ZingTruyen.Com

[Xuyên Sách/Hoàn] Thập niên 60: Nhật Ký Nuôi Con Trong Đại Viện

Chương 29.1

Sweetie__Q

Editor: Sweetie

Hàn Liệt hơi giật mình, "Không phải em cảm thấy không có vấn đề gì sao?"

"Tôi cảm thấy không vấn đề gì, nhưng để an tâm vẫn cần đến xem một lần chứ."

Đương nhiên là Liễu Tố Tố hy vọng Hàn Tú Tú có thể thuận lợi kết bạn, dù không được, cô qua đó nhìn cũng có thể biết chuyện gì đã xảy ra. Con bé thích đem mọi chuyện để trong lòng, nếu như không vui, cô tốt xấu còn biết nên an ủi thế nào.

"Được." Hàn Liệt gật đầu, đi theo cô ra ngoài.

Tuy Hàn Tú Tú tuổi còn nhỏ nhưng Liễu Tố Tố vẫn rất thận trọng, sợ bị phát hiện nên chỉ có thể đi theo từ xa. Hơn nữa quân khu nhiều phòng ở, nhóm trẻ con lại thích chơi ở chỗ ít người, bảy cong tám quẹo, Liễu Tố Tố suýt nữa thì bị lạc, cũng may Hàn Liệt làm trinh sát, theo dấu đứa nhỏ đối với anh mà nói không đáng kể chút nào.

Chờ đến khi tới nơi, Liễu Tố Tố mới nhẹ nhàng thở ra, cảm thán∶ "May là tôi gọi anh đi cùng, phó đoàn trưởng Hàn, về sau nếu có ai nói anh không có năng lực nghiệp vụ, tôi là người đầu tiên không đồng ý!"

Hàn Liệt bất đắc dĩ cười cười, anh cũng không nghĩ công việc của mình giờ phút này còn có thể tỏa sáng.

Hàn Tú Tú không biết hai người theo sau lưng mình, lúc này nó đã cầm hộp cơm nhỏ đi tới chỗ các bạn.

Bé gái ngày hôm qua gọi Hàn Tú Tú đến chơi cùng phát hiện trong tay con bé có đồ vật, hỏi∶ "Hàn Tú Tú, cậu còn chưa ăn cơm sáng hả?"

Hàn Tú Tú lắc lắc đầu∶ "Tớ ăn rồi, đây là dì làm cho tớ, dì tớ nấu ăn ngon lắm, tớ muốn mang cho các cậu nếm thử."

"Là cái gì vậy? Là thịt sao?" Mọi người tức khắc đầy chờ mong.

"Không phải, là lòng già kho, cái này cũng rất ngon." Hàn Tú Tú đem hộp cơm mở ra, bên trong là từng miếng từng miếng lòng kho.

Tuy rằng ở trại chăn nuôi hỗ trợ nhưng không phải ngày nào cũng có thịt, nhiều nhất chính là các loại nội tạng không ai muốn, dù sao Liễu Tố Tố cũng thích ăn cái này, Chu Dũng mỗi ngày đều giữ lại cho cô, đến buổi chiều còn cố ý rửa sạch giúp cô rồi mới để cô mang về.

Lòng lợn chỉ cần làm sạch sẽ, mặc kệ là xào hay là hầm đều rất ngon, nhưng hiện tại mỡ còn đắt hơn thịt, biện pháp tốt nhất chính là kho.

Ngày đầu tiên tới quân khu Liễu Tố Tố đã làm một nồi bò kho, lúc ấy mấy đứa nhỏ rất thích, hiện tại phát hiện hương vị mấy món nội tạng kho còn ngon hơn.

Cũng không có gì kỳ quái, dù sao mấy thứ như lòng hay dạ dày lợn bản thân đã mang theo chất béo, kho một hồi nước kho đều dính dầu, không phải càng ngon hơn thịt bò sao?

Hơn nữa ruột già lợn mang theo mùi hơi thối, mùi này giống với đậu hủ thúi, không chỉ không khiến người ta phản cảm, ngược lại còn khiến món ăn càng ngon hơn, hơn nữa khi nhai cũng rất mềm, dù ăn cùng bánh bột ngô cũng ngon không tưởng.

Cho nên tối hôm qua vừa nghe Hàn Tú Tú nói muốn mang đồ ăn đi, Liễu Tố Tố liền nghĩ đến món kho, tuy hiện tại nhà cô lâu lâu là có thể ăn một bữa thịt, nhưng cũng trong khoảng thời gian này mà thôi, nhà cô nhiều người nên một hai cân thịt làm ra không bao lâu là ăn hết, có ai ngại ăn thịt nhiều đâu.

Tuy cô không keo kiệt, nhưng cũng không đến mức hào phóng tùy ý mang thịt ra tặng người khác.

Kho lòng già rất ổn, vừa ngon vừa lại là món mặn, trẻ con định sẽ thích.

Liễu Tố Tố sợ không dễ chia còn cố ý cắt thành từng miếng, mặc kệ là có bao nhiêu người, mỗi người một miếng khẳng định là đủ.

Quả nhiên, ban đầu mấy đứa bé nghe được không phải thịt thì có chút thất vọng, nhưng sau khi ăn một miếng, hai mắt lập tức mở to, nói liên thanh∶ "Hàn Tú Tú, thật sự ngon quá đi!"

"Tay nghề của dì cậu thật tốt quá, lúc trước nương tớ cũng làm cái này rồi, hôi quá trời!"

"Nương tớ cũng thế, nhưng mà nương tớ làm rau cải ngon cực kỳ, ngày mai tớ cũng mang đến cho các cậu thử nha."

