ZingTruyen.Info

[XUYÊN SÁCH] Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Ngược Đãi

Chương 41: Tim đập nhanh

l_noah13

"Lâu quá không gặp, bạn cùng bàn."

Chủ nhân của giọng nói mặc chiếc hoodie màu be, hai ống tay áo được vén lên tận khủy tay lộ ra hai cánh tay màu lúa mạch, nhìn kỹ còn phát hiện ẩn ẩn gân xanh, trông vô cùng nam tính và rắn rỏi.

Đôi mắt Sa Hạ tròn xoe, cô hơi ngu người. Sao anh lại ở đây?

Không phải anh sẽ không tham gia chuyến đi lần này ư? Không đúng, phải nói là từ trước đến giờ anh đều khinh thường, y như Sa Tự Bắc vậy, thay vì bỏ thời gian vào hoạt động nhàm chán vô bổ này thì họ tình nguyện làm việc khác.

Có thể nói đây là năm đầu tiên có cả hai người cùng tham gia.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Thật ra Giang Nguyên vốn không định tham gia, tận 11 giờ anh mới thức dậy, đáng lẽ hôm nay là ngày đi học, nếu không tổ chức tham quan thì anh sẽ gặp Sa Hạ, nghĩ đến chuyện ba ngày bốn đêm cộng thêm một ngày nhà trường tặng kèm để đám học sinh lấy lại sức không được nhìn thấy Sa Hạ, Giang Nguyên cảm thấy toàn thân đều bực bội.

Ban đầu Giang Nguyên đã nghĩ chỉ vài ngày không gặp cũng chẳng sao, dù gì mười tám năm trước anh chưa từng gặp cô vẫn sống tốt đó thôi?

Song tưởng tượng đến viễn cảnh đám con trai không biết điều thấy sắc nổi lòng tham, có rắp tâm bẩn thỉu với cô, sau đó dụ con thỏ nhà anh chạy thì Giang Nguyên bắt đầu đứng ngồi không yên.

Vì đi xe nhà nên thời gian lên đường cũng rút ngắn lại, trước khi đến, Giang Nguyên đã nhăn tin báo trước cho chủ nhiệm Hà Thanh Dương, ông ấy biết tin liền canh giờ ra đưa bọn họ vào trong. Thế nên mới có một màn bất tình lình xuất hiện này.

Giang Nguyên nhìn cô gái nhỏ đang ngơ ngẩn thì đáy lòng trở nên mềm mại, anh định giơ tay búng trán cô nhưng nhớ tới lần trước bản thân cũng làm như vậy, kết quả để lại một dấu đỏ thì bàn tay liền chuyển hướng, đổi thành xoa đầu cô: "Sao vậy? Vui mừng quá nên đần luôn rồi à?"

Độ ấm từ lòng bàn tay truyền ở đỉnh đầu xuống làm Sa Hạ bừng tỉnh, cô chớp chớp mắt: "Sao anh lại ở đây?"

Giang Nguyên qua loa đáp: "Nhớ bạn nhớ lớp."

Sương Mai và hai nữ sinh: "..." Nói cứ như thật vậy?

Hiển nhiên Sa Hạ không tin nhưng cô cũng chẳng nghĩ ra lý do thật sự khiến Giang Nguyên "đại giá quang lâm" tới tận đây, cuối cùng cô đành bỏ qua.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Sau đó cô "à" lên một tiếng như nghĩ đến chuyện nào đó, cô quay sang hỏi ba người còn lại: "Đàn chị, Mai Mai, em có thể mời Giang Nguyên vào nhóm không ạ? Dù sao nhóm mình vẫn đang thiếu một người."

Chủ yếu là Giang Nguyên chẳng có bạn trong lớp, mà những người khác cũng chả dám đến mời anh gia nhập vào nhóm, thằng bạn cùng bàn có EQ quá thấp, cô không khỏi cảm thán.

Dù ba nữ sinh kia sợ Giang Nguyên song thực tế anh vẫn chưa làm gì quá đáng với họ, nếu từ chối thì trông có vẻ không tốt lớp.

