ZingTruyen.Com

[Xuyên nhanh] Nữ phụ chỉ muốn lên giường.

010: Làm tình trước mặt mọi người, cuối cùng anh rể cũng bắn ra được!

tiemnhachanh

Editor: Chanh

^^ Yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote để ủng hộ nha.

Chanh vừa nhận được tin mình là F2 và có triệu chứng bị nhiễm khá cao do tiếp xúc với một F1 và một F0, sắp tới lại phải làm bài tiểu luận cuối kỳ nên chắc tạm thời sẽ không ra truyện hoặc ra chậm. Mong mọi người thông cảm, Chanh sẽ xem xét tình hình công việc và sức khỏe rồi thông báo với mọi người sau.

Hãy nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt nha mọi người.

Đừng nói Trần Mặc Hàn chết lặng mà ngay cả 008 hay lén nhìn trộm cũng bị dọa sợ ngây cả người.

008: "Cái đó, nợ cờ bạc cũng không gấp tới vậy đâu...."

Tô Niệm thì ngược lại, cô còn lo Trần Mặc Hàn nghe không rõ. Cái đầu nhỏ thăm dò trong bóng tối hình như đang chuẩn bị ló đầu lên: "Anh rể, chỉ có 500 vạn thôi, rất đáng mà~~ "

Trần Mặc Hàn bị hành động của cô dọa sợ, nương theo phản xạ mà đè đầu cô xuống, kết quả lại lỡ tay ấn thẳng mặt cô úp lên gậy thịt, cảm giác sung sướng lại lần nữa ập đến.

Dương vật thô ráp tiếp xúc với làn da mềm mại, nước bọt đọng lại trên dương vật dính hết lên mặt cô. Bởi vì gậy thịt vẫn đang run thế nên có thể nghe được tiếng "bạch bạch" rất nhỏ khi "nó" vỗ vào mặt. 

Ở nơi ánh sáng tối tăm lờ mờ, trong tâm trí Trần Mặc Hàn tự động hiện ra gương mặt quyến rũ của Tô Niệm. Gương mặt của cô thì nhỏ nhắn trắng hồng mà dương vật của hắn lại thô to hùng dũng, còn là màu tím sẫm. Nếu vỗ lên mặt...

Sau khi điên cuồng chuyển động yết hầu vài lần, Trần Mặc Hàn siết chặt hai tay, dùng hết sức lực để kiềm chế không để biểu cảm trên gương mặt trở nên méo mó hơn trước. 

Hắn thấy bản thân hoàn toàn không thể hiểu được trong đầu Tô Niệm đang nghĩ gì. Với khối tài sản hàng chục tỷ của Trần thị mà cô ta phải hạ mình chỉ để so đo tính toán vỏn vẹn 500 vạn thôi sao? Chẳng lẽ Trần Mặc Hàn hắn lại đi ăn quỵt cô? Đúng thật là không có mắt nhìn người!

Điều này khiến hắn cảm thấy những lo lắng và kiêng dè vừa rồi căn bản là một trò cười, đánh giá đối với Tô Niệm cũng đổi mới. Đây không chỉ đơn giản là ngu xuẩn nữa rồi, mà còn ếch ngồi đáy giếng. 

Mang theo một chút khinh thường lẫn tức giận, Trần Mặc Hàn hạ giọng: "Tài khoản!"

Tô Niệm nhắm chuẩn đôi môi đỏ dính nước bọt của mình vào quy đầu của người đàn ông, vừa nói chuyện vừa như có như không mà hà hơi lên trên nó. Mỗi lần đọc một con số, miệng đều nhếch nhẹ lên, thỉnh thoảng chạm vào gậy thịt nhưng chỉ mới chạm vào đã lập tức rời đi.

Quả nhiên sau khi đọc xong một dãy số, mùi tanh ở lỗ tiểu càng trở nên nồng nặc.

Đầu bút trên tay Trần Mặc Hàn khẽ run. Tuy chỉ là một dãy số nhưng lần đầu tiên được viết bởi người có kỹ năng viết thư pháp khá giỏi mà lại xiêu xiêu vẹo vẹo...

Cho tới khi đưa tờ giấy có số tài khoản cho trợ lý Vương và bảo cậu ta chuyển 500 vạn vào đó, lần đầu tiên Trần Mặc Hàn biết thế nào là lén lút vụng trộm.

Hành vi để em vợ liếm dương vật trước mặt cấp dưới mà còn trả tiền cho hành động này cô ta đã vượt qua mọi giới hạn đạo đức của hắn. Ngay cả thời điểm trợ lý Vương nhận được tờ giấy, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta nghĩ hình như bản thân đã phát hiện ra gì đó rồi.

Không thể kìm nén được sự kích thích của việc vụng trộm, đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Tim Trần Mặc Hàn đập loạn xạ, hắn mơ hồ cảm thấy bản thân đụng phải thứ rất cấm kỵ, không ai có thể biết khi bí mật này bị bại lộ thì hậu quả sẽ thế nào.

