ZingTruyen.Com

[Xuyên nhanh] Nữ phụ chỉ muốn lên giường.

006: Anh rể, em đảm bảo sẽ làm anh bắn ra!

tiemnhachanh

Editor: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote cho Chanh nhe ^^


Đã nửa tháng kể từ ngày bị Trần Mặc Hàn đuổi ra ngoài, cho đến hôm nay vẫn chưa có tin tức gì.

008 rất lo lắng cho nhiệm vụ, trong cốt truyện thì nguyên chủ đi vay nặng lãi có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ có người tìm tới cửa.

Dựa theo sự phát triển của cốt truyện: nguyên chủ mồi chài nam chính nhưng thất bại và bị vạch trần cứ vậy mà bị mọi người ghét bỏ, lại không có tiền nên buộc phải trở thành diễn viên đóng phim nóng. Sau đó vất vả lắm mới bám víu được một tên trùm xã hội đen rồi diễu võ dương oai* quay lại tìm nữ chính gây sự, kết quả đụng phải vua của thế giới ngầm - một trong những người thích nữ chính. Nguyên chủ hiển nhiên không thể sống yên, kết cục chỉ gói gọn trong một câu: "rất thảm."

*Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe dọa.

Thật ra 008 không sợ ký chủ bị ức hiếp, nhưng nó có một trực giác là nếu Tô Niệm biết được nội dung cốt truyện kích thích đến mức phải đi đóng phim nóng thì e rằng cô sẽ vứt ngay nhiệm vụ sang một bên.

008 đếm từng ngày, thậm chí còn cân nhắc xem có nên sử dụng thủ đoạn giúp ký chủ có điểm để có tiền tiêu hay không, nhưng Tô Niệm một chút cũng không lo lắng.

Người đàn ông kia đã nhịn quá lâu, vốn dĩ nếu cứ như thế mãi chắc chắn vẫn có thể tiếp tục chịu đựng được chỉ là cực kỳ gian nan thôi. Nhưng hiện giờ cơ hội bỗng xuất hiện, vậy mà lại chỉ "giải tỏa" được một nửa rồi bỏ ngang, cho dù người có kiên định đến cỡ nào cũng sẽ không chống đỡ nổi.

Tô Niệm tin chắc rằng Trần Mặc Hàn tìm được khoái cảm và hy vọng từ trên người cô, nhiêu đó cũng đã đủ để hắn từ bỏ sự kiên trì vốn có.

Chỉ là đối với một người đàn ông "kiên định" luôn cần trải qua một khoảng thời gian tự đấu tranh với bản thân, thời gian càng lâu hiệu quả sẽ càng lớn.

Nói đi phải nói lại, nếu Trần Mặc Hàn dễ thỏa hiệp như vậy thì thế giới nhỏ bé này đã không tồn tại được đến ngày hôm nay mà đã sớm sụp đổ như những thế giới ngọt sủng khác.

Có điều Trần Mặc Hàn kiên trì lâu hơn so với dự đoán của Tô Niệm, thậm chí kiên trì đến mức 008 muốn bắt đầu nghiên cứu sổ tay hình pháp, cuối cùng cũng nhận được tin.

Tuy nhiên tin này không phải đến từ chỗ của Trần Mặc Hàn, mà nó đến từ chỗ trợ lí riêng của phòng tổng giám đốc ở Trần thị. Thông báo ngày mai cô sẽ bắt đầu đi làm.

Đây là vị trí mà trước đây nguyên chủ phải làm ầm ỉ lên mới có được, thật ra vị trí này chỉ là làm một nhân viên nhỏ ở ban truyền thông. Chẳng qua nếu xét theo yêu cầu tuyển dụng của Trần thị, một người muốn bằng cấp không có bằng cấp, muốn năng lực cũng không có năng lực như Tô Niệm, không đi cửa sau chắc chắn không vào được.

008: Có lẽ chỉ thông báo cô đi làm. . . . . .

