ZingTruyen.Com

[XUYÊN SÁCH] Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Ngược Đãi

Chương 43: Quả hồng châu

l_noah13

Khi cả đám sắp lên đến đỉnh núi thì bắt gặp một cảnh tượng cực kỳ đáng ngờ.

Mọi người đều đồng loạt dừng chân lại.

Phía trước là một ông cụ lưng còng đang ngồi quỳ bên cạnh một đứa bé, có vẻ như đứa bé đó đã bất tỉnh, xung quanh bọn họ là đống giấy vụn và bút màu.

Nói đáng ngờ là vì giữa rừng núi vắng lặng, sinh vật sống đi bằng hai chân, biết xài bộ đàm, biết chơi truy tìm kho báu hiếm hoi là bọn học sinh thì đột nhiên xuất hiện một già một trẻ cực kỳ lạ mặt và bất thường.

Sa Hạ giật thót, gì đây, đang yên đang lành từ thể loại hành động, phiêu lưu mạo hiểm pha chút đấu trí lại chuyển sang phim kinh dị à?

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Ở những nơi rừng thiêng nước độc cũng không thiếu mấy oan hồn...

Hiển nhiên ba nữ sinh kia đều chung suy nghĩ với cô, thoáng chốc bước chân nặng như chì, không tiến lên phía trước nổi.

Trái lại Giang Nguyên không nghĩ vậy, anh chẳng tin chuyện tâm linh ma quỷ mà dám chắc họ là người, chỉ là sợ có ẩn ý gì đó, anh trầm ngâm suy nghĩ về hai ông cháu trước mắt.

Đúng lúc này phía sau lưng bọn họ truyền tới một trận bước chân vồn vã lẫn gấp rút.

Bọn Sa Hạ đồng loạt xoay đầu lại nhìn.

Ban đầu chỉ là năm chấm đen nho nhỏ, khi đám người kia lại gần thì mới có thể nhìn rõ gương mặt.

Hóa ra là nhóm học sinh khác.

Lúc này mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm. Sương Mai đứng một bên khẽ lẩm bẩm: "Ninh Ngọc Niệm?"

Phía đối diện đúng là nhóm Ninh Ngọc Niệm và Vương Thùy, có lẽ họ cũng chẳng ngờ sẽ chạm mặt Sa Hạ ở đây nên thoáng chốc ngẩn người.

Vương Thùy nhíu mày, cô ta cứ nghĩ nhóm của mình là nhóm dẫn đầu cuộc đua truy tìm kho báu, nào ngờ cách đích đến một khoảng cực kỳ ngắn, cách chiến thắng chưa tới vài chục mét thì đã có nguy cơ thua cuộc.

Sột soạt.

Hai bên còn chưa kịp nói gì với nhau thì chỗ ông cụ bỗng nhiên phát ra âm thanh thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Năm cái đầu xoay sang nhìn cùng một lúc.

Dường như động tĩnh hai nhóm học sinh khá lớn đã làm ông cụ giật mình ngước lên, thấy có người đến thì gương mặt ông ấy hiện lên sự mừng rỡ, toàn thân kích động tới mức run run.

"Cứu, cứu cháu ông với!"

Giọng ông lão hết sức thảm thiết cùng tuyệt vọng.

Bấy giờ không chỉ đám Sa Hạ mà bọn Ninh Ngọc Niệm cũng gia nhập đội hình yếu bóng vía, ban đầu nào quan sát xung quanh, mãi khi cụ cất lời, Ninh Ngọc Niệm mới hoảng hốt nhìn sang. Sa Hạ căng da đầu, cố gắng hỏi ông ấy: "Cháu của ông bị gì vậy ạ?"

"Ông không biết nó bị gì nữa, rõ ràng lúc nãy vẫn còn rất tốt, vài tiếng trước bỗng dưng thằng bé bảo vừa buồn nôn vừa đau bụng, ông cũng nghĩ nó ăn bậy ở nhà nên tiêu hóa không ổn thôi, kết quả là bây giờ ngất xỉu, hôm nay ông định dẫn nó lên đỉnh núi vì nó cứ nằng nặc đòi vẽ mặt trời mặt trăng gì đấy, ông đành phải chiều theo dẫn nó lên đỉnh núi, nào ngờ lúc xuống núi lại xảy ra chuyện này." Ông cụ nức nở ôm lấy cháu mình.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Thật ra bây giờ mọi người đã nắm chắc tám phần ông cụ là người rồi nên cũng không còn sợ quá. Về phần có phải lừa gạt hay không thì khó nói lắm...

