ZingTruyen.Com

[Xuyên nhanh_Cao H] Hệ Thống Thác Loạn: Hãy Thỏa Mãn Ta

Chương 27: Món đồ chơi (9)

Hoamogmong

Mạc Lâm giữ nguyên tư thế kia một lúc, ngón tay chạm nhẹ lên bờ môi như có điều suy ngẫm.

Cũng từ sau hôm đó, mối quan hệ của hai người trở lên tốt hơn. Mỗi hôm Như Nguyệt đều chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, Mạc Lâm cũng không còn tránh mặt cô nữa.

Mạc Lâm có việc phải đi công tác vài ngày. Như Nguyệt tiễn hắn ra cổng, chờ hắn lên xe cô mới chậm chạp đi vào. Nhưng vừa nhấc chân, cô lại không nhịn được quay đầu lại. Xe của hắn vẫn chưa đi. Đến khi bước đến trước cửa, cô lại quay đầu liếc nhìn. Xe của hắn vẫn ở nguyên chỗ cũ, kính cửa xe đã hạ xuống, Mạc Lâm đang nhìn cô nhếch miệng cười.

Như Nguyệt lúng túng quay đi, vành tai ửng đỏ.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân, cánh tay rắn chắc của hắn kéo tay cô lại, ôm chặt cô vào trong lòng.

Như Nguyệt mở to mắt nhìn Mạc Lâm. Bên tai truyền đến giọng nói của hắn:

"Lưu luyến tôi sao?"

Như Nguyệt cúi gằm mặt:

"Sao anh còn chưa đi?"

Mạc Lâm nỉ non khe khẽ, không biết hắn đang trả lời Như Nguyệt, hay đang tự nói với chính mình:

"Tôi cũng lưu luyến em, làm sao bây giờ?"

Hắn nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình. Như Nguyệt bối rối cắn chặt môi.

Mạc Lâm vuốt ve cánh môi cô:

"Em còn làm thế sẽ khiến mình bị thương đấy."

Không đợi Như Nguyệt kịp phản ứng, hắn đã cúi xuống ngậm lấy cánh môi cô, nhẹ nhàng chà xát.

Thấy cô không chống cự, hắn lại vươn đầu lưỡi ra, thỏa sức liếm cắn.

Bàn tay Mạc Lâm không an phận, vén áo cô luồn vào bên trong, vuốt ve vòng eo mảnh khảnh.

Ngón tay lạnh buốt làm Như Nguyệt rùng mình. Cô vội vàng đẩy hắn ra, cả khuôn mặt đều đỏ ửng. Cô không dám nhìn thẳng vào hắn, ngón tay xoắn xuýt nắm chặt vạt áo.

Như Nguyệt: "Anh mau đi đi, nếu không sẽ trễ giờ đó."

Nói xong cô vội chạy vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.

Hắn nhìn cánh cửa, khẽ bật cười.

Như Nguyệt nghe tiếng xe đã đi xa mới bước vào phòng tắm, lau sạch khuôn mặt. Cô không thích cảm giác thân cận với tên biến thái kia. Trong lòng cô luôn cảm thấy ghê tởm.

Bất quá Mạc Lâm đã chủ động hôn cô hai lần, vậy là bước đầu của nhiệm vụ sắp thành công. Trước giờ hắn chưa từng thân mật với nguyên chủ, bởi hắn đối với nguyên chủ không hề có tình cảm.

Nhưng cô chắc chắn, cảm giác của hắn đối với cô lúc này không phải chỉ là sự áy náy nữa.

— — —

Ba ngày sau, trên đường đi công tác trở về, Mạc Lâm nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đi vào một nhà hàng.

Hắn vội dừng xe, chạy theo người kia vào bên trong.

"Khả Khả."

Mạc Lâm nắm được tay cô gái kia, kéo cô lại.

Cô gái nhíu mày nhìn hắn.

Khả Khả: "Mạc Lâm, chúng ta đã sớm kết thúc rồi, anh từng tìm tôi nữa." Khả Khả cứng rắn muốn rút tay ra.

Nhưng Mạc Lâm càng giữ chặt cô: "Lúc đó là do anh sai. Khả Khả, anh xin lỗi."

Khả Khả: " Nếu anh còn không buông tay, bạn trai tôi sẽ không để yên cho anh đâu."

Một người đàn ông từ phía sau Khả Khả bước ra, nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay Khả Khả của Mạc Lâm.

Người đàn ông: "Mạc tổng, lẽ nào màn chào hỏi lần trước ngài đã quên rồi sao."

Mạc Lâm sao có thể quên. Trước đó hắn đã bắt gặp hai người một lần. Lúc đó hắn đã xúc động đánh nhau với người đàn ông trước mặt này. Có điều người kia còn đem theo người, cuối cùng vẫn là hắn bị đánh cho thương tích đầy mình, chỉ còn biết tìm rượu giải sầu.

Mạc Lâm không muốn buông tay. Khả Khả ngược lại tự mình thoát khỏi tay hắn, lùi về phía người đàn ông, giữ khoảng cách với Mạc Lâm. Người đàn ông hài lòng, nhìn Mạc Lâm đầy khiêu khích.

Sau đó Khả Khả cùng người đàn ông không hề quan tâm đến hắn nữa, sóng bước đi vào bên trong nhà hàng.

Mạc Lâm thất thần bước ra ngoài. Trời bắt đầu mưa, nước mưa lạnh buốt khiến hắn tỉnh táo lại. Hắn không rõ cảm giác của mình đối với Khả Khả lúc này là gì, chỉ là hắn không cam lòng nhìn cô đi với người đàn ông khác.

Không biết qua bao lâu, hắn mới lên xe trở về nhà.

Cả người hắn đã ngấm nước mưa, hắn vốn định tắm rửa xong sẽ nghỉ ngơi. Nhưng vừa mở cửa ra, mùi thơm của đồ ăn đã len lỏi vào cánh mũi.

Mạc Lâm bước vào bếp, Như Nguyệt đang gục trên bàn ăn ngủ quên, trên bàn là đủ loại đồ ăn ngon mắt.

Có lẽ cô đã đợi hắn rất lâu. Đáy lòng hắn có chút phức tạp.

Như Nguyệt dường như phát giác có người bèn tỉnh giấc. Nhìn thấy hắn, cô bất giác nở nụ cười ngọt ngào.

Ngay sau đó cô phát hiện trạng thái của Mạc Lâm không ổn, cả người hắn đều ướt sũng.

Như Nguyệt gấp gáp đứng dậy, tiến đến đặt tay lên trán hắn.

Đôi mắt to tròn của cô lo lắng nhìn hắn chăm chú.

Như Nguyệt: " Sao cả người anh lại ướt vậy? Anh có bị cảm không."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com