ZingTruyen.Asia

[XUYÊN SÁCH] Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Ngược Đãi

Chương 38: Mục đích

l_noah13

"Xin chào mọi người, tôi là Bá Diệp, chủ của sơn trang này."

Bất giác đám học sinh cũng đứng nghiêm chỉnh hơn, thứ nhất là Bá Diệp là người lớn tuổi, đồng thời toàn thân đều toát ra khí thế không giận mà uy, trông có vẻ hòa nhã nhưng thực tế vẫn khiến lũ nhóc vắt mũi chưa sạch kia dè chừng. Hơn nữa người ta còn là chủ sơn trang này, địa hình ở đây cực kỳ tốt, thời buổi này, không phải chỉ cần có tiền là sẽ mua được bất động sản, quyền thế và quan hệ là điều tất yếu.

Thật ra sơn trang này vốn không phải để tham quan hay du lịch gì, đây là một sơn trang tư nhân của nhà họ Bá, cũng có thể xem là nơi ông cụ Bá đang nghỉ dưỡng, đừng nói là cả đoàn học sinh đến đây chơi, nếu là ngày thường, con cháu Bá Diệp muốn tới đây cũng phải có sự cho phép của ông cụ.

Chỉ là không hiểu tại sao lần này Bá Diệp lại tự đề xuất ý kiến với bạn thân ông là hiệu trưởng trường THPT A rằng có thể đưa đám học sinh đến, điều kiện là học sinh khối mười hai.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Hiệu trưởng trường tên Nguyễn Bình An, ban đầu ông ấy cũng lờ mờ tại sao Bá Diệp bỗng dưng muốn làm vậy, sau khi nghe lý do thì không khỏi giật mình, cuối cùng còn vui vẻ hỗ trợ ông một phen.

Trở về hiện tại, ánh mắt Bá Diệp quét khắp bốn phía, song vì quá đông mà ông cụ có chút hoa mắt nhức đầu, cuối cùng ông cũng mở miệng: "Hy vọng mọi người sẽ chơi vui vẻ, nếu có bất cứ vấn đề gì có thể liên hệ với cháu gái tôi."

Chị gái ở bên cạnh cũng lên tiếng đáp, chỉ là gương mặt không mấy mặn mà: "Đúng vậy."

Cứ như chẳng tình nguyện.

Mà cũng chẳng khác bao nhiêu, Hồ Hạnh Ngân thật sự rất ghét việc phải giao tiếp với đám con nít này, nếu không phải vì tò mò về "người kia" thì dễ gì chị đồng ý xuống nước tới đây phục vụ cho bọn họ.

Thật ra Hồ Hạnh Ngân vẫn không hiểu ông ngoại mình muốn làm gì, nếu muốn tìm người thì trực tiếp sai người điều tra một chút là xong, bày nhiều trò như vậy làm chi?

Nào ngờ Bá Diệp chỉ cười khà khà bảo rằng thế mới kích thích, mới thần bí.

Hồ Hạnh Ngân: "..."

Được rồi, ông vui là được, nhà họ Bá mới chuyển sản nghiệp về nước, hiện tại ai ai trong nhà cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, chỉ mỗi ông cụ là rảnh rỗi nhất, nhân dịp này Hồ Hạnh Ngân cũng có thể trốn việc.

Sau đó hai ông cháu liền dẫn đầu đám học sinh bước vào trong.

Lúc Sa Hạ đặt chân quá cảnh cổng mới nhận ra sơn trang lớn hơn cô tưởng tượng rất nhiều, không thấy được điểm tận cùng là ở chỗ nào, dường như chiếm hết một phần ba ngọn núi, bỗng dưng cô nghĩ đến hai chữ "hoàng cung".

Hèn chi nhà trường dám nhét cả đoàn học sinh ở trong một sơn trang tư nhân mà không cần thuê khách sạn hay homestay, tuy THPT A ít học sinh hơn so với những trường cấp ba khác nhưng số lượng vẫn sẽ có chút quá sức đối với sức chứa của sơn trang.

Đám học sinh nối đuôi nhau, vừa nhìn xung quanh vừa trầm trồ ngạc nhiên, người nào người nấy đều cảm thán lần này nhà trường đã tổ chức một chuyến đi nghỉ dưỡng đúng nghĩa và chất lượng.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Ngay cả loại tiểu thư công chúa như Ninh Ngọc Niệm và Vương Thùy cũng không kiểm soát được mà trầm trồ, ban đầu cả hai còn khá bĩu môi xem thường đám học sinh xung quanh cứ như người nhà quê lần đầu lên thành phố, bây giờ cũng dáo dác dòm ngó chỗ này chỗ kia. Dù đã đi du lịch nhiều nơi, chứng kiến bao nhiêu dinh thự, nơi nghĩ dưỡng sang trọng nhưng chưa từng thấy một sơn trang cổ kính, nguy nga và tráng lệ như vậy.

Càng quan sát, hai người càng nhận ra ông cụ nhà họ Bá kia chắc chắn không đơn giản.

Nhưng bọn họ lặn lộn trong cái giới thượng lưu, ngoài nhà họ Giang ra thì chẳng biết có sự tồn tại của họ Bá.

Lúc trở về thử hỏi trưởng bối xem sao.

