huyết hải thâm thù.

Nghĩ hết mọi cách vạch trần vết thương cũ của Ngọc Ly Sinh, kéo y xuống thần đàn, giẫm đạp đến chết. Thậm chí còn một tay lên kế hoạch tạo ra tình tiết máu chó, sống hoặc chết, chọn một trong hai đứa đi.

Ngày ma quân tấn công, cả hai đồ đệ đều bị ma tộc bắt giữ, hai con dao sắc nhọn nhắm chuẩn vào cổ họng của hai người.

Người đứng bên dưới hống hách: "Ngọc Ly Sinh, hôm nay ngươi chỉ có thể lựa chọn cứu một đồ đệ."

Tiểu đồ đệ bị trói như con lợn cố gắng ngẩng cổ lên, tê tâm liệt phế hét thật lớn: "Sư tôn! Không cần lo cho con! Mau cứu sư huynh, nhất định phải cứu sư huynh."

Kết quả ấy à?

Ngọc Ly Sinh không hề do dự, hắn chắc như đinh đóng cột, "Vì thiên hạ chúng sinh, bản tọa không cứu đứa nào cả, các con cứ yên tâm, bản tọa sau này sẽ trả thù cho các con!"

Thiên hạ chúng sinh: Chúng tôi không muốn đội nồi!

Câu này vừa nói ra, không những đồ đệ ngẩn người, mà đa số những độc giả chịu khổ chịu sở đi đọc truyện cũng ngẩn người luôn.

Tác giả này tại sao không đi theo lẽ thường, đã nói rõ lòng dạ từ bi cơ mà?
Đây là? Đây là?

Tiểu đồ đệ thân mang trọng thương, giống hệt như một con chó chết, được Ngọc Ly Sinh cứu về.
Sau đó theo như những tình tiết trong các bộ sư đồ văn, tiểu đồ đệ bắt đầu hắc hóa.

Không những giam cầm sư tôn, hơn nữa còn phế đi linh lực của hắn, xuyên móc sắt qua xương bả vai của hắn rồi treo hắn lên giá gỗ, nghĩ hết mọi cách hành hạ làm nhục đẽo gọt một thân cốt khí của hắn.

Ép hắn ngày đêm hoan ái, phục vụ dưới thân, ép hắn uống linh dược mang thai, dùng đủ thủ đoạn hành hạ.

Thậm chí lúc trên giường còn bắt đầu bạt tai Ngọc Ly Sinh, vừa làm sư tôn của mình, vừa mắng hắn tâm địa rắn độc.

Hơn nữa còn nói mấy câu nghe ghê tởm chết người không đền mạng như thế này nữa.

"Nếu như không phải nhìn ngươi giống sư huynh mấy phần thì ta cũng không thèm động vào thứ đồ nát nhà ngươi."

Còn câu nữa: "Người nào cũng nói, ngươi từng làm lô đỉnh của ma tôn, lúc trên giường kêu đến vui vẻ, ngậm bảo bối của ma tôn không chịu nhả, tại sao đến chỗ ta rồi lại không kêu nữa?"

Lúc đầu đọc truyện, Hứa Mộ Ngôn bị làm cho ngớ người, cậu còn để lại bình luận rằng muốn dùng một số tiền lớn để mua một cặp mắt mới, coi như chưa từng đọc cuốn sách này.

Đương nhiên rồi, để thể hiện sự phức tạp trong tính cách của nhân vật cũng như sự khúc khuỷu của tình tiết, đồng thời làm bi thảm thêm số phận của Ngọc Ly Sinh.

Đương nhiên là không phải Ngọc Ly Sinh cố ý không muốn cứu đồ đệ, mà bởi vì bệnh cũ tái phát, hao tổn linh lực, vì để trấn nhiếp ma giới lui binh, không thể không kiên cường tiếp tục chống chọi.

Sau đó kéo theo một thân bệnh tật, ngày đêm chữa thương cho tiểu đồ đệ, vừa cắt thịt nấu thuốc, vừa cho hắn uống máu. Vì để cứu sống đồ đệ, hắn từ bỏ thân phận, quỳ trước mặt một tên luôn đối địch, khinh thường mình để xin thuốc.

Lúc đó bên ngoài trời rơi tuyết rất lớn, thân thể yếu ớt bệnh tật, chống trọi suốt ba đêm. Thật không dễ dàng mới xin được linh dược cứu mạng, y lập tức không ngơi nghỉ mà quay trở về.
Ngày đêm cận kề quan tâm chăm sóc tiểu đồ đệ.

Trong thời gian đó hắn còn bị đồ đệ hiểu lầm, chất vấn, cãi láo, ngược đãi, lăng nhục.

Lúc đọc truyện, Hứa Mộ Ngôn thật hận không thể tóm lấy tóc của Ngọc Ly Sinh, hét thật to vào mặt hắn: "Mau giải thích đi chứ, nhanh lên, mẹ nó, ông giải thích đi! Ông không có miệng à?"

Kết quả một người không hỏi, một người không giải thích, cái miệng không biết để làm gì nữa trời ơi, haizz, chắc để chơi cho vui.

Sau đó tiểu đồ đệ không biết nghe ngóng được từ đâu nói rằng có thể dùng linh cốt của Ngọc Ly Sinh để tái tạo lại thân thể của sư huynh.

