ZingTruyen.Info

[Xuyên nhanh] Nữ phụ chỉ muốn lên giường.

005: Một lần năm trăm vạn, em sẽ không bám lấy anh!

tiemnhachanh


Editor: Chanh

Được đăng tại: W 4TT P4D và Wordpress Tiệm nhà Chanh

"Sao lại là cô! !"

Sắc mặt Trần Mặc Hàn tối đen lại, ánh mắt cũng trở nên vô cùng sắc bén. Tô Niệm tin chắc rằng nếu bên cạnh có con dao thì chắc chắn người đàn ông này sẽ trực tiếp giết chết cô luôn.

Tô Niệm lại không có vẻ gì gọi là sợ hãi khi bị anh rể phát hiện, ngược lại cô còn chủ động lắc lư cử động mông để cho dương vật to lớn cọ qua cọ lại trong hoa huyệt.

Giờ phút này cô không cần thiết phải che dấu khoái cảm và kỹ thuật tuyệt đỉnh của mình nữa, hoa huyệt kẹp chặt, co rút rồi xoắn lại, cực kỳ vui sướng mà tận hưởng khoái cảm khi được dương vật lớn cắm vào, đồng thời dùng giọng điệu dâm đãng mà kêu lên:

"Ưm a, anh rể, dương vật của anh lớn quá... Đêm qua em thấy hai người làm tình, chị ấy hẳn không ăn nổi, nhưng em thì có thể!"

Tô Niệm nói xong thì ấn mông lên xương chậu của đối phương, dùng sức xoay tròn, một bên cảm nhận khoái cảm như dòng điện chạy khắp người do quy đầu cọ xát, một bên chứng minh cho đối phương thấy:

"Anh rể, anh nhìn đi, em có thể nuốt vào toàn bộ dương vật của anh ~~ Anh chỉ cần cho em tiền, một lần năm trăm vạn em sẽ không đeo bám anh, còn tùy ý để anh phát tiết đến khi nào thỏa mãn thì thôi, thế nào? Em, ưm... Kỹ thuật của em rất tốt, cam đoan có thể làm anh bắn ra!"

Mái tóc dài bung xoã, cơ thể người phụ nữ quyến rũ cong lên. Rõ ràng là cảnh tượng giống hệt hôm qua, chỉ là người không giống nhau thôi. Vậy mà bầu không khí đã từ đau khổ dày vò biến thành dâm loạn cực hạn.

Vẻ mặt người phụ nữ sảng khoái cực kỳ, cổ thiên nga ngửa về sau xương quai xanh nhô lên, lúc xoay người thì rên rỉ dâm loạn giống như yêu tinh trong đêm tối:

"Em sẽ không nói cho chị gái, cũng sẽ không nói với bất kỳ ai. Cho dù bị anh rể dùng dương vật lớn làm đến chết cũng sẽ không có ai biết hết!"

"Nếu anh rể cảm thấy không được tự nhiên thì cứ che mặt em lại, em mặc quần áo của chị gái, kẹp chặt dương vật thuộc về chị ấy, dùng giọng của chị ấy rên rỉ, bảo đảm không hề khác nhau!"

Nói xong những lời này thì cô chuyển sang giọng của Tô Nguyệt Ánh, ghé vào gối đầu, giọng nói mang theo sự vui vẻ: "Mặc Hàn, hôm nay em. . . Ưm a, rốt cuộc cũng có thể ăn hết cây thịt của anh rồi, em rất vui, em cuối cùng cũng có thể thỏa mãn anh . . . Dùng sức làm em đi được không?"

...

Câu sau so với câu trước càng phóng đãng hơn, cũng như đang nhắc nhở Trần Mặc Hàn rằng hắn đang ở trên giường tân hôn của vợ, nhưng lại dùng vật dưới háng mình đâm vào cơ thể người phụ nữ khác.

Mà người phụ nữ này lại còn là em gái của vợ hắn, là người phụ nữ hắn ghét nhất.

Những lời hắn từng thề, lời hứa với Nguyệt Ánh rằng sẽ bên nhau một đời một kiếp, vào lúc lại như một trò cười.

Càng đáng sợ hơn chính là phản ứng của cơ thể không thể lừa được người. Hắn rất rõ trận làm tình này là sai lầm, thế nhưng nó lại mang đến cho hắn cảm giác sung sướng trước nay chưa từng có. Lúc cắm dương vật vào trong, trong đầu hắn đã nhận ra sự kỳ lạ - đây không phải người vợ ngày đêm làm bạn với hắn, nhưng hắn vẫn mất khống chế như cũ, cơ thể không nghe theo sai khiến, vẫn thẳng lưng dùng sức đâm tới nơi sâu nhất trong hoa huyệt.

Cú đâm mạnh mẽ đó khiến quy đầu đỉnh vào trong tử cung, bị thịt huyệt bên trong bao lấy làm cho hắn sinh ra cảm giác muốn bắn tinh.

Ý nghĩ muốn bắn tinh vừa mãnh liệt vừa dồn dập khiến đầu óc hắn cũng run lên.

Đây là cảm giác hắn chưa bao giờ được cảm nhận qua khi ở cùng Nguyệt Ánh, hay đúng hơn, hắn chỉ nghe thấy từ lời nói của bác sĩ. Trong miêu tả, chỉ có lần xuất tinh cuối cùng mới đại biểu cho dục vọng đã lên tới đỉnh, đại biểu cho vui sướng cực hạn, đại biểu cho việc không bao giờ bị khó khăn khi phát tiết nữa.

Cả người đều kêu gào muốn tiếp tục, tiếp tục đè người phụ nữ trước mặt giống như cô vừa nói, chẳng màng gì mà tiến vào cơ thể của cô, làm chết cô!

Dù sao cũng là một con điếm tự đưa tới cửa, cơ thể lại vô cùng phù hợp với mình, cho dù cô có không chịu nổi cũng không cần quan tâm, hắn có thể hoàn toàn phát tiết một lần, trút bỏ hết muộn phiền.

Nhưng nếu hắn làm như vậy thì sự chịu đựng của hắn bao lâu nay là vì cái gì? Để cô ngụy trang thành Nguyệt Ánh, dùng giọng của Nguyệt Ánh rên rỉ, đó là sỉ nhục vợ mình.

Hai dòng suy nghĩ trái ngược trong lòng hết lần này đến lần khác xuất hiện rồi lại bị ép xuống, dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt của Trần Mặc Hàn cứ xen kẽ giữa sáng và tối. Một lúc lâu sau, hắn siết chặt nắm đấm rồi kéo Tô Niệm xuống giường.

"Cút! Tôi ngại bẩn!"

HẾT CHƯƠNG 5. 

Luật hoa quả không chừa một ai đâu anh =)))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info