ZingTruyen.Com

[Xuyên nhanh_Cao H] Hệ Thống Thác Loạn: Hãy Thỏa Mãn Ta

Chương 26: Món đồ chơi (8)

Hoamogmong

Như Nguyệt được chuyển lên biệt thự, Mạc Lâm cũng chuẩn bị đầy đủ quần áo cho cô. Sau đó hắn lại đem đến cho cô một số loại giấy tờ chứng minh thân phận cùng thẻ tín dụng. Mạc Lâm muốn để cô trở lại với cuộc sống bình thường.

Mạc Lâm cũng ngỏ ý nếu cô muốn chuyển ra ngoài, hắn sẽ sắp xếp cho cô.

Nhưng ra ngoài là không thể nào, nhiệm vụ của Như Nguyệt vẫn chưa hoàn thành đâu.

Thế nên cô dứt khoát từ chối, nói rằng không quen với thế giới bên ngoài.

Xuất phát từ sự áy náy, hổ thẹn vì đã đối xử tàn nhẫn với cô suốt hai năm qua, Mạc Lâm rất tôn trọng ý kiến của cô, chỉ có điều hắn thường xuyên tránh mặt cô, mỗi ngày đều đi sớm về muộn.

— — —

Mạc Lâm bước xuống xe, nhìn đồng hồ trên tay. Bây giờ đã là 11 giờ đêm, có lẽ Như Nguyệt đã ngủ rồi.

Gió lạnh thổi qua khiến mái tóc của hắn có chút loạn. Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu tại sao Như Nguyệt lấy lại được trí nhớ lại bình tĩnh đến vậy, không làm loạn, không mắng chửi, không khóc lóc. Cô đối với hắn bây giờ cũng chỉ dửng dưng, giống như không quá uất hận hay chán ghét hắn. Người bình thường phải trải qua quãng thời gian bị đối xử như công cụ phát tiết hẳn sẽ không thể chấp nhận được hiện thực, có khi sẽ dẫn tới những hành động thiếu suy nghĩ.

Ngược lại chính hắn luôn phải lẩn tránh cô, càng ngày càng áy náy.

Cảm giác lạnh lẽo rơi trên bàn tay hắn. Mạc Lâm ngẩn người nhìn bông tuyết trắng đầu mùa.

Tuyết rơi rồi.

Mạc Lâm bước vào biệt thự, bật đèn lên, nhìn thấy bóng người ngồi bên cửa sổ, hắn suýt bị dọa cho giật mình.

Như Nguyệt lặng lẽ quay ra nhìn hắn, rồi lại lặng lẽ quay ra cửa sổ, ngắm nhìn tuyết trắng bay bay, ánh mắt không có tiêu cự, không biết cô đang suy nghĩ gì.

Mạc Lâm có chút lúng túng: " Em...không đi nghỉ ngơi sao?"

Như Nguyệt không trả lời.

Mạc Lâm nhìn cô một lúc sau đó quay bước đi lên tầng.

Sau khi hắn xử lí xong đống tài liệu cũng đã gần 1 giờ sáng. Hắn vốn định đi xuống bếp uống nước, lại thấy đèn phòng khách vẫn sáng.

Trên chiếc sofa cạnh cửa sổ, cô gái nhỏ đang trong tư thế ngồi ôm lấy đầu gối, đầu gục lên cánh tay, cặp mắt nhắm nghiền.

Mạc Lâm nhẹ nhàng bước đến, bế cô lên. Như Nguyệt chỉ mặc chiếc váy ngủ, nhiệt độ ban đêm mùa đông rất lạnh, da thịt cô cũng lạnh toát.

Cô gái nhỏ giống như cảm nhận được sự ấm áp, ôm chặt lấy Mạc Lâm, mặt rúc vào trong ngực hắn, sau đó thỏa mãn mỉm cười.

Thân thể Mạc Lâm cứng đờ, hắn hít sâu một hơi, đem cô đặt lên giường. Nhưng cô nhất quyết không buông hắn ra. Hắn muốn dứt tay cô ra, cô liền khó chịu cau mày, lại càng bám hắn thật chặt.

Hắn thở dài, đành nằm xuống bên cạnh cô, để mặc cô rúc vào trong lòng mình.

Nhịp tim của hắn có chút loạn, đây là lần đầu tiên hắn ôm cô ngủ, không ngờ cảm giác ấy lại ấm áp kì diệu.

Mạc Lâm nhìn gương mặt tinh xảo của cô, hàng mi dài nhắm chặt, đôi môi đỏ mọng như hoa quả tươi non, khiến người khác rất muốn gặm nhấm, cắn mút. Bàn tay hắn vuốt ve đôi môi của cô, có chút không khống chế nổi.

Hắn nghiêng người, gương mặt của cả hai sáp chạm vào nhau. Sau cùng hắn chỉ thơm nhẹ lên trán cô, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mạc Lâm giật mình tỉnh dậy, cảnh đẹp ý vui trong giấc mơ ban nãy cứ quanh quẩn trong đầu hắn. Hắn vén chăn nhìn xuống dưới, hơi thở nặng nề.

Như Nguyệt đã ngủ rất say, Mạc Lâm thoát khỏi vòng tay của Như Nguyệt đứng dậy, chỉnh lại chăn cho cô cẩn thận, rồi trở về phòng tắm rửa.

Ngày hôm sau Như Nguyệt dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng, còn cố ý chuẩn bị hai phần. Lúc Mạc Lâm xuống bếp, cô không nói gì, chỉ đề một phần thức ăn ở phía đối diện, còn cô thì nhanh chóng ăn phần của mình.

Thấy hắn không nhúc nhích, Như Nguyệt trừng hắn:

"Sao thế, còn phải đút cho anh ăn à?"

Ánh mắt kia...

Mạc Lâm tiến đến, dưới cái nhìn chăm chú của Như Nguyệt, hắn cúi xuống hôn cô.

Thời gian như ngưng đọng lại. Đây là lần đầu tiên hắn hôn cô. Loại hành động thân mật này trước giờ hắn không muốn cùng cô làm. Mạc Lâm cũng không hiểu nổi cảm xúc trong lòng mình. Nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của cô là hắn lại không khống chế nổi.

Mạc Lâm cạy mở răng môi cô, đầu lưỡi len lỏi vào bên trong, tìm lấy lưỡi của cô mà ra sức trêu đùa.

Như Nguyệt dường như bị kinh ngạc mà quên cả phản ứng, mặc cho hắn hôn mình. Đến khi không còn nhiều dưỡng khí, cô mới hoàn hồn đẩy hắn ra, chạy thẳng về phòng.

——————

16/2/2021. Chúc các nàng năm mới vui vẻ.

Mấy ngày Tết không ra chương được cho các nàng, ta hứa nhất định sẽ bù lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com