Sau đó tiểu đồ đệ không thèm để ý đến thai nhi đã thành hình trong bụng của Ngọc Ly Sinh, cũng không nể tình nghĩa sư đồ, kéo người ta xuống khỏi thần đàn, cởi hết y phục treo lên, cắt sống linh cốt của y.

Mở to hai mắt chứng kiến thai nhi trong bụng của Ngọc Ly Sinh hóa thành một vũng máu đặc sệt. Từ đó về sau nhân gian không còn Ngọc Ly Sinh nữa.

Kết quả Ngọc Ly Sinh bên kia vừa tắt thở thì sư huynh bỗng nhiên từ đâu nhảy ra, đối mặt với thảm cảnh của Ngọc Ly Sinh, sư huynh cười điên cuồng một trận sau đó mau lẹ dứt khoát xiên tiểu sư đệ một kiếm.

Tiểu sư đệ cứ như vậy bi thảm mà tạch.

Lúc đầu đọc đến đây, Hứa Mộ Ngôn tức sắp chết luôn, cậu mở miệng thật to mắng tác giả là mẹ kế, cũng không thèm để ý việc tác giả nói kết cục sẽ có màn quay xe, haha, truy thê sấp mặt cái gì chứ, cậu phẫn nộ viết liền 20 trang chữ mắng mỏ.

Nào ngờ, vừa định đăng lên, bệnh tim tái phát, không kịp uống thuốc, và tạch.

Sau khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã xuyên vào sách rồi.
Hơn nữa còn xuyên thành tiểu đồ đệ.

Cái người từng bị cậu mắng mỏ là đồ chó má sau này sinh con nhất định không có ch** nhỏ.
Tạo nghiệt, thật là tạo nghiệt mà!

Mà tình tiết trước mặt này là lúc Hứa Mộ Ngôn hiểu lầm sư huynh yêu thầm sư tôn, vì ghen tuông nên giả vờ bị thương dụ Ngọc Ly Sinh đến nơi này.

Hơn nữa còn lén tấn công, đưa mị trùng vào trong cơ thể của Ngọc Ly Sinh.

Ý đồ muốn để cho sư huynh phải chính mắt nhìn thấy nơi bí mật kia của Ngọc Ly Sinh làm sao phát tình làm sao phát n***.

Cho nên mới có một màn trước mắt này.

Lúc xuyên vào sách, hệ thống có nói cho Hứa Mộ Ngôn là sẽ mở cho cậu chức năng bàn tay vàng độc nhất vô nhị, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, nhiệm vụ chính là cứu vớt Ngọc Ly Sinh.

Nhiệm vụ thành công, thuận lợi về nhà.
Nhiệm vụ thất bại, hồn bay phách tán.

Vừa nghe đến bàn tay vàng, Hứa Mộ Ngôn lập tức biểu thị: Chắc không tồi đâu nhỉ.

Kết quả cậu cứ đứng ở đó cả nửa ngày, cứ vân vê mãi mười đầu ngón tay, ngẩn ngơ cả buổi trời mà có thấy bàn tay vàng nào đâu...

"Đau..."

Ngọc Ly Sinh đau đến co rúm người nằm trên đất, tiếng nghẹn ngào không ngừng, cả người bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, một tầng y phục trắng mỏng dán sát vào người, vòng eo đường nét rõ ràng.

Hứa Mộ Ngôn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, không ngừng lui về phía sau.
Trong lòng không ngừng nghĩ, điều này không ổn!

Làm sao có thể đục nước béo cò?

Là một người bình thường, làm mấy việc đó phải xét đến góc độ ta tình ngươi nguyện, xử sự đúng mực.
Làm sao có thể nhân cơ hội cưỡng ép phá thân sư tôn, như vậy có còn là người là người nữa không?

Ít nhất cũng nên phản kháng một tý!
Đàn ông chân chính không tùy tiện cởi quần!

Hứa Mộ Ngôn lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, hít thở thật sâu, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, lạnh lùng cao quý, đạm bạc thờ ơ. Không thể giống mấy tên thô lỗ chưa có kinh nghiệm trải đời, cứ gặp nam nhân là lại trở nên thiếu quyết đoán...
Cậu dần dần tiến lại gần bên cạnh Ngọc Ly Sinh.
Một bước, hai bước, ba bước...
Rất gần rồi.
Cậu tự cổ vũ mình trong lòng, tim cứ loạn đập bình bịch. Trong lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi.
Cậu đứng đó, từ trên cao nhìn xuống.

Đập vào mặt là một góc mặt với góc cạnh rõ ràng, đôi môi trắng bệch khô nẻ, tóc mai rối loạn trên mặt. Đôi mắt đen như dùng mực để vẽ, vừa nồng đậm lại đen lay láy, lông mày hơi nhếch nhẹ lên trên, giống y hệt như thần tiên.

Không khó để nhìn ra, đối phương là một mỹ nhân.
Hứa Mộ Ngôn thích ngắm mỹ nhân.

Dù sao cậu cũng là một nam nhi bình thường. Trước đây, lúc đọc truyện, cậu luôn không ngừng tưởng tượng ra mỹ nhân yếu ớt trong truyện rốt cuộc trông như thế nào.

Có phải là kiểu như tức giận thổ huyết, đi đường phải đỡ tường, yếu ớt như cành liễu ngọn gió, đến mồ hôi chảy ra cũng thơm ngào ngạt.

Nhưng hiện tại cuối cùng mỹ nhân cũng lộ mặt.
Nhưng cậu thì không vui mừng nổi nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info