Từ nhỏ bọn họ đã được dạy dỗ phải cố gắng kết bạn với những người cùng tầng lớp, còn kiểu thường dân thì không hẳn là không được phép, chỉ là hạn chế, nên dừng ở mức độ xã giao thôi.

Chính vì vậy mà khi Sa Hạ từ bỏ cái họ "Ninh", từ bỏ vinh hoa phú quý để trở về cuộc sống "củi gạo mắm muối dầu giấm trà", Ninh Ngọc Niệm thật sự không hiểu nổi quyết định đó của cô, thậm chí cho rằng cô ngu ngốc không hiểu chuyện, kiểu gì sau này Sa Hạ cũng sẽ thấy vất vả rồi quay lại cầu xin bọn họ. Ba người Sa Hạ, Sa Tự Bắc và Sương Mai đi tít ở phía sau.

Sa Tự Bắc chủ động kéo vali của Sương Mai, lưng anh đeo balo của bản thân, trước ngực là balo của Sa Hạ, tóm lại cứ như móc treo đồ vậy, trên tay hai cô nhóc kia chẳng có thứ gì.

Lúc đầu Sương Mai muốn tự thân vận động, cô nhóc tự nhận thức được vali mình nặng cỡ nào, chắc phải gấp đôi balo hai anh em họ Sa, thật sự ngại ngùng khi để nam thần kéo hành lí giúp.

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Sa Tự Bắc là ai? Là tình nhân trong mộng biết bao nữ sinh trong trường, nếu không phải "dựa hơi" Sa Hạ, cô nhóc làm gì có cơ hội đi chung với anh chứ.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng một khi dính vào Sa Hạ là Sương Mai cũng chẳng nhớ tới nam thần nào nữa, vừa ôm tay cô vừa hoạt bát ngắm nhìn khắp nơi.

Thực tế trong mắt Vương Thùy, mối quan hệ giữa Sa Hạ, Sương Mai khá mưu mô, không đơn thuần như cô ta và Ninh Ngọc Niệm.

Sa Hạ tiếp cận Sương Mai là vì gia cảnh, quyền thế của Sương Mai có thể so với đám cô ta, ôm được cái đùi như Sương Mai thì rõ ràng một bước lên mây.

Ngược lại, Sa Hạ chẳng có gì nên hồn ngoài bên trên có anh hai là Sa Tự Bắc, Sương Mai cũng như bao nữ sinh khác, thích anh nên mới đồng ý hạ mình chơi cùng Sa Hạ.

Tóm lại cả hai đều có mục đích riêng, đều lợi dụng nhau.

Cô ta sẽ chóng mắt lên xem họ sẽ giả vờ được đến lúc nào.

Nếu Sa Hạ nghe thấy mấy lời này, chắc chắn cô sẽ hô to: "Oan quá oan quá!" Tận mấy hôm trước Sa Hạ mới biết gia cảnh Sương Mai không hề đơn giả thông qua việc ba cô nhóc tặng loạt máy lạnh cho giáo viên QAQ.

Sa Hạ cũng chẳng nghi ngờ mục đích của Sương Mai, vì làm gì có mục đích???

Bạn bè chơi với nhau mà cứ nghi thần nghi quỷ thế thì nghỉ khỏe cho lành.

Hơn nữa cô vẫn cực kỳ tin tưởng nhân phẩm cô nhóc, đồng thời tin tưởng mắt nhìn người và cảm giác của bản thân, Sương Mai là một đứa trẻ được dạy dỗ vô cùng tốt, tuy khá trẻ con nhưng đâu phải trẻ con là xấu? Điều đó chỉ chứng tỏ cô nhóc lớn lên trong một gia đình tràn đầy tình yêu thương thôi.

...

https://m.dreame.com/novel/Zoh4yAjnP2WjMlZkG1iH6Q==.html

Mỗi nơi trong sơn trang đều được đặt tên bằng một loại hoa, địa điểm đám học sinh ở là mang tên "Hoa đào" và "Hoa mai", trước sau lần lượt sẽ phân thành chỗ cho nam, nữ sinh ngủ nghỉ.

Vì xây dựng theo hướng cổ điển nên không có giường đàn hồi hay nội thất tiện nghi, bọn họ sẽ phải ngủ dưới sàn gỗ, một phòng bốn người.

Khi Sa Hạ thấy Ninh Ngọc Niệm kéo Vương Thùy tiến về phía cô thì cô rùng mình, lập tức túm lấy Sương Mai rủ rê hai nữ sinh lớp 12/2 ngủ cùng.

Hai nữ sinh đó không ngờ cô sẽ ngỏ lời mời, trong lớp ba người thường xuyên bàn luận bài vở nhưng cũng không tính là thân lắm, song tiếp theo lại nhanh chóng đồng ý, dù sao bọn họ đều quý cô gái nhỏ, nghĩ thế nào vẫn không thiệt.

Ban nãy Vương Thùy lỡ đắc tội với học sinh lớp 12/2 trên xe nên chẳng ai muốn lập phòng với họ, vì vậy Ninh Ngọc Niệm chỉ có thể ghép nhóm cùng mấy học sinh lớp khác.

Vẻ mặt Vương Thùy tràn đầy hậm hực, cô ta liếc hai đàn chị kia, bĩu môi rồi kéo hành lý vào phòng. Hai nữ sinh: "..." Quần què gì vậy trời?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia