ZingTruyen.Info

[XUYÊN SÁCH] Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Ngược Đãi

Chương 47: Bệnh công chúa

l_noah13

Lúc Sa Hạ tưởng bản thân chuẩn bị nhào vào cái ôm của đất mẹ thì bất chợt có một cánh tay vòng qua eo cô rồi kéo cô lại, sức lực cực kỳ lớn, cô chưa kịp thở nhào nhẹ nhõm thì chóp mũi đã đụng vào lồng ngực rắn chắc của đối phương.

Cô ôm mũi xuýt xoa, con mẹ nó, đau chết đi được, sao trên đời này lại có người hệt đá tảng thế này.

Hiển nhiên đối phương cũng cảm nhận được "tai nạn kinh hoàng" vừa xảy ra trước ngực mình, thấy cô giơ tay ôm mặt thì anh lập tức biết cục bông mềm nhũn kia đã bị đau, anh cau mày, giọng nói tràn đầy lo lắng: "Sao rồi? Bị thương ở chỗ nào?"

Sa Hạ lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không chịu ngẩng đầu lên.

Giang Nguyên sốt hết cả ruột, một tay anh vẫn ôm lấy eo cô, tay còn lại khẽ nâng mặt cô, anh không dám dùng sức quá, sợ sẽ làm cô gái nhỏ bị đau.

Sa Hạ cố gắng né bàn tay anh nhưng chẳng được, mãi một lúc chơi trò truy đuổi thì cuối cùng cô mặc kệ, nương theo Giang Nguyên mà ngẩng đầu, tùy ý để anh quan sát.

Chỉ thấy chóp mũi của con thỏ ửng đỏ vì cú va chạm siêu bất ngờ siêu mạnh này, may là không chảy máu, song có lẽ là cực kỳ đau nên nước mắt sinh lý cứ ứa ra, nơi đôi mắt hạnh dâng lên một tầng sương mỏng.

Cần bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Giang Nguyên tức giận nhưng lại chẳng tài nào trút ra, rốt cuộc nghẹn mãi cũng chẳng mắng được một câu nặng lời, sau đó anh nghiêm giọng: "Đi đứng kiểu gì vậy? Bây giờ học sinh lớp một cũng biết khi không thấy đường sẽ lấy điện thoại đê mở flash soi đấy."

Sa Hạ: "..." Xin lỗi, tôi quên được chưa.

Cô tự biết đuối lý nên ngậm họng không tranh cãi, cô rũ mắt, khẽ khàng mở miệng: "Cảm ơn anh."

Giang Nguyên biết cô đang cảm ơn vì anh đã kéo cô lại.

Dáng vẻ con thỏ nhỏ chán chường cụp đuôi khiến trái tim chó sói hóa thành một vũng nước, vốn dĩ nó định nhe răng nanh ra để hù dọa con thỏ một chút, kết quả là bây giờ thở cũng chả dám thở mạnh, sợ con thỏ không tim không phổi kia sẽ tủi thân.

Thôi bỏ đi, ngã thì ngã, dù sao cũng có anh đỡ. Giang Nguyên lơ đễnh di chuyển tầm mắt.

Lúc này anh mới nhận ra tư thế của bọn họ hết sức mập mờ và không đứng đắn, may là hiện tại không có ai ở đây, nếu không một màn này mà bị chụp lại rồi đăng lên diễn đàn trường thì chẳng biết sẽ gây ra một trận máu tanh mưa máu thế nào.

Vì ban nãy lôi lôi kéo kéo nên áo choàng tắm của Sa Hạ đã xộc xệch, một bên vai đã rơi xuống, để lộ bả vai trắng nõn mềm mịn cũng thấy cả sợi dây bikini màu đen được cột sau cổ.

Giang Nguyên cao hơn cô một cái đầu nên đứng từ góc độ này, anh có thể thấp thoáng thấy được mảng da thịt non nớt, sáng loáng như tàu hũ trước ngực cô.

Người nào đó cứng đờ, hơi thở bỗng chốc hỗn loạn, máu nóng toàn thân như dung nham núi lửa muốn phun trào vậy, từng đợt từng đợt phừng lên làm mọi nơi trên người anh đều nóng rực, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng.

Giang Nguyên cảm thấy mẹ nó mình sắp không ổn rồi, anh cố gắng kiềm chế sự hưng phấn trong cơ thể lại, bàn tay run rẫy kéo áo choàng tắm của cô trở lại vị trí cũ rồi nhanh chóng lùi về phía sau một bước, còn bàn tay nắm lấy eo Sa Hạ cũng nhanh chóng rút lại.

Anh không được tự nhiên mà mở miệng, giọng nói chứa sự lúng túng, ngượng ngùng không dễ phát hiện: "Đi thôi."

Nhờ hành động chỉnh áo đó mà Sa Hạ mới nhận ra bản thân hớ hênh, lộ da lộ thịt, cô xấu hổ ôm chặt cổ áo, cúi đầu trốn tránh như con đà điểu vậy.

Ngại chết mất, quê chết mất!!!

Ơi là trời!!! Vấp chân bị té cũng thôi đi, đằng này còn lộ hàng nữa!!!