Tô Niệm: Bé 8 à, nếu Trần Mặc Hàn thật lòng không muốn dính dáng gì đến ta thì hắn đã đuổi ta đi từ lâu rồi, sẽ không để ta có cơ hội ở lại biệt thự của hắn đâu.

008: Có thể là do gần đây hắn và Tô Nguyệt Ánh quá bận, bọn họ còn không có thời gian để về nhà nữa mà.....

Tô Niệm: Ha, Tô Nguyệt Ánh thì bận thật. Gốc rễ của cô ta ở Tô thị vẫn chưa vững, đã vậy tháng trước còn mới mở dự án ở Tây thành. Nhưng Trần Mặc Hàn thì bận cái gì chứ, dựa vào địa vị hiện giờ của hắn hoàn toàn không cần phải tự tay làm hết mọi việc. Hơn nữa về việc để ta đi làm, tuy trước đó hắn từng đồng ý vì Tô Nguyệt Ánh đã yêu cầu nhưng vẫn luôn kéo dài thời gian. Sao giờ đột nhiên lại tiến hành xong nhanh vậy?

Tô Niệm: Anh rể thân yêu của ta không thể chấp nhận chuyện ngoại tình, nhưng lại không quên được mùi vị tuyệt vời của tình dục. Giờ chẳng qua chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi, lần sau chúng ta lại nhích thêm bước nữa, dùng chiêu "nước ấm luộc ếch" làm cho hắn cứ lặp đi lặp lại chuyện ngoại tình, chắc chắn một chiêu lập tức đánh bại~

Nghe Tô Niệm nói có vẻ cũng đúng, 008 im lặng rồi lặng lẽ cất quyển hình pháp đi. Tốt quá rồi, nó vẫn là một bé hệ thống trong sạch biết tuân thủ luật pháp!!!

Hôm sau, Tô Niệm mặc một bộ công sở bó sát rồi đến tòa nhà của Trần thị theo thông tin nhận được qua tin nhắn. Nhưng cô lại không tới ban truyền thông mà đi thẳng lên phòng tổng giám đốc ở tầng 23, còn ung dung đi ngang qua phòng trợ lí.

Trợ lí Vương cau mày chặn cô lại: "cô Tô, không có hẹn trước thì không thể. . . . . . A. . . . . . Xin lỗi Trần tổng, tôi không kịp ngăn cô ấy. . . . . ."

Phòng làm việc trang trí trắng đen giống hệt khí chất lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi bên trong, Tô Niệm - người vừa dùng bạo lực phá cửa đang chớp chớp mắt: "Anh rể, em đến làm việc nè ~~"

"Vị trí của cô là trợ lí thực tập ở ban truyền thông, tầng 17!"

Tuy người đàn ông không ngẩng đầu lên nhưng Tô Niệm vẫn nghe rõ được chút không vui từ trong giọng của đối phương. Nếu người khác nghe được tất nhiên sẽ thấy Trần Mặc Hàn không hài lòng với Tô Niệm, nhưng Tô Niệm lại biết rất rõ hắn đang không hài lòng với chính bản thân mình.

Biết rõ là không nên thế mà lại đưa cô em vợ từng có "quan hệ" với mình vào công ty. Haha, chắc hẳn tâm trạng đang rất phức tạp nhỉ.

"Em nghĩ muốn tới cảm ơn anh trước một tiếng, với lại em có chuyện muốn với anh~~~"

Không khí im lặng một hồi, Trần Mặc Hàn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Cảm xúc trong mắt phức tạp khó phân biệt, ngón tay hơi run, nhìn về phía trợ lí Vương: "Cậu ra ngoài trước đi."

Người phía sau hơi ngạc nhiên, dùng ánh mắt vi diệu nhìn Tô Niệm. Nhưng dù sao đi nữa thì anh ta cũng là trợ lí riêng của tổng giám đốc, cực kỳ hiểu lễ nghĩa, rất nhanh sắc mặt đã khôi phục lại bình thường rồi đi ra ngoài.

