ZingTruyen.Com

[Xuyên không] Nam An Thái Phi truyền kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

☆Chương 118: Mộng xuân, Chu Tử cáo ốm

moctra520


Triệu Trinh thừa hưởng huyết thống mạnh mẽ của Hoàng tộc Triệu thị, quả thật tính dục vọng dồi dào cũng thuộc vào dạng này, chỉ vì trong khoảng thời gian này, lo lắng cho thân thể Chu Tử không chịu nổi mình, hắn vẫn cố gắng tự nhẫn nại, mỗi khi bị Chu Tử khiêu khích, đành phải cố tỏ vẻ không hiểu phong tình mà lăn ra ngủ, trong lòng thật sự là nôn muốn chết.

Hiện tại biết được tin tức của hai kẻ thần y dở hơi Hứa – Hầu đại phu, hắn quả thật giống như là mũi tên bắn vào tâm, hận không thể lập tức bay đến bên người Chu Tử, tử hình Chu Tử ngay tại chỗ.

Trở lại Vương phủ, Triệu Trinh nguyên bản muốn trực tiếp về Diên Hi cư, nghĩ lại một chút: lúc mình không có ở trong phủ, Chu Tử nhất định là đến chính viện thăm mẫu thân và con trai, hắn bèn đi đến chính viện.

Cao Thái phi đang ngủ trưa, hôm nay đến phiên Hoàng Oanh trực, nàng cùng hai tiểu nha hoàn đang canh giữ ở trong phòng khách, nhìn qua cửa sổ thấy Vương gia đi tới. Trong đám bốn nữ quan bên người Cao Thái phi, Hoàng Oanh sợ Vương gia nhất, bình thường luôn trốn như chuột trốn mèo, không dám đáp lời. Nhưng bây giờ đang là giữa trưa, những người khác đều đã ngủ trưa, nàng đành phải cố gắng dẫn theo hai tiểu nha hoàn đi ra ngoài đón, nhún người chào hành lễ, nơm nớp lo sợ nói: "Bẩm Vương gia, Vương phi đang nghỉ ngơi ở trong Đông sương phòng ạ!"

Lòng Triệu Trinh đang vội như lửa đốt, cũng không bận tâm bắt bẻ nàng ta không đề cập đến Thái phi trước mà tự đoán bừa tâm ý của mình, thẳng bước hướng đến Đông sương phòng.

Bên ngoài Đông sương phòng, Ngân Linh cùng Thanh Thủy đang ngồi trên giường La Hán trông chừng, vừa nghe tiếng bước chân, vội vàng mở cửa, mời Vương gia vào.

Triệu Trinh cõi lòng đầy kỳ vọng thẳng bước vào buồng trong, phất tay áo ý bảo Ngân Linh cùng Thanh Thủy rời đi.

Ngân Linh chớp chớp mắt, cảm thấy sợ là một lát nữa Vương gia còn phải kêu mình vào, bèn tự tiện quyết định, kéo lại Thanh Thủy đang muốn bước ra ngoài, cùng ngồi xuống giường La Hán, vẻ mặt bình tĩnh, chờ ở gian ngoài, trong lòng lại yên lặng đếm đếm: "Một, hai, ba... Bốn mươi... Năm mươi..."

Quả thực không ngoài dự đoán của nàng, Ngân Linh còn chưa đếm tới một trăm, từ buồng trong liền truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Vương gia: "Ngân Linh..."

Ngân Linh dùng vẻ mặt "Xem đi, xem đi, ta không sai chứ" nhìn Thanh Thủy, hai người cùng tinh nghịch nhìn nhau cười. Thanh Thủy cầm hai tấm chăn quấn lên, mình cầm một cái, một cái đưa cho Ngân Linh.

Vẻ tươi cười trên mặt của hai người biến mất trước khi tiến vào buồng trong, trên mặt khôi phục vẻ nghiêm túc, thẳng lưng, một trước một sau đi vào buồng trong.

Lại nói, Triệu Trinh đi vào buồng trong, vừa vén màn lên, đầu ngập dục hỏa lập tức bị một chậu nước lạnh dập tắt: Chu Tử mặc trung y, đang đắp một tấm chăn mỏng bằng lụa trắng, nằm trên giường ngủ say, hai bên hai cục cưng, bên ngoài là Triệu Tử, bên trong là Triệu Sam, ba mẹ con say ngủ, mặt ửng hồng, môi như hoa đào ngọt ngào như bôi son.

Triệu Trinh quan sát một chút, cuối cùng xác định nơi này thật sự không có chỗ cho mình – người chủ gia đình, tâm tình càng buồn bực, hắn quyết định, thấp giọng quát "Ngân Linh..."

Ngân Linh cùng Thanh Thủy mỗi người cầm một cái chăn, vẻ mặt thực nghiêm túc thực đứng đắn đi vào, Ngân Linh dùng tấm chăn bọc tiểu Thế tử lại, Thanh Thủy thì bọc lấy Nhị công tử, ôm hai bảo bối đang say ngủ, lặng lẽ rút lui, chỉ để lại Vương phi vẫn còn đang kê cao gối mà ngủ, Vương phi thì nên để cho Vương gia, mặc cho Vương gia xử trí là tốt nhất!

Chu Tử đang ngủ say, vốn mơ thấy đang dắt tay hai con trai dạo bước trong rừng hoa quế, nhưng không biết tại sao, cảnh trong mơ đột nhiên hoán đổi, Triệu Trinh xuất hiện ở trong mộng, ôm nàng làm cái chuyện đáng xấu hổ kia trên một chiếc thuyền nhỏ dập dềnh phiêu đãng, Chu Tử đang muốn giãy dụa, Triệu Trinh lại đẩy nàng ngã lên thuyền, lột quần áo của nàng, quỳ gối, tách hai chân của nàng ra, dùng sức đẩy vào, tùy ý rút ra.

Thường ngày, bởi vì vật bên dưới kia của hắn rất to lớn, nên lúc ban đầu, ra vào rất khó khăn, Triệu Trinh phải hao tốn khí lực, cúi người, phía dưới đẩy vào thật sâu, cong người lên, mút ngực nàng. Đây là chỗ mẫn cảm nhất của Chu Tử, lúc này chỗ sâu nhất liền có một dòng nước phun ra, Triệu Trinh nhất thời sung sướng ra vào, hắn dứt khoát nâng hai chân Chu Tử lên, tiến nhanh lui mạnh.

Trận hoan ái này, quả nhiên thật sung sướng sảng khoái, Triệu Trinh mỗi một lần ra vào đều làm cho nàng run rẩy, Chu Tử nhịn không được mà rên rỉ. Sau khi rên rỉ vài tiếng, trong mộng Chu Tử đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ — ôi chao, chẳng lẽ mình đói khát đến mức độ như thế? Lại có thể mộng xuân với Triệu Trinh sao?

Nàng mở mắt, nhất thời thấy Triệu Trinh đang ở trên người nàng ra sức cày cấy, hai người bốn mắt nhìn nhau. Chu Tử thực bình tĩnh đưa tay sờ sờ xuống phía dưới, nơi mình cùng Triệu Trinh giao hợp, miệng lẩm bẩm nói: "Đây là nằm mơ! Đây là nằm mơ!" Tiếp theo, nàng lại nhắm hai mắt lại, muốn trở lