ZingTruyen.Com

[Xuyên nhanh] Nữ phụ chỉ muốn lên giường.

023: Anh rể, play văn phòng với vợ bé đi~~~

tiemnhachanh

Edit: Chanh

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ Chanh nha ^^

Năm phút sau, văn phòng tổng giám đốc biến thành phòng giáo dục đạo đức tạm thời. Sếp Trần ngồi ở bàn làm việc tỏa ra khí thế bức người, còn người phụ nữ "vô tội" tự xưng là vợ bé thì đứng ở giữa phòng.

Không khí tràn ngập cảm giác giương cung bạt kiếm.

Sắc mặt Trần Mặc Hàn tái đen đi, loáng thoáng có thể thấy được huyệt thái dương hai bên trán của hắn đang giật giật lên, ánh mắt lướt qua chỗ nào thì chỗ đó lập tức đóng băng lại.

Đã lâu rồi chưa thấy anh rể giận tới vậy nha.

Từ lúc bắt đầu bao nuôi cô đến giờ, tuy mỗi tuần cả hai sẽ gặp nhau một lần nhưng Trần Mặc Hàn vẫn luôn giữ vẻ mặt không cảm xúc, trừ lúc làm tình ra thì hầu như anh chẳng có chút mảy may dao động gì.

Mà cho dù có làm tình thì Trần Mặc Hàn cũng chỉ thích làm tư thế doggy, cả buổi trừ tiếng thở dốc và đâm rút một cách mạnh bạo ra thì dẫu cho cô có cợt nhả đến mấy Trần Mặc Hàn vẫn không thèm nhìn mặt cô hay nói với cô câu nào. Nếu không phải 008 kiểm tra thấy cảm xúc của hắn đang dao động mạnh thì cô còn tưởng nhiệm vụ "xã lũ" không có hiệu quả đấy chứ.

Người thường đối mặt với cảnh bị sếp dạy dỗ đa phần sẽ cảm thấy sợ hãi, riêng Tô Niệm thì?

Cô chăm chú nhìn thẳng vào chiếc cà vạt đã được nới lỏng của người đàn ông. Khuy áo đầu tiên bị cởi ra, làm lộ yết hầu thô to gợi cảm và cơ ngực rắn rỏi đang phập phồng vì tức giận của hắn.

So với bộ dạng nghiêm túc chững chạc thường ngày, dáng vẻ này quá mức dụ hoặc.

Tô Niệm không nhịn nổi, nhào lên: "Hôm nay anh rể đẹp trai quá!"

"Đứng lại!"

Giọng nói lạnh nhạt vang lên, cố định Tô Niệm ở vị trí hơn một mét, lời thốt ra cực kỳ vô tình:

"Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần đi làm nữa."

Tô Niệm bĩu môi, tuy đã dừng lại nhưng mũi chân vẫn khẽ xê dịch, giống như con tim không bao giờ chịu yên phận của cô vậy... Cô càng lúc càng tiến lại gần trong tầm mắt của hắn hơn.

"Anh rể, chị biết chuyện em đi làm rồi, giờ mà về thì khó giải thích với chị lắm... Hơn nữa người ta còn là vợ bé của anh đó, nếu em ở nhà thì nguy cơ bị phát hiện rất cao. Hơn nữa, em ở công ty chỉ cần anh rể nói một câu là em sẽ đến phục vụ anh bất cứ lúc nào."

Câu vợ bé vừa thốt ra, gương mặt của Trần Mặc Hàn lại đen thêm. Hắn mím chặt môi lại, đến khi phát hiện Tô Niệm đang nhìn chằm chằm hông mình, hắn mới hoàn toàn bùng nổ.

Hắn nhớ lại, người phụ nữ này từng nói mỗi lần hắn tức giận sẽ không kiểm soát được phản ứng của cơ thể, trong tình huống thế này mà cô vẫn không quên chuyện đó!

"Tô Niệm, cô đang nhìn cái gì đấy?"