Không đợi hắn ổn định lại tinh thần, đôi môi của Tô Niệm lại lần nữa ngậm lấy.

Tô Niệm dùng những hành động thiết thực để chứng minh: đưa tiền thì chính là ông chủ lớn.

Sau khi nhận tiền, Tô Niệm làm việc rất chăm chỉ, vừa mút vừa liếm với vẻ hăng say. Lỗ tiểu liên tục được liếm qua liếm lại, hai hòn ngọc cũng bị nắm chặt. Dường như cô nắm rất rõ cảm xúc của đối phương, không cần phải nói nhiều, cô vẫn luôn có thể liếm tới bộ phận khiến Trần Mặc Hàn sảng khoái nhất.

Trần Mặc Hàn nhắm chặt hai mắt, thần kinh căng ra, khoái cảm từ xương cụt không ngừng dâng lên. Hắn cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ muốn bật ra từ cổ họng, đến cả tiếng thở dốc cũng bị kìm nén hết sức có thể. Rất nhiều lần "thằng em" của hắn được Tô Niệm hút sâu vào trong họng, tầm nhìn trước mắt hơi mờ đi, cổ họng cũng trở nên khô khốc kinh khủng.

Dù trong phòng họp có bất kỳ tiếng động nào vang lên, hắn đều hoảng hốt tưởng rằng do bản thân đã không kiềm chế được mà rên thành tiếng.

Cho đến lúc nhận thấy cuộc họp vẫn diễn ra bình thường không ai phát hiện ra điều khác lạ, hắn mới thả lỏng.

Quá trình khốc liệt này lặp đi lặp lại nhiều lần, cho tới lúc người của nhóm thứ hai trình bày xong, Trần Mặc Hàn rốt cuộc cũng chịu đầu hàng. Hắn thậm chí còn không thể giả vờ bày ra bộ dạng như không có gì xảy ra để chờ tất cả mọi người rời khỏi phòng họp. Cả đèn lẫn phòng họp trong ngày hôm nay sẽ không được phép mở.

"Cuộc họp kết thúc, không cần bật đèn, mọi người ra ngoài hết đi!"

Đám đông sững lại, ai nấy đều nghe được chút gì đó đau đớn lẫn trong giọng nói của sếp. Mọi người nhìn nhau rồi cùng đi tới một kết luận - một người kiêu ngạo như sếp, chắc chắn do bệnh dạ dày lại trở nặng và đang cực kỳ đau đớn nên không muốn bị họ nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác thảm hại thế này.

Không ai hỏi thêm, cũng không dám nán lại thêm mà lập tức hơi cúi đầu xuống rồi đi thẳng ra ngoài.

Giữ chút thể diện cuối cùng cho chủ chính là điều mà nhân viên như họ nên làm.

Trong phòng họp vang lên tiếng bước chân thưa thớt. Lúc này Trần Mặc Hàn tưởng sắp thoát khỏi hiểm cảnh, hắn vẫn còn chút lý trí không muốn mọi chuyện đổ bể ở giờ phút cuối cùng.

Nhưng người phụ nữ ở phía dưới lại bắt đầu tăng tốc độ liếm mút, đầu lưỡi linh hoạt của cô ta lượn lách nhưng cố ý không làm hắn đau đớn, mỗi lần hút vào hai cái đều nhanh chóng đẩy ra. Đối với gậy thịt vừa mới thâm nhập sâu vào trong cổ họng mà nói, đây chính là sự giày vò hành hạ.

Thật sự không thể chịu nổi nữa, Trần Mặc Hàn buộc phải hơi đứng lên, hết lần này tới lần khác đẩy gậy thịt của mình vào bên trong để chống lại đầu lưỡi đang không biết điều kia.

Hắn luôn có cảm giác chiếc ghế da bên dưới cũng đang lay động theo, luôn có cảm giác mọi người đều đang nhìn hắn. Nhìn dáng vẻ hắn đang đứng "làm" miệng em vợ. Khoái cảm mãnh liệt ập đến đại não đẩy toàn bộ người hắn đến bờ vực mất kiểm soát, cứ mãi lưỡng lự muốn tiến vào sâu hơn nữa, trực tiếp chạm vào nơi sâu nhất trong cổ họng chật hẹp.

Không được, phải nhịn, vẫn còn vài cấp dưới chưa đi khỏi.

Vẫn còn năm người, phải kiên nhẫn thêm chút nữa.

Khi chỉ còn lại trợ lý Vương, anh ta rót cho Trần Mặc Hàn một cốc nước và dặn đi dặn lại nếu cảm thấy không khỏe thì có thể gọi bác sĩ riêng đến bất cứ lúc nào cũng được.

Trần Mặc Hàn rất muốn giữ thể diện nhưng vẫn đành bỏ cuộc: "Ừm...tôi...nghỉ ngơi một lúc" hắn vừa thở hổn hển vừa nói đứt đoạn.

