ZingTruyen.Info

[XUYÊN SÁCH] Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Ngược Đãi

Chương 44: Người chiến thắng là ai?

l_noah13

Đám Ninh Ngọc Niệm đi thêm khoảng mười phút thì tới được đỉnh núi, chỉ là nơi này cũng chẳng nhỏ, phóng mắt là một vùng đất trải dài, không thể nhìn thấy được điểm dừng, thế nên mọi người chia nhau ra tìm.

Những mãi đến khi sắc trời dần màu cam dần rãi xuống vạn vật, một nhóm khác xuất hiện ở chỗ này, nhóm Ninh Ngọc Niệm vẫn chưa tìm ra. Trong phút chốc ai nấy đều vô cùng sốt ruột, có chút đứng ngồi không yên.

Tuy bọn họ là nhóm đầu tiên lên đến đỉnh núi nhưng thực tế đây cũng không phải cuộc thi chạy mà quan trọng thứ tự trước sau, mấu chốt là giải thưởng cuối cùng, người nào tìm được đầu tiên mới là kẻ chiến thắng.

Cứ nghĩ tới việc bản thân sắp kiếm ra kho báu song lại có nguy cơ bị hớt tay trên thì Vương Thùy và Ninh Ngọc Niệm lập tức cảm thấy không thoải mái, chính vì vậy cả đám càng điên cuồng tìm kiếm hơn nữa.

Mãi đến lúc ánh tà chiều dần tắt, mặt trời chậm rãi khuất dạng ở đường chân trời, đỉnh núi càng lúc càng đông người, có vẻ như hầu hết các nhóm đã có mặt ở đây thì bộ đàm của những học sinh mới truyền đến một âm thanh xa lạ.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

"Kho báu đã được tìm thấy, mời tất cả các học sinh quay trở lại địa điểm tập kết. Xin nhắc lại, kho báu đã được tìm thấy, mời tất cả các học sinh quay trở lại địa điểm tập kết. Xin nhắc lại, kho báu đã được tìm thấy, mời tất cả các học sinh quay trở lại địa điểm tập kết."

Thông báo được lặp đi lặp lại tận ba lần cứ như sợ mọi người không nghe thấy rồi bỏ lỡ tin tức vậy.

Một học sinh ngây người: "Đù má, có phải tao muốn thắng quá nên xuất hiện mấy triệu chứng như lãng tai, hoa mắt, chóng mặt, xuất hiện ảo giác không bây?"

"Hình như tạo cũng bị giống mày đấy."

"Mày nghe được cái gì?"

"Có người tìm được kho báu?"

"..."

Mấy nhóm học sinh trên đỉnh núi hoàn toàn đờ dẫn, người nào người nấy đều nhìn xung quanh để xem ai đã tìm thấy kho báu nhưng đâu đâu cũng là những gương mặt hoang mang y hệt như vậy.

Cuối cùng nhóm chiến thắng là ai? Không lẽ nơi này không phải địa điểm cuối cùng?

Thoáng chốc cả ngọn ngúi đầy rẫy tiếng la hét thất thanh, nào là tiếc nuối vì chiến thắng nằm trong tầm tay, nào là tức giận muốn biết rốt cuộc ai đã âm thầm lặng lẽ cuỗm đi phần thưởng một cách không người hay biết.

Phía Vương Thùy cũng bàng hoàng, vẫn luôn không tin vào sự thật chính mình là nhóm đầu tiên đặt chân đến đỉnh núi nhưng chiến thắng đã vuột khỏi tầm tay: "Không thể nào, từ nãy đến giờ chẳng có ai tìm thấy mà."

Ninh Ngọc Niệm mím môi, một lúc sau mới nói ra suy đoán của bản thân: "Cũng có thể chúng ta đã tìm sai địa điểm."

Vương Thùy quả quyết lắc đầu: "Không đâu, nếu một nhóm chúng ta tìm sai cũng thôi đi, đằng này là hầu hết các nhóm đều hướng đến đây, thậm chí là nhóm của Sa Hạ cũng dẫn đầu leo lên đỉnh núi mà."

Cô ta nói vô cùng thuyết phục, không có chút lỗ hỏng nên Ninh Ngọc Niệm cũng không phản bác được.

Song cuối cùng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, giống như bọn họ đã vô tình bỏ qua điều gì đó.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Lúc này đám học sinh cũng không thể làm gì khác ngoài trở về địa điểm tập kết là ở sơn trang tư nhân kia, dù thế nào đi chăng nữa mọi người đều muốn tận mắt chứng kiến xem đội nào đã giành lấy chiến thắng dưới hàng trăm đôi mắt ở trên núi.

Khi đoàn người Ninh Ngọc Niệm bước vào sân lớn thì trời cũng nhá nhem tối, chừng mười phút sau, một giáo viên đứng lên thềm cao, thử giọng bằng micro.

"Alo 1,2,3,4."

"Hiện tại lớp trưởng các lớp hãy điểm danh sỉ số lớp mình rồi báo cáo lại với thầy nhé."

