ZingTruyen.Info

[Xuyên nhanh] Nữ phụ chỉ muốn lên giường.

015: Chị gái bóc quà. em "bóc" anh rể.

tiemnhachanh

Edit: Chanh

P/s: Chào mọi người, mình là Chanh đây. Trước khi đọc truyện mình muốn xin lỗi mọi người vì đã gần 1 tháng mới ra chương mới, lí do mình ra chương chậm thế này là đợt trước mình đã cố gắng edit hoàn thế giới 1 của bộ này để đợi chơi minigame tết sẽ xả chương nhưng không may là mình lại lỡ tay reset máy... Hiện giờ Chanh đã mất sạch dữ liệu bao gồm: gần 300 chương hơn của bộ Kiều Dưỡng, toàn bộ TG1 của bộ Nữ Phụ và 30 chương bộ CLB đổi vợ... Sau đợt mất sạch dữ liệu này Chanh đã rất sock, gần như là muốn bỏ edit nhưng may nhờ các bạn trong group TiemnhaChanh trên facebook an ủi nên Chanh đã và đang cố gắng cày lại... Vậy nên Chanh rất mong mọi người sẽ thông cảm và đợi Chanh nha... Chanh không hứa sẽ ra nhiều chương cùng lúc nhưng sẽ cố để ra đều... 

Một lần nữa thành thật xin lỗi mọi người vì sự cố này...

....................

Ngay lúc bên dưới hắn bị Tô Niệm túm lấy vuốt ve thì nhạc rock n' roll bên ngoài cũng đổi thành nhạc nhẹ. Khúc nhạc nhẹ nhàng không thể giấu nổi bất cứ âm thanh dư thừa nào.

Xuyên qua khe hở trong tủ quần áo, Tô Nguyệt Ánh chỉ cách bọn họ còn chưa đến một mét!!!

Trần Mặc Hàn không dám nghĩ trong giây phút không quá tỉnh táo vừa rồi, Tô Nguyệt Ánh đã nghe được cái gì. Đều do hắn không nén được hơi thở gấp gáp, cũng do hắn đã đùa giỡn hoa huyệt của người phụ nữ khác nên mới phát ra âm thanh như thế... Nhưng dù có là cái nào đi nữa thì đều trí mạng cả.

Hắn muốn rút tay ra, nhưng người phụ nữ kia giữ hắn rất chặt. Dùng cả tay cả chân thì cũng thôi, nhưng ngay cả nơi đó cũng hút mạnh. Vách huyệt ép lại, kẹp chặt lấy ngón tay của hắn, căn bản không cho hắn có cơ hội rút tay về.

Nếu rút mạnh ra sẽ có âm thanh lớn hơn nữa phát ra, vậy khác nào nói thẳng cho vợ hắn biết trong tủ quần áo thật sự đang có người.

Trần Mặc Hàn không cử động nhưng mà mãi không đáp lại cũng rất đáng nghi. Tay của Nguyệt Ánh đã chạm đến nắm cửa, chỉ cần dùng sức vặn nhẹ là đôi bên sẽ bốn mắt nhìn nhau.

Trần Mặc Hàn nghi ngờ suy đoán của mình có vấn đề, có lẽ đây mới là mục đích thật sự của Tô Niệm. Trong thời khắc không thể chấp nhận được này, cứ thế vạch trần quan hệ của cả hai ra làm hắn không biết nên đối diện với Nguyệt Ánh thế nào.

Từng giây trôi qua, không khí vẫn căng thẳng chỉ có mỗi Tô Niệm vẫn dâm đãng đẩy hông khiến tay người đàn ông cọ xát khắp nơi bên trong huyệt cô, các đốt ngón tay rắn chắc tạo ra cơn sảng khoái. Cô thậm chí còn thở ra nhè nhẹ khiến không khí càng thêm phần căng thẳng.

"Anh rể à, anh căng thẳng quá rồi đấy. Ngón tay... cứng... cứng đờ hết cả rồi.... Mở ra, chị, chị em sẽ thấy chúng ta... Ưm a, lại bị móc chảy nước rồi..."

Đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì dưới đáy ngăn kéo tủ quần áo đột nhiên mở tung, lộ ra một chiếc chìa khóa nằm bên trong.

"Đúng là có giấu gì đó thật, như chơi game vượt ải ấy!"

Bên ngoài tủ, Tô Nguyệt Anh bị hấp dẫn sự chú ý.

Cô ta cầm lấy chìa khóa nhìn quanh phòng, cuối cùng đi đến tủ quần áo bên cạnh bàn làm việc, vừa mở ra đã kinh ngạc kêu lên.

Bên trong thế mà có hơi hai mươi món quà đã được đóng gói đẹp đẽ, bên cạnh còn có một tờ giấy: Đây là quà anh chuẩn bị cho em, em cứ từ từ mở ra, thích không?

Tô Nguyệt Ánh đếm đếm, vừa đúng hai mươi lăm món quà, đúng với tuổi của cô ta. Có tâm tới thế, sao lại không thích được. Cô ta che miệng cười ngọt ngào, vội vội vàng vàng cầm lấy món quà thứ nhất, mở ra.

Trần Mặc Hàn thật sự không biết Tô Niệm chuẩn bị bao nhiêu thứ. Dường như từ lúc hắn trốn vào trong tủ với cô thì tất cả đều đã đúng theo như kế hoạch của cô. Mỗi người, mỗi tình huống đều do Tô Niệm bố trí chặt chẽ.

Không, phải nói từ lúc hắn quyết định trở về vào tối nay, quyền chủ động đã không nằm trong tay hắn nữa. Từng giây từng phút đều như đang đi trên dây thép, nguy hiểm lúc nào cũng rình rập quanh người.

Mắt thấy nguy cơ qua đi, trên gương mặt người đàn ông cũng bớt căng thẳng. Tô Niệm liên tục thay đổi cách va chạm, còn nâng giọng yêu kiều mời gọi:

"Anh rể, lần đầu tiên em kiếm được tiền đương nhiên phải mua chút quà cáp tặng cho chị, cảm ơn chị đã chăm sóc em... Em mua toàn đồ mà chị em thích thôi, đảm bảo khi chị ấy bóc xong 25 món quà này sẽ yêu anh đến chết luôn."

Số tiền Tô Niệm kiếm được chẳng phải đều nhờ vào dụ dỗ chồng của chị gái, ăn dương vật và tinh dịch vốn thuộc về chị gái à. Còn dùng để mua quà tặng rồi nói mấy lời đường hoàng như thế nữa, đúng là cực kỳ cực kỳ không biết xấu hổ!

Trần Mặc Hàn chỉ cảm thấy tam quan của hắn bị đổi mới liên tục. Đặc biệt là khi nhìn vợ không biết gì mà sung sướng mở quà, áy náy đã bao trùm khắp người hắn.

Xuyên qua khe hở, hắn cũng thấy được những món quà đó. Chỉ là những thứ đồ nhỏ nhặt như mấy loại trang sức có nhiều kiểu dáng độc đáo, hoặc vài nét bút nguệch ngoạc còn có cả tấm bưu thiếp chẳng biết lấy từ đâu ra. Không phải đồ sang quý gì, nhưng cái nào cũng thể hiện được thành ý của người tặng quà.

Ngay cả Trần Mặc Hàn cũng không ngờ được vợ hắn sẽ thích đến mức đó. Mỗi một món quà được bóc ra, hắn đều có thể thấy được ý cười thỏa mãn vui vẻ trên gương mặt của Nguyệt Ánh, thậm chí còn nghe thấy tiếng vợ nhỏ giọng mắng yêu: "Ngày thường thẳng nam* vậy mà không ngờ lần này lại tình thú thế, cũng rất có mắt nhìn đấy chứ!!!"

*Thẳng nam: ở đây hiểu theo kiểu mấy anh trai thẳng không tinh ý trong việc để ý đến cảm xúc của người yêu, có khi làm người ta giận cũng không biết, hoặc cũng không lãng mạn ngọt ngào như bạn trai/chồng người ta.