Văn phòng lại lần nữa tiếp tục im lặng, dường như Trần Mặc Hàn không muốn để ý đến cô, tiếp tục phê duyệt tài liệu trong tay.

Tô Niệm nở nụ cười , quyết định chủ động để lộ nhược điểm.

"Chuyện lần trước anh rể nghĩ thế nào rồi? Hay là anh cho em mượn 500 vạn trước đi, anh rể hẳn đã biết em nợ cờ bạc nếu anh không cho em mượn thì những người đó nhất định sẽ đi tìm chị. Em nghe nói chị đang ở Tây thành làm dự án, vào thời khắc mấu chốt cũng không nên bị em làm ảnh hưởng~~"

Trần Mặc Hàn bất ngờ ngẩng đầu lên, trong mắt không giấu được sự chán ghét. Người phụ nữ này vẫn trước sau như một, thế mà có thể yên tâm thoải mái nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.

Thực ra nếu là trước kia, hắn có thể trực tiếp đuổi cô đi, để cô tự sinh tự diệt. Về phần Nguyệt Ánh và nhà họ Tô bên kia hắn tự có cách nói cho qua. Dù sao cũng chỉ là một kẻ phá của, cứ đột ngột biến mất không thấy tăm hơi thì có lẽ đã bị mấy tên cho vay nặng lãi bắt đi rồi.

Nhưng hiện giờ, sai lầm đêm đó vẫn ở trước mắt cộng thêm mấy ngày nay ý nghĩ ấy vẫn sinh trưởng trong đầu như cỏ dại. Cơn khoái cảm đêm đó đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ hằng ngày của hắn, làm cho người trằn trọc miên man suốt đêm.

Hắn rất tò mò, khoái cảm mãnh liệt đến vậy nếu thật sự lên đỉnh sẽ có cảm giác thế nào?

Quan trọng hơn là bác sĩ tâm lý từng suy đoán trạng thái của hắn có lẽ do bị ảnh hưởng từ yếu tố tâm lý, nếu có thể bắn ra được một lần thì biết đâu sẽ khỏi hẳn. Sau này hắn không cần phải cực khổ chịu đựng dục vọng sôi trào trong cơ thể nữa.

Hàng loạt suy nghĩ lộn xộn trong đầu khiến hắn trong khoảng thời gian này rơi vào trạng thái mâu thuẫn cực độ. Hơn nữa dù hắn có đưa ra bất kì lí do gì thì cũng không phủ nhận được sự thật việc "hắn đã ngoại tình", không nghĩ được phải đối diện với Nguyệt Ánh thế nào cũng không dám đối mặt với người phụ nữ này. Dứt khoát nhân cơ hội làm dự án để tạm né tránh.

Nhưng chờ đến khi dự án chấm dứt, Trần Mặc Hàn nhớ tới Nguyệt Ánh từng nói Tô Niệm muốn đến Trần thị làm. Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn cứ vậy đồng ý, thậm chí trong khoảnh khắc Tô Niệm xuất hiện tâm trạng của hắn đã không giữ được bình tĩnh.

Không nghĩ tới người phụ nữ này trong tích tắc lại dùng chiêu sư tử ngoạm, đòi 500 vạn để cô tuỳ ý đánh bạc tiêu xài, không cần trả giá bất cứ thứ gì? Dựa vào đâu chứ?

Tuy trong lòng khinh thường nhưng hắn cũng thấy hơi an tâm, nói cho cùng đơn thuần chỉ là quan hệ tiền bạc mới dễ khống chế nhất. Hắn tuyệt đối sẽ không thích loại phụ nữ ti tiện như vầy, dựa vào chỉ số thông minh ít ỏi của Tô Niệm sẽ không có khả năng đe dọa đến hôn nhân của hắn và Nguyệt Ánh.

Trần Mặc Hàn cười lạnh thành tiếng: "Cho cô 500 vạn tiền đánh bạc? Còn dùng chị cô uy hiếp tôi? Mặt cũng dày thật!"