Thời đại 4.0, những thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó kia vô cùng nhiều, dù sao con người vẫn phải mang lòng phòng bị, bản thân không chủ động hại người cũng chẳng có nghĩa là người ta sẽ không hại mình.

Nhưng giả thật gì thì Sa Hạ cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Bây giờ quan trọng nhất là chạy chữa giúp thằng nhóc chứ không phải đứng đây đôi co rằng ông cụ có nói thật hay không.

Giang Nguyên liếc mắt đã hiểu cô nghĩ gì, anh nhướng mày: "Muốn giúp sao?"

Thực tế Giang Nguyên chẳng phải loại người tốt lành, mười tám năm nay, anh đều dùng trạng thái thờ ơ và đôi mắt lạnh lùng để nhìn thế giới, anh chưa từng biết cảm giác thương hại, đồng cảm.

Nếu là trước đây, anh sẽ khịt mũi xem thường khi đối diện với cảnh tượng kia, sau đó mắt cũng chả nháy một cái mà rời đi.

Sa Hạ gật đầu: "Muốn."

Vì vậy Giang Nguyên không chần chừ mà dẫn đầu nhóm tiến về phía ông cụ.

Ngược lại Vương Thùy và Ninh Ngọc Niệm liếc nhau một cái rồi thì thầm với nhóm mình: "Chúng ta tranh thủ đi thôi, đám Sa Hạ lo chuyện bao đồng cứ để tụi nó làm."

Một thành viên không đồng ý: "Nhưng ông cụ kia đang cần người giúp đỡ mà."

Dù sao cái việc thấy người gặp nạn lại vòng đường khác cực kỳ quá đáng, lương tâm họ không cho phép điều đó.

Vương Thùy hừ lạnh: "Giúp? Nhìn là biết ông lão đó lừa gạt rồi, loại thủ đoạn thấp kém này mà chị còn chả nhìn ra à?"

Thành viên đó hết sức tức giận, bị đối phương mỉa mai như vậy thì lập tức muốn nhào lên đôi co một phen, chưa kể Vương Thùy còn nhỏ hơn chị ấy hai tuổi.

Ninh Ngọc Niệm vội vàng kéo chị ấy lại, đổi cách nói khác xem như xoa dịu người ta: "Đàn chị bình tĩnh đi ạ, hai ông cháu đó đã có nhóm của Sa Hạ giúp đỡ, tụi mình ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân hơn thôi chứ cũng không làm được gì. Chi bằng chúng ta cứ tiếp tục hành trình, đợi quay về thì hỏi han thông tin ông cụ rồi đến thăm sau."

Ba thành viên khẽ nhìn nhau, thấy Ninh Ngọc Niệm nói cũng chẳng sai, bây giờ giải thưởng đã trong tầm tay, nếu mãi ở đây giằng co chỉ tổ tốn thời gian.

Chính vì thế họ đã được Ninh Ngọc Niệm tẩy não thành công.

Sương Mai đang đỡ ông cụ, nghe tiếng bước chân bọn họ liền quay sang, cô nhóc sững sờ nói với theo: "Đù má Vương Thùy, mày định hớt tay trên tụi tao vậy hả?"

Vương Thùy cũng bỏ chút thời gian đứng lại để xỉa xói: "Hớt tay trên gì? Tụi bây lo chuyện bao đồng thì chịu đi chứ? Còn bày đặt làm việc tốt, không chừng ông ta giả vờ ăn vạ để lừa tiền tụi bây đấy."

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Cao Hi và Tôn Như Ý vốn chẳng quen biết Vương Thùy nghe vậy liền không tự chủ được mà phát điên lên: "Này, mày ăn nói cái kiểu gì thế? Còn là tiếng người nói sao?"

Đừng nói là đám Sa Hạ, ngay cả ba người cùng nhóm Ninh Ngọc Niệm cũng chẳng nghe nổi.

Đời trước mẹ Sa Hạ là bác sĩ nên cô vẫn có những kiến thức cơ bản về y tế, cô cúi đầu nghe nhịp tim, kiểm tra hơi thở của nhóc con, sau đó cô phát hiện bàn tay đứa bé đang nắm chặt thứ gì đó.

Sa Hạ nhíu mày mở bàn tay thằng nhóc ra, nhìn thấy thứ ở trong đó thì vài giây sau cô trợn mắt: "Toang rồi."

Đó là một loại quả màu tím lớn chừng trứng gà, nó đã bị cắn một góc lộ ra phần ruột màu hồng, phần hạt có một lớp cùi màu trắng đục. Bên trong cùi có một hạt to màu tím và khá dẹp.

Giang Triều nhận ra sắc mặt cô không ổn nên lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"

Sa Hạ hít vào một hơi rồi ngẩng đầu nói với anh: "Có lẽ thằng bé ăn trúng quả dại và bị ngộ độc. Nếu tôi đoán không lầm thì đây là quả hồng châu."

Sương Mai cũng không biết loại quả này: "Sẽ chết người sao?"

Sa Hạ gật đầu: "Đã có trường hợp như vậy, nhưng không phải không cứu được. Cũng may đứa bé này chẳng có những triệu chứng như co giật hay ngừng thở, hẳn là ăn khá ít, hiện tại đưa thằng bé đến trạm y tế sớm nhất, trong quá trình đó thì cho bé uống nhiều nước."

Trạm y tế gần nhất là sơn trang tư nhân của ông cụ Bá, sơn trang cái gì cũng có nên việc có các thiết bị y tế là chuyện bình thường.

Giang Nguyên nghe vậy thì lập tức bế đứa bé lên, Cao Hi và Tôn Như Ý không thèm quan tâm tới đám Ninh Ngọc Niệm nữa, nghe Sa Hạ nói là lòng dạ đều sốt ruột hết cả lên, họ vừa đỡ ông lão vừa trấn an ông rằng sẽ không sao đâu.

Vương Thùy nghe Sa Hạ nói hưu nói vượn thì không nhịn được mà lên tiếng mỉa mai: "Đúng là một đám người thích diễn, người giả làm bệnh nhân, người giả bác sĩ, cười chết tao."

Lần này chẳng còn ai lên tiếng cãi nhau với Vương Thùy nữa.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Ba thành viên trong nhóm Ninh Ngọc Niệm vô cùng khó chịu, lương tâm cắn rứt khiến họ chẳng tài nào yên lòng, họ định bước ra khỏi hàng ngũ liền nghe Vương Thùy nói tiếp.

"Được rồi, chúng ta đi thôi, còn rề rà nữa sẽ có nhóm khác tới trước đấy."

Câu này đã làm bước chân họ nặng như chì.

Đoàn người Sa Hạ lũ lượt xuống núi, bọn Ninh Ngọc Niệm thì tiếp tục leo lên đỉnh núi, mỗi người một hướng.

Trong một căn phòng ở sơn trang, một ông cụ đang ngồi uống trà, cụ nhắm mắt hưởng thụ hương vị của trà, trước mặt là hàng loạt màn hình lớn nhỏ chiếu về những cảnh tượng trên ngọn núi - Nơi đám học sinh trường THPT A tham gia trò chơi truy tìm kho báu.

Mà màn hình chính ở giữa lại là hình ảnh của nhóm người Sa Hạ và Ninh Ngọc Niệm.

Hồi lâu sau, ông cụ Bá mới mở miệng nói với cô gái bên cạnh: "Tuy ông chưa từng thấy mặt con bé nhưng hiện tại, ông có thể dám chắc với con tám phần rằng, con bé chính là em họ của con."

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Ánh mắt Hồ Hạnh Ngân khẽ lay động, thú thật thông qua mấy hành động vừa nãy, chị cũng có chút thiện cảm với Sa Hạ, là một đứa bé thông minh, hơn nữa còn rất lương thiện.

Tuy tính tình Sa Hạ rất tốt, không có chỗ chê nhưng chỉ dựa vào những thứ trên mà chắc chắn Sa Hạ là con cháu nhà họ Bá thì không đủ thuyết phục.

Chẳng lẽ ông cụ đã nhìn ra chỗ nào đó mà chị không biết?

Người xưa nói cấm có sai, gừng càng già càng cay!

Hồ Hạnh Ngân lập tức hỏi ra thắc mắc của mình: "Sao ông ngoại lại nghĩ như vậy?"

Bá Diệp đặt ly trà xuống, sau đó cười khà khà, trông cực kỳ tự hào: "Vì con bé là đứa đẹp nhất nãy giờ ông gặp."

Gen người nhà họ Bá ấy à, chỉ có hơn chứ không có kém. Hồ Hạnh Ngân: "..." Gì vậy trời!! Khó vậy cũng nghĩ ra?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com