"Còn tớ nữa, nhà tớ có bánh quai chèo, Hàn Tú Tú cậu muốn ăn bánh quai chèo không?"

...

Một đám con gái cứ như vậy bắt đầu khoe nhà mình có món gì ngon, lại hẹn mọi người ngày mai tới thử. Hàn Tú Tú cười tủm tỉm cùng các bạn nói chuyện, đến khi ăn hết cả hộp cơm lòng lợn kho, lúc này mới nhân lúc không có ai chú ý, gọi Tiểu Điềm sang một bên.

Tiểu Điềm vừa định hỏi có phải có chuyện gì hay không, đột nhiên bị nhét một miếng gì đó vào, cắn cắn mới phát hiện, là kẹo, còn là kẹo sữa nữa!

"Suỵt!" Hàn Tú Tú dựng thẳng một ngón tay lên, "Hôm qua dì cho tớ cái này, tớ không ăn, mang đến cho cậu, Tiểu Điềm có thích không?"

Tiểu Điềm đương nhiên thích, hưng phấn gật gật đầu, ngại ngùng nói∶ "Tớ còn tưởng cậu có bạn mới liền không chơi với tớ nữa."

Hôm qua nó thấy Hàn Tú Tú cùng chơi cùng mọi người vui vẻ như vậy, tuy mình cũng cùng chơi nhưng trong lòng vẫn rầu rĩ, thật giống như bạn của mình bị người khác cướp mất rồi vậy.

Hàn Tú Tú giữ chặt tay Tiểu Điềm, cười lộ ra lúm đồng tiền∶ "Không đâu, Tiểu Điềm là bạn tốt nhất của tớ!"

Tiểu Điềm đương nhiên tin tưởng, dù sao chỉ mình nó có kẹo sữa∶ "Cậu cũng là bạn tốt nhất của tớ, ngày mai tớ cũng trộm mang bánh quy cho cậu ha."

Hai cô bé chụm đầu lại thì thầm nói chuyện, đến khi ăn hết kẹo sữa mới lại chạy trở về.

Cách khá xa, tuy không nghe rõ mấy đứa Hàn Tú Tú đang nói gì nhưng ít nhiều cũng có thể đoán được là mọi chuyện, trong lòng Liễu Tố Tố không khỏi cảm thấy may mắn.

May quá, tuy hai đứa con trai út nhà cô thoạt nhìn không quá thông minh, nhưng ít ra Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú vẫn có thể làm cô yên tâm.

Cô nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Hàn Liệt∶ "Thế nào, yên tâm rồi chứ?"

Hàn Liệt gật đầu∶ "Em nói đúng, giữa trẻ con sẽ không có nhiều cong cong quẹo quẹo như vậy." Ngay sau đó anh lại thở dài, "Nếu Tiểu Cẩm cũng có thể như vậy thì tốt rồi."

Liễu Tố Tố cười cười∶ "Cứ từ từ thôi, nhất định sẽ tốt mà."

Sau khi xác định chỗ Hàn Tú Tú không có gì cần lo lắng, Hàn Liệt liền chuẩn bị đến bộ đội, thạch cao trên tay anh cần mấy ngày nữa mới có thể tháo, nhưng Hàn Liệt ở nhà mãi không chịu được, nghỉ ngơi hai ngày đã chủ động đến bộ đội.

Lớn nhỏ cũng là phó đoàn trưởng, qua đó huấn người khác, anh không cần tự mình làm gì, Liễu Tố Tố nghĩ không có gì đáng ngại, chỉ dặn anh nhớ cẩn thận.

Đi được một lúc, hai người đến một bãi đất trống, vừa lúc nhìn thấy một đám nhóc đang chạy tới chạy lui, trong đó có cả Hàn Tiền và Hàn Trình.

Hàn Tiền, Hàn Trình hiện tại cũng rất được hoan nghênh, chỉ là so với Hàn Tú Tú, hai đứa nó không khẩn trương chút nào, ngược lại còn như cá gặp nước.

Đặc biệt là Hàn Trình, ghiền không chịu được, cảm giác mình giống như vạn nhân mê, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đến đỏ rực, trong lúc các bạn tranh nhau muốn làm bạn tốt của nó, nó còn có thể phát cho mỗi người một cái bảng số∶

"Đầu tiên tôi sẽ chơi với Tiểu Cương 10 phút, lại đó chơi với Đại Cường 10 phút, sau đó nữa chính là Ngưu Đản được không, anh Ngưu Đản đừng tức giận nha, Tiểu Trình rất là thích anh đó!"

Vừa nghe Hàn Trình muốn xếp mình đứng cuối cùng, Ngưu Đản vốn dĩ rất không vui, kết quả Hàn Trình đột nhiên thổ lộ 'tình cảm', Ngưu Đản bị dỗ dành đến sửng sốt, cười hì hì đồng ý.

Liễu Tố Tố khiếp sợ đứng nhìn∶ ???

Đây là cao thủ xã giao trong truyền thuyết sao?

Hàn Liệt đứng nhìn bên cạnh hết sức vui mừng, Liễu Tố Tố chỉ có thể nói∶

"May là hôm nay là ngày cuối cùng tôi làm ở trại chăn nuôi, bằng không thằng nhóc này muốn trở thành bạn tốt với trẻ con toàn bộ quân khu mất."

Điều Liễu Tố Tố không biết chính là, giờ không chỉ mấy đứa nhỏ, ngay cả cô cũng có không ít người hâm mộ.

~⭐⭐⭐

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com