Tuy vô cùng tò mò và chả có hơi sức đâu mà quan tâm mấy chuyện râu ria này nhưng đám học sinh vẫn biết đây là việc tất yếu, chơi bời thì chơi bời, sự an toàn của mọi người vẫn phải được đặt lên hàng đâu.

Sau khi chắc chắn không có những trường hợp như thiếu học sinh, học sinh đi lạc hoặc mất tích thì vị giáo viên mới yên tâm bắt đầu phần lũ nhóc kia trông đợi nhất: Công bố kết quả cuộc đua.

"Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu công bố nhóm đã giành được chiến thắng chung cuộc ngày hôm nay. Mọi người có hồi hộp không nào???" Giáo viên đó cố gắng khuấy động bầu không khí lên.

"Có!!!" Đám học sinh cũng cực kỳ nể mặt mà đáp lại một chữ "có" to rõ, từng âm thanh đều tràn đầy hơi thở thanh xuân, hiếu chiến và nhiệt huyết.

"Trước khi nói về nhóm chiến thắng, thầy có một câu hỏi muốn hỏi mọi người, các em có giải được manh mối về địa điểm cuối cùng là gì không?"

"Là đỉnh núi!"

"Đỉnh núi."

Đám học sinh nhao nhao trả lời.

Giáo viên đó đáp: "Đúng vậy!"

Đám học sinh bắt đầu ngơ ngác, nhất là bọn Ninh Ngọc Niệm, nếu vậy thì hết sức vô lý, rõ ràng bọn họ là nhóm đầu tiên leo lên được đỉnh núi, kể cả những nhóm sau lần lượt tìm đến vẫn chẳng tài nào tìm ra.

Bỗng chốc mọi người có loại cảm giác bị lừa gạt vô cùng sâu sắc.

Song chưa đợi bọn họ nói gì thì giáo viên kia đã tiếp tục công cuộc đưa đẩy, chơi đùa học sinh của bản thân: "...Nhưng mà cũng không đúng."

Tất cả mọi người: ???

Hả?

Là sao?

Đám học sinh bắt đầu ầm ĩ hết cả lên, nào là đòi nhà trường nói rõ ra đừng có ấp a ấp úng nữa, nào là nói nhà trường chơi trò lừa gạt con nít, tóm lại là hỗn loạn thành một mớ bòng bong.

"Nào nào im lặng, bình tĩnh!!! Bây giờ thầy sẽ công bố đáp án chính xác nhất."

"Nhóm của Ninh Ngọc Niệm có ở đây không?" Nhóm của Ninh Ngọc Niệm nghe thấy mình được nhắc tên liền giật thót, năm người đồng loạt giơ tay lên.

"Rất tốt, có phải lúc các em lên đỉnh núi đã gặp hai ông cháu lạ mặt không?"

Ninh Ngọc Niệm nhận micro từ tay của một bạn học sinh, vì là nhóm trưởng nên đại diện nhóm trả lời, cô ta gật đầu: "Dạ đúng rồi ạ."

"Các em có nhớ ông cụ đó đã nói gì không?"

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Ông cụ?

Ông cụ gì cơ?

Đám học sinh xung quanh thì ngẩn tò te, chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ đến chậm một bước, bởi vậy đã bỏ lỡ chuyện nào đó ư?

Lúc này, rốt cuộc Ninh Ngọc Niệm cũng đã nhớ ra, bởi vì trong tiềm thức của cô ta cho rằng đây chỉ là một khúc nhạc điệm không đáng nhắc tới nên mất một lúc cô ta mới biết đối phương đang nhắc đến chuyện gì.

Ninh Ngọc Niệm lập tức ngước lên đáp: "Dạ thưa thầy, ông cụ đó muốn chúng em giúp đỡ vì cháu của ông ấy bất tỉnh."

Giáo viên vừa lòng hỏi tiếp: "Vậy mục đích lên núi của ông ấy là gì các em nhớ không?"

Năm người nhìn nhau rồi cố gắng hồi tưởng lại cảnh tượng đó, thú thật là bọn họ không để bụng lắm, dù sao cũng là một người lạ mặt, hơn nữa trong đầu đều là suy nghĩ làm thế nào để giành chiến thắng nhanh hơn đội của Sa Hạ.

Hoàn toàn không hề quan tâm những lời đối phương nói.

Vẫn là Ninh Ngọc Niệm có trí nhớ tốt nhất trong nhóm: "Dạ là ông cụ dẫn cháu mình lên núi để ngắm hoàng hôn vì đứa bé muốn vẽ mặt trời."

Vừa dứt lời thì cô ta lập tức giơ tay che miệng, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt. Những chi tiết cũ cứ như một bộ phim chiếu chậm, lần lượt hiện lên trước mắt Ninh Ngọc Niệm, từng thứ từng nhứ, hóa ra sự thật đã cách bọn họ gần đến như thế...

Vẽ mặt trời.

Manh mối là nơi mặt trời gặp gỡ đất mẹ... Lúc đó ông cụ ấy đã quỳ sụp xuống đất, bên cạnh là đống giấy vụn màu trắng...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info