Mặc dù trợ lý Vương tưởng hắn đang đau bụng nên không có nghi ngờ nhiều, nhưng bản thân Trần Mặc Hàn tự hiểu rõ chỉ trong năm giây khi nói chuyện vừa rồi hắn lại làm trò ngay trước mặt cấp dưới, hắn đã hung hăng đâm thọc hơn chục lần trong miệng Tô Niệm.

Thậm chí khoảng cách giữa hai người còn chưa đến ba mét!

Hắn đã không thể kiềm chế được dù chỉ trong năm giây ngắn ngủi!

Cảm giác nhục nhã và không tin tưởng vào hiện thực gần như muốn nhấn chìm hắn đến chết. Mà cho dù có chết Trần Mặc Hàn cũng không bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày... một ngày phóng đãng như vậy! Gần như không khác gì mấy so với những tên lưu manh không có khả năng tự kiểm soát bản thân.

Nhưng cơn dục vọng ấy chẳng những không mất đi vì sự bùng phát của bản thân mà ngược lại càng cuộn trào mãnh liệt.

Cuối cùng thì trợ lý Vương cũng rời đi, cánh cửa phòng họp đã hoàn toàn đóng lại.

Trần Mặc Hàn không thể kiềm chế được nữa, hắn giơ tay ấn chặt đầu người phụ nữ đang ở trong bóng tối, dương vật mạnh mẽ đâm sâu vào trong cổ họng cô, bắt đầu hàng trăm cú nước rút điên cuồng.

Cả phòng họp tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề của hắn. Lần này cả chiếc bàn bị anh xô đẩy tới mức điên cuồng phát ra tiếng "kịch kịch kịch" vang dội. Thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nôn ọe khó chịu của người phụ nữ.

Làm chết cô ta! Làm chết cô ta đi!

Nếu phòng họp có người khác, nếu bật đèn lên, chỉ sợ cảnh tượng trước mắt sẽ khiến họ phải trố mắt đứng nhìn. Một người chín trắn điềm tĩnh như Trần tổng hiện giờ nào còn vẻ bình tĩnh như thường ngày nữa. Hai mắt hắn đỏ ngầu, gương mặt dữ tợn, dùng sức va chạm với người ở dưới bàn, giống như lâm vào tình trạng phát dại.

Khi gậy thịt lại đẩy tới chỗ sâu nhất, trong cổ họng có thứ gì đó đâm vào lỗ tiểu, va chạm mạnh bạo và sảng khoái ập đến tương tự như đêm đó, thậm chí khoái cảm còn bùng nổ lâu hơn ngày hôm đó. Đầu óc Trần Mặc Hàn run lên kịch liệt, sau lưng xuất hiện một cảm giác tê dại, dục vọng mãnh liệt như sóng thần bùng lên muốn trút ra ngoài.

"Ưmm ..." tiếng rên rỉ trầm trầm vang lên khắp căn phòng.

Cuối cùng cũng bắn rồi!

Dồn nén đã lâu, tinh dịch của Trần Mặc Hàn thật sự quá nhiều, ngay cả khi Tô Niệm dựa vào kinh nghiệm của cô để nuốt lấy một phần nhưng một lượng lớn vẫn tràn ra từ khóe miệng rồi chảy xuống khắp người.

Mùi xạ hương đậm đặc lan tỏa trong phòng họp. Nơi vốn dĩ chỉ dùng để xử lý công việc giờ lại nhuốm mùi dâm đãng.

Do không để ý nên Tô Niệm đụng trúng công tắc đèn trên bàn, ánh đèn mờ ảo bật sáng, có thể thấy rõ Trần Mặc Hàn đang hơi ngửa đầu, mắt hơi nhắm lại, hơi thở gấp gáp.

Tô Niệm cũng hiểu hắn bị dục vọng liên tục hành hạ, lần đầu tiên được thỏa mãn nên đến ngay cả tâm hồn cũng run lên. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ nói vài lời dễ nghe lúc tinh thần của người đàn ông đang yếu ớt như vầy, hoặc là trèo lên người đối phương để giúp hắn "giải tỏa" được toàn bộ, dù sao thì cô cũng "muốn".

Nhưng hiện tại cô có một nhiệm vụ, buộc lòng phải giữ vững thiết lập nữ phụ khiến người khác chán ghét. Những thứ khác không bàn tới, riêng về việc này cô có rất nhiều kinh nghiệm.

Tô Niệm quẹt lấy một ít tinh dịch dính lại với nhau, đưa nó tới trước mặt Trần Mặc Hàn: "Anh rể, anh bắn nhiều quá ~~ Cái này, chắc chị của em chưa từng ăn phải không. Em chia ra một ít để chị ấy nếm thử nhé~~"

Bộ dạng kiêu ngạo ghê tởm, ngầm phô trương ra vẻ tiểu nhân bỉ ổi.

HẾT CHƯƠNG 10.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com