"Được."

"Không thành vấn đề..."

"Tớ sao cũng được."

Nhưng đến đoạn này bỗng Sa Hạ cảm thấy không đúng lắm, nữ chính còn lù lù ở đằng kia, cô ở đây lo chuyện bao đồng làm gì? Không chừng hôm nay chính là lần chung đụng trời ban dành cho nam nữ chính ấy chứ?

Sa Hạ quay sang nhìn Giang Nguyên, cô thử hỏi anh: "Hay anh có muốn vào nhóm khác không?"

Giang Nguyên nheo mắt: "Trong lớp tôi chẳng biết ai ngoài em cả."

Sương Mai: ??? Gì, rồi nãy ai vừa nói nhớ bạn nhớ trường?

Hai nữ sinh: "..."

Sa Hạ có chút khó xử, thật ra cô không phản cảm đối với người bạn cùng bàn bất đắc dĩ này nhưng dù sao tầng thân phận nam chính của anh còn đó, ngoài giờ học thì lúc nào nên giữ khoảng cách vẫn nên giữ.

Lúc này như cảm nhận được điều gì, Sa Hạ xoay sang bên tay phải liền thấy Vương Thùy và Ninh đâu Ngọc Niệm đang dán mắt về phía này.

Vừa nhắc tào thào là tào tháo xuất hiện.

Giang Nguyên là ai? Không lý nào anh không cảm nhận được sự kỳ lạ của Sa Hạ, những tháng này, rõ ràng tình hình giữa cả hai đã biến chuyển tốt, thỏ nhỏ không quá sợ hãi anh như trước đây nữa, mà bản thân anh cũng cố gắng thu hồi tất cả răng nanh của mình lại, chỉ vì sợ sẽ dọa đến cô.

Song lúc nào Sa Hạ cũng vẽ lên một lằn ranh, cô không bước qua, luôn luôn bảo trì mối quan hệ không tốt không xấu, cứ như những người bạn bình thường vậy.

Và hiển nhiên, Giang Nguyên cũng không được phép lấn sang.

Mặc dù anh không rõ thứ tình cảm mình dành cho Sa Hạ là gì nhưng Giang Nguyên biết anh không thích cụm từ "bạn bè bình thường" kia, anh không muốn bản thân sẽ như bao người, chỉ là một người lướt ngang qua đời cô.

Chẳng hiểu sao Giang Nguyên cảm thấy vô cùng tức giận, cũng... có chút âm ỉ và nhói đau.

Giang Nguyên mấp mấy môi, sau đó hỏi: "Tôi không thể vào nhóm của em sao?"

Giọng nói cần bao nhiêu tủi thân thì có bấy nhiêu tủi thân, gương mặt điển trai cũng thoáng qua vẻ mất mác, nếu Giang Nguyên có tai, Sa Hạ dám chắc cô sẽ thấy chúng rũ xuống.

Cả người Giang Nguyên hệt chú chó bị tên chủ nhẫn tâm, ác độc bỏ rơi vậy.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Sa Hạ: "..."

Này, anh đừng có mà phạm quy nhé!

Ngày thường Giang Nguyên luôn bày ra dáng vẻ con ông cháu cha, khí thế cực kỳ áp người, chỉ có Sa Hạ chịu thua chứ anh chưa từng lép vế như thế.

Thử nghĩ xem, một tên đẹp trai đến mức khó diễn tả nổi bỗng dùng ánh mắt trông mong nhìn bạn, mong bạn hãy vươn tay giúp đỡ người đó, còn chính bản thân bạn thức tế cũng chẳng chán ghét đối phương gì... Sao từ chối được hả trời?!

Ba nữ sinh đứng phía sau đã quên mất thiếu niên kia đáng sợ tới nhường nào, giờ này trong đầu toàn bộ là bộ dáng ỉu xìu tủi thân của anh: "Hạ Hạ, hay em cứ để Giang Nguyên vào nhóm chúng ta đi, dù sao phải đủ người mới bắt đầu nhận bản đồ được, nhanh chân mới có cơ hội chiến thắng chứ."