Ừm dù body vẫn khá gì và này nọ nhưng... Sa Hạ ôm mặt, ngượng lắm lắm luôn!!

Thế là tối hôm đó xuất hiện một cảnh tượng vô cùng quái dị, hai con người mặt đỏ tai hồng tiến vào suối nước nóng, người phía trước cứng đờ không dám nhìn lung tung, người phía sau lại nhìn chằm chằm đỉnh đầu của người phía trước.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

...

Tối hôm đó, ở một căn phòng lớn trong sơn trang.

Hồ Hạnh Ngân chán muốn chết, chống cằm nhìn ông cụ Bá đang vui vẻ xem những đoạn video thú vị của đám học sinh để giải trí.

"Ôi trời, bé Ngân bé Ngân, mau lại đây mà xem thế nào mới là tiểu thư công chúa hàng thật giá thật trong truyền thuyết này."

Hồ Hạnh Ngân nghe ông gọi mình thì cũng lấy laptop được đặt trên chân xuống ghế rồi đứng dậy đi đến bàn làm việc của ông.

Trên màn hình là một cô gái khá xinh xắn tranh cã với thành viên trong nhóm mình, cuối cùng đối phương hét lên một câu cực kỳ chói tai và đanh đá:

"Tôi chửi đám Sa Hạ đó rồi sao, tôi khinh thường hai ông cháu bẩn thỉu kia đó rồi sao, dù bọn họ không phải lừa gạt thì dựa vào đâu để tôi giúp, họ xứng sao?"

"Con điếm Sa Hạ kia nhất định là biết trước đáp án, bộ mấy người không thấy hành động nôn nao muốn giúp đỡ ông cụ lúc nãy của nó à, đời nào nó lại tốt lành như vậy?"

Hồ Hạnh Ngân cau mày, phát ngôn ngu ngục gì thế này.

Ông cụ Bá dừng đoạn video lại rồi chỉ tay: "Thấy không, đây mới gọi là bệnh công chúa, cỡ con chỉ là khó nuôi mà thôi, tuổi gì mà so với người ta."

Hồ Hạnh Ngân nổi tiếng là đỏng đảnh, kiêu ngạo, đồ dùng phải là thứ tốt nhất, ăn uống phải là thứ ngon nhất, mọi người đều bảo chị mắc bệnh công chúa.

Chị nghe Bá Diệp nói vậy bèn hỏi: "Vậy con bắt chước nó nhé?"

Ông cụ Bá cười khà khà rồi đáp: "Thử đi, coi ông có đánh gãy chân con không.

Hồ Hạnh Ngân: "..."

Tuy nhà họ Bá và nhà họ Hồ đều vô cùng giàu có nhưng cách dạy con lại cực kỳ nghiêm khắc, chuyện nào nên cứng rắn sẽ cứng rắn, chuyện nào cần mềm mỏng sẽ mềm mỏng.

Mặc dù con gái sẽ được cưng chiều hơn con trai một chút song vẫn không phải đến độ vô pháp vô thiên, tam quan lệch lạc như Vương Thùy.

Hồ Hạnh Ngân có thể kiêu ngạo nhưng không được khinh người, làm những chuyện phạm pháp và tồi tệ, đó là những chuyện ba mẹ chị đã nói với chị.

Chính vì thế mà từ trên xuống dưới của nhà họ Bá, Hồ đều trưởng thành một cách tốt đẹp.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Hồ Hạnh Ngân nhìn màn hình, không khỏi tặc lưỡi: "Cái đám giới thượng lưu nước A này thật sự nghĩ bản thân là thứ hai không ai chủ nhật à?!"

Cảm thán xong, chị lập tức quay sang hỏi ông cụ: "Ông ngoại, con đã cho người đi điều tra rồi, thật sự là Sa Hạ và Sa Tự Bắc."

Hồ Hạnh Ngân thấy bữa giờ ông cụ vẫn án binh bất động, chị vô cùng sốt ruột nên đã cho người lén lút tìm hiểu, đồng thời cũng nghe ngóng được một vài tin đồn không mấy hay ho.

Chị đắn đo suy nghĩ, rốt cuộc vẫn nói ra: "Ông ngoại, gần đây có tin đồn về Sa Hạ và nhà họ Ninh..."

Sau khi nghe Hồ Hạnh Ngân nói xong câu chuyện, ông cụ tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, chị hoảng hồn bưng tách trà lên cho ông uống vài ngụm: "Ông ngoại bình tĩnh, con cũng chỉ nghe nói thôi, người trong tay con có hạn nên không đào sâu được nội bộ của nhà họ Ninh, chưa xác thực được đúng sai thế nào, có lẽ là tin vịt thôi ông ạ."

Bá Diệp đặt ly trà xuống, ậm ờ đáp cho có lệ: "Ừ, ông hơi kích động chút thôi."

Sau đó ông gõ tay xuống mặt bàn, hùng hồ ra lệnh: "Đi, gọi điện thoại về nhà, bảo mọi người cuối tuần này họp gia tộc."

Hồ Hạnh Ngân: "..." Rồi xong tới công chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info