Tô Niệm bị người đàn ông chế giễu cũng không chút xấu hổ, ngược lại còn bày ra bộ dạng lương thiện hiểu chuyện.

"Em cũng không muốn lấy không tiền của anh rể, hay là.... Em làm cho anh bắn ra được không? Anh không cần "làm" em, em chỉ dùng miệng với tay cũng có thể hầu hạ anh bắn ra được. Chỉ cần một lần "ra" 500 vạn, anh làm vậy cũng không tính là phản bội chị, anh thấy sao?"

"Ha, cô không được đâu!"

Sắc mặt Trần Mặc Hàn lạnh hơn, hắn ở phương diện này đích thực có vấn đề đã phải tìm đến bác sĩ giỏi nhất, cũng từng nghĩ tới các loại biện pháp làm cho hắn "xuất ra". Thậm chí còn dùng qua mấy loại dụng cụ đặc biệt chuyên dùng tự sướng, rồi dùng tới điện để kích thích nhưng đều không thành công.

"Vậy cứ làm trước trả tiền sau, được không ~~~"

Người phụ nữ quyến rũ đi vòng qua bàn làm việc rồi đến trước mặt hắn, lúc này đang ngồi trên bàn để tài liệu, dùng một tay cầm lấy cà vạt của hắn, ánh mắt ái muội quyến rũ.

Cùng là trang phục công sở, cùng một kiểu tóc và dáng người, đến nỗi vì là chị em nên ngay cả gương mặt cũng có vài phần tương tự, nhưng Tô Nguyệt Ánh lựa chọn số đo thích hợp, cả người sạch sẽ gọn gàng như một cơn gió xuân. Không giống người trước mặt, cố ý mặc số nhỏ nhất, thân thể uốn éo không hề che giấu hơi thở dâm đãng.

Ngón tay to gan khẽ vuốt ngực hắn, móng tay cào loạn khắp nơi.

"Anh rể, kỹ thuật của em lần trước hẳn anh đã thử qua, em đảm bảo làm cho anh sung sướng mà bắn ra, một giọt cũng không chừa ~~~"

Người Trần Mặc Hàn căng thẳng nơi bị mơn trớn hơi nóng lên, ngoài ý muốn phát giác phòng tuyến của mình lần lượt bị triệt hạ, vậy mà thật sự lui về sau.

Dường như từ khi người phụ nữ này xuất hiện, mỗi lời cô nói ra đều đang thử hắn, cô như biết chính xác được hắn đang nghĩ gì. Dùng 500 vạn làm cái cớ để từ từ loại bỏ cảnh giác của hắn.

Trần Mặc Hàn nhíu mày, người ngu ngốc như Tô Niệm lại có năng lực phân tích cỡ này sao? Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.

Nhưng không thể không nói, Tô Niệm thật sự chạm tới điểm mấu chốt. Nếu trước kia, cô nói lời này hắn sẽ không nghe một câu nhưng ký ức về đêm hôm đó khiến hắn có chút chờ mong.

Hắn một mặt cảm thấy không có khả năng vì đến cả bác sĩ chuyên nghiệp cũng không làm được. Mặt khác, hắn không nhịn được nghĩ, có lẽ cô thật sự có khả năng đó. Chỉ cần bảo vệ bản thân không thật sự phát sinh quan hệ với cô, cùng lắm chỉ dùng tay chạm vào mà thôi, coi như đi bệnh viện kiểm tra đi . . . . .

Cuối cùng, người đàn ông vẫn cụp mắt xuống: "Tôi có cuộc họp lúc 10 giờ. Giữa trưa cô hãy đến đây!"

Tô Niệm liếm môi, tinh thần hưng phấn: "Không cần lãng phí thời gian, anh lo cuộc họp của anh, em làm chuyện của em, tư bản không phải đều tranh thủ thời gian sao?"

HẾT CHƯƠNG 6.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com