Sa Hạ cắn cắn môi, cũng đúng, bây giờ điều quan trọng nhất đối với cô là trò chơi truy tìm bản đồ kho báu, vốn trò chơi diễn ra không bao lâu, đâu phải cầu hôn cưới xin gì mà cô đắn do chần chừ lâu như thế?

Làm tư tác tư tưởng cho bản thân xong, Sa Hạ đã thoải mái phần nào, cô gật đầu: "Vậy anh vào nhóm chúng tôi đi?"

Giang Nguyên chỉ chờ mấy lời này của cô: "Được."

Thế là nhóm nhỏ năm người cứ vậy được thành lập, nhóm trưởng là chị Cao Hi. Sa Hạ thích giải câu đố, việc dẫn dắt quản đội thì cô không có hứng thú.

Giang Nguyên càng không.

Sương Mai là vì xấu hổ, dù sao cô nhóc cũng không học lớp 12/2, đi ké thôi nên biết thân biết phận đóng vai người tàng hình.

Lúc đi đến chỗ giáo viên chủ nhiệm để nhận bản đồ thì đúng lúc đụng mặt nhóm của Ninh Ngọc Niệm.

"Hạ Hạ, có gì chúng ta giúp đỡ nhau nhé." Ninh Ngọc Niệm bắt chuyện với cô trước, khóe mắt lơ đễnh liếc về phía Giang Nguyên đứng phía sau.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Sa Hạ gật đầu một cách qua loa, cũng không thèm trả lời cô ta, cô nhận lấy bản đồ từ tay Hà Thanh Dương rồi nghe ông dặn dò:

"Những nơi đánh dấu chéo là nơi cất chiếc hộp gỗ, hiển nhiên không phải hộp nào cũng sẽ có manh mối, đôi khi là rỗng, đôi khi là trừng phạt, đôi khi là phần thưởng, tùy vào vận may các em. Ở đây có năm cái bộ đàm, các em giữ cẩn thận để có thể liên lạc với nhau, nhấn vào nút đỏ nếu có chuyện ngoài ý muốn, thầy cô sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào."

Sơn trang này bốn phía đều có người của nhà họ Bá canh gác, cực kỳ an toàn, hơn nữa trước khi làm ra trò chơi truy tìm kho báu này, nhà trường cũng đã kiểm tra lại một phen, sẽ không có nguy hiểm gì, chỉ là phòng ngừa vẫn hơn.

Trước khi đi, họ phải giao nộp tất cả tài sản cá nhân như điện thoại di động, ví tiền... Trên người chỉ có balo đựng nước uống, đồ ăn vặt, dụng cụ y tế, bộ đàm và bản đồ, hoàn toàn chẳng khác nào mấy bộ phim sinh tồn cả.

Điều này khiến mọi người vô cùng hứng thú, nếu ban đầu còn miễn cưỡng tham gia thì giờ đây ai nấy đều hết sức phấn khích và hào hứng.

Giang Nguyên rũ mắt nhìn đôi mắt sáng rực của cô gái nhỏ, anh mở miệng hỏi: "Muốn thắng không?"

Sa Hạ nghe tiếng anh liền ngước lên, sau đó cô quyết tâm gật đầu: "Muốn."

"Được, vậy chúng ta cùng giành chiến thắng nào." Giang Nguyên khẽ cười, giơ tay lên xoa đầu cô, hành động hết sức dịu dàng.

Trong một thoáng nào đó, trái tim Sa Hạ đã không nghe theo sự kiểm soát của chủ nhân.

Nó đập nhanh như thể bên trong đang mở một bữa tiệc, ầm ĩ, náo loạn và điên rồ.

Sa Hạ không tự nhiên bước nhanh về phía trước, bỏ những người đỏ ở lại phía sau, tiếp theo cô mới run run đặt tay lên ngực trái, cảm nhận nhịp tim của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info