008 dựng thẳng ngón cái lên. Trâu bò, chỉ trong một đêm không chỉ tăng được giá trị chán ghét của nam chính mà còn tăng luôn thêm tình cảm cho nam nữ chính. Hơn nữa, trong tình huống này nam chính đã hoàn toàn bị Tô Niệm dắt mũi, có khi sẽ phát tiết dục vọng luôn chứ chẳng chơi.

Vẫn câu nói cũ, không hổ danh là Tô Niệm!!!

Nữ chính bóc quà bên ngoài tủ quần áo, còn bên trong, Tô Niệm cũng đặt tay xuống bụng dưới người đàn ông, cởi ra.

"Cô làm gì?"

Trần Mặc Hàn muốn lùi lại, nhưng bên trong tủ quần áo chỉ to từng đó, không trốn thoát được. Đã vậy bên ngoài còn có tiếng của Nguyệt Ánh đều đều, hắn không dám gây ra tiếng động lớn nào.

"Anh rể, anh đừng nhúc nhích. Em tặng nhiều quà cho chị ấy như vậy, bây giờ em chỉ lấy lại một món của chị ấy thôi mà~~~."

"Hơn nữa, bên dưới em cũng bị anh rể sờ rồi. Công bằng mà nói, em cũng nên sờ lại anh rể chứ! Hì, như trong phòng hội nghị hôm đó ấy, anh rể thích em sờ anh còn gì!"

Cưỡng từ đoạt lí*!!!

*Cưỡng từ đoạt lí: Ý là cãi chày cãi cối không cần lý lẽ, ngụy biện một cách áp đặt nhưng vô lý nói cứng để thành có lý

"Tôi không muốn chạm vào cô, càng không muốn cô chạm vào tôi!"

Trần Mặc Hàn chán ghét nhăn mày lại, hận không thể lập tức rời đi, không bao giờ dính đến người phụ nữ này nữa.

"Ai da, anh rể đừng cử động, nếu không em lỡ phát ra âm thanh gì đó để chị ấy nghe thấy thì sao... Anh muốn tặng cho chị em một phần quà lớn hơn hả?"

"Vậy không tốt đâu nha. Kẻ tiện nhân đoạt dương vật của chồng chỉ lại còn biết điều tặng quà an ủi chỉ, anh đây thân làm chồng mà lại muốn chị ấy đang vui vẻ phải đối mặt với hiện thực tàn khốc vậy sao?"

Trần Mặc Hàn cứng người. Hắn có thể thẳng thắn thừa nhận mình có lỗi với vợ, nhưng tuyệt đối không phải lúc vợ hắn đang vô cùng vui vẻ như vầy.

Thấy người đàn ông đã bất động, Tô Niệm càng thêm sung sướng. Cô thích kiểu cốt truyện cưỡng ép như thế này!

Hoa huyệt cô kẹp chặt ngón tay người đàn ông, tay thì cởi khóa quần hắn ra.

Ở lâu trong tủ quần áo, lại còn trải qua cảnh yêu đương vụng trộm vô cùng kích thích, cộng thêm khoảng cách gần gũi giữa hai người, không ít nước của Tô Niệm dính trên quần người đàn ông. Phần bị ướt dính vào cơ bắp khiến vật kia càng lộ ra rõ hơn.

Tô Niệm rất thành thục nhưng cô cố ý giảm tốc độ lại. Cô nhìn Tô Nguyệt Ánh mở quà, rồi làm theo tiết tấu đó.

Tô Nguyệt Ánh cởi dải lụa, Tô Niệm cởi thắt lưng người đàn ông ra. Tô Nguyệt Ánh bóc giấy gói quà, Tô Niệm kéo khóa quần xuống. Cuối cùng, Tô Nguyệt Ánh lấy thú bông trong hộp ra, Tô Niệm cũng lôi dương vật nằm trong quần lót màu xanh biển ra ngoài.

"To quá!"

Tiếng nói này không phải của Tô Niệm mà đến từ chính Tô Nguyệt Ánh.

HẾT CHƯƠNG 15. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info