Tiếng gầm trầm thấp khiến người ta run lên. Khí lạnh đập vào mặt, đến cả người bên ngoài phòng cũng cảm nhận được sự rét lạnh. Người đàn ông nhíu chặt mày lại, chặt đến nỗi có thể kẹp chết cả ruồi bọ, trông còn nghiêm khắc hơn cả khi hắn mở họp giáo huấn ngày thường.

Thế nhưng càng tức giận thì phản ứng càng mạnh hơn:

"Anh rể à, anh nói nhỏ thôi, người bên ngoài nghe thấy bây giờ. Thân phận vợ bé của em không thể đưa ra ngoài ánh sáng được đâu!"

Một câu vợ bé hai câu vợ bé như nhắm thẳng lên phổi hắn mà đâm. Trần Mặc Hàn hít sâu một hơi, hạ giọng giễu cợt:

"Nếu sợ bị phát hiện, cô còn làm cái bảng tên đấy làm gì?"

Tô Niệm bày ra ánh mắt "Anh không hiểu đâu" rồi xoa tay: "Đương nhiên là vì kích thích rồi. Anh rể, anh không biết đâu, mỗi lần có người nhìn bảng tên của em, em đều rất căng thẳng, vì sợ người ta sẽ phát hiện ra việc đê tiện mà em và anh rể làm."

Trần Mặc Hàn cười mỉa: "Cô dùng từ chuẩn quá nhỉ!"

Người phụ nữ trước mắt hất cằm lên: "Đương nhiên, lòng em thừa biết chúng ta là gian phu dâm phụ mà, làm chuyện đê tiện không thể để người ta thấy được~~~"

Chuyện này có gì đáng để kiêu ngạo hả???

Năm ngón tay siết chặt thành quyền, Trần Mặc Hàn tức đến nỗi da đầu tê dại, không thể tiếp tục nổi. Nếu tiếp tục, đề tài sẽ càng lúc càng kỳ quái, có khi không chừng hắn còn bị cô chọc tức đến hộc máu.

Ngực Trần Mặc Hàn phập phồng kịch liệt một hồi, cuối cùng lý trí cũng tìm về. Hắn vòng về đề tài ban đầu, dùng chất giọng lạnh băng cảnh cáo:

"Tôi sẽ không có mấy cái nhu cầu kỳ quái trong lúc làm việc. Cô nhận được tin nhắn của trợ lý Vương thì đến chung cư chờ tôi là được, một tuần một lần. Còn Nguyệt Ánh, chỉ cần cô không làm chuyện thừa thãi thì sẽ không bị phát hiện!"

Tô Niệm không nhịn được trợn mắt lên. Mỗi lần làm tình đều y như nhau, không có tí tình thú gì cả, đúng là lãng phí con trym to.

Nhưng dù sao cô cũng không muốn ở lại Trần thị lâu, theo cốt truyện thì nguyên chủ cũng chỉ ở có hơn một tháng thôi, hiện tại cũng sắp đến lúc rồi. Làm công lâu thế cũng có hơi mệt mỏi, giờ là lúc để bung xõa...

Muốn làm gì thì làm đó.

"Còn nữa, chuyện hội sở Lục Yêu là thế nào? Cô cầm tiền tôi để làm chuyện gì?"

Đôi mắt sắc như dao nheo lại, bắn ra ánh nhìn sắc bén thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng.

Quả nhiên dù có lãnh đạm đến mấy vẫn sẽ nhạy cảm với chuyện bị cắm sừng.

Tô Niệm thở dài, thấm thía nói: "Anh rể, em chỉ đang tung hỏa mù thôi. Anh nghĩ lại xem, trong mắt chị, em là vữa không trát được tường, còn phóng túng dâm đãng..."

Lời vừa dứt, khóe miệng người đàn ông nhếch lên một nụ cười mỉa như đang trào phúng - không phải đúng thế à?

Tô Niệm buông tay: "Rồi rồi, em thừa nhận trước kia em khá phóng túng, nhưng hiện tại em chỉ có mình anh rể thôi. Em vẫn luôn tuân thủ hiệp nghị, trong lúc bao nuôi chỉ để mình anh rể làm... Nhưng mà, nếu chị phát hiện ra em đột nhiên thanh tâm quả dục, kết hợp với việc em đi làm ở Trần thị và gặp anh rể hàng ngày thì sẽ có nhiều điểm đáng nghi đó. Anh rể à, em cũng vì mối quan hệ của đôi ta nên mới đành gặp dịp mua vui với người ta thôi."

Gặp dịp mua vui mà một lần hai người? Tình chàng ý thiếp?

Gặp dịp mua vui mà một hai phải để người ta thành trợ lý? Một tấc không rời?

Họng hắn ngứa ngáy, gần như buộc miệng thốt ra: "Ha, khổ thân cho cô quá nhỉ?"

"Một chút thôi. Vì anh rể, này vẫn không tính là gì~~~"

Trần Mặc Hàn tức cười, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không cảm nhận được đau đớn.

Trong lòng hắn nổi lên chút khó chịu khó tả, nhưng trước lúc bao nuôi chính hắn đã nói mình sẽ không quan tâm đến chuyện tình cảm của cô, không cho cô làm loạn ở bên ngoài cũng chỉ vì bảo đảm cơ thể hai bên khỏe mạnh. Một khi cô có người mình thích, quan hệ bao nuôi sẽ kết thúc.

Hiện tại cô chỉ tán tỉnh người ta thôi, liên quan gì đến hắn?

Đúng, không liên quan gì đến hắn cả!

Não hắn biết rõ là vậy nhưng cổ họng lại có gì đó không ngừng lên men.

Đúng lúc này, Tô Niệm sải bước đến gần Trần Mặc Hàn, đôi tay không ngừng vuốt ve cơ ngực đang phập phồng kịch liệt.

Cứng rắn, nóng rát, thật khiến người ta thèm khát, nước miếng ròng ròng mà.

"Anh rể, em ướt rồi~~~"

Không ngoài dự đoán, Tô Niệm nhận được lời từ chối lạnh lẽo: "Đi xuống."

"Ôi thôi nào... Anh không cần thiệt hả? Anh rể à, sao hôm bữa anh đến không gọi người ta dậy, người ta còn chưa nhìn rõ anh mà."

Trần Mặc Hàn dừng lại.

Lần trước hắn phải đi công tác, rõ ràng muốn nhân cơ hội này kéo dài thời gian làm tình, biến một tuần một lần thành hai tuần một lần, thậm chí dài hơn. Thế nhưng lại không ngờ chỉ trì hoãn một hai ngày thôi mà thân thể đã đói khát đến cực độ.

Vừa xử lý xong công việc, hắn về thành phố A ngay trong đêm. Xuống máy bay cũng không thèm về nhà hay nói chuyện mình về cho ai biết mà lập tức đến chung cư của Tô Niệm.

Lúc đó Tô Niệm đang ngủ còn hắn cứ như tội phạm hiếp dâm, không tắm rửa cũng không cởi đồ, lật chăn lên làm ngay. Dương vật cắm vào trong lối nhỏ quen thuộc, hắn điên cuồng đâm rút, kêu rên một hồi mới bình tĩnh lại.

Cô bị hắn lăn lộn hơn ba tiếng đồng hồ, đến khi kết thúc, áo ngủ trên người cô đã bị hắn xé rách, toàn thân đầy vết xanh tím yếu ớt nằm trên giường.

Thấy hình ảnh thê thảm như vậy, lần đầu tiên trong lòng Trần Mặc Hàn có phần hối hận. Dù là nguyên nhân gì đi nữa, dù cô xấu xa đến đâu, dù cho đây có là quan hệ bao nuôi hay không thì hắn cũng không nên thô bạo như thế.

Đang lúc cảm xúc phức tạp nhất Trần Mặc Hàn lại nghe cô nỉ non: "Anh rể, sướng quá. Hôm nay anh mạnh quá đi mất, Niệm Niệm như bị cưỡng hiếp vậy...Ưm a... Sướng quá đi! Lần sau lại vậy nữa được không... Lần sau ấy, anh diễn vai thợ sửa ống nước đè thiếu phụ dâm đãng trong phòng bếp đi, hoặc là làm shipper giao cơm hộp cũng được... Ah... Nghĩ thôi đã chịu không nổi rồi~~~"

Mẹ kiếp, cô ta không phải phụ nữ bình thường!!!

Một tháng này, thân thể hắn không những không chán ghét mà còn ăn quen bén mùi. Tần suất một tuần một lần mà hắn định ra không thể thỏa mãn hắn nữa, có khi vừa phát tiết xong, còn chưa rời khỏi chung cư lại bắt đầu mong chờ.

Thôi thì, nếu đã bao nuôi mà cứ nhịn vậy mãi chỉ tự khổ mình. Huống chi cảm xúc hiện tại của hắn không được tốt cho lắm, nếu không phát tiết một lần sẽ cảm thấy có gì đó nghẹn lại ở ngực.

Trần Mặc Hàn hơi nâng cằm lên, giọng điệu lúc nói chuyện rất tùy ý: "Tối nay tôi sẽ qua."

Nhưng sao Tô Niệm có thể để mỹ vị dâng tới tận miệng rồi còn chạy đi được. Chung cư chơi chán rồi, kích tình nơi văn phòng mới phê, nhất là trong lúc mà ai cũng biết boss Trần đang dạy bảo em vợ, bên ngoài có không ít người đang hóng hớt. Làm tình trong thời điểm này dư vị có thể kéo dài đến vài ngày lận đấy.

Tô Niệm vẽ vòng trên thân thể người đàn ông, ra vẻ như đang chia sẻ tin đồn trong công ty: "Anh rể, anh có biết trong công ty đang tin đồn gì về anh không?"

Trần Mặc Hàn nhíu mày: "Nói thì nói chứ đừng sờ loạn! Đồn đãi gì?"

Tô Niệm mắt điếc tai ngơ, dựng thẳng ngón tay lên nửa sờ nửa chọc, cọ xát chỗ mẫn cảm: "Mọi người đều nói sếp Trần hết lòng say mê làm việc, còn nôn ra máu trong phòng họp!"

Chuyện kể sinh động như thật. Vì để mọi người không nhìn thấy, Trần Mặc Hàn còn tắt đèn, giải tán mọi người đi, còn mình thì ở trong phòng họp nhịn đau, máu văng ba thước.

Thái dương Trần Mặc Hàn run rẩy. Bảo sao dạo này có nhiều đồng nghiệp ám chỉ hắn không cần gồng như thế. Tình hình lúc đó thế nào người khác không rõ nhưng chẳng lẽ Tô Niệm lại không biết? Vậy mà hết lần này đều lần khác Tô Niệm vẫn không chịu buông tha.

"Ôi, em thật muốn nói cho người ta rằng thứ anh rể nôn ra không phải máu mà là tinh..."

Biểu cảm của cô cực hưng phấn giống như thật sự đang đứng trước mặt công chúng, đối diện với hơn ngàn nhân viên Trần thị mà nói với mọi người rằng tổng giám đốc của mấy người đã từng bị tôi hút ra tinh ngay trước mặt mọi người.

"Anh rể, anh cương rồi phải không? A, lớn quá... Bên ngoài nhiều người lắm, rất hợp để chơi văn phòng. Anh rể, em đảm bảo sẽ không rên ra tiếng... A ư... đến đây đi, em đã nghĩ ra tiêu đề rồi - Động dục lúc đi làm, boss đại chiến vợ bé trong văn phòng, xuất tinh trong buồn bực."

HẾT CHƯƠNG 23.

P/s: Vote nhiệt tình để chuẩn bị tráy văn phòng cùng anh rể và vợ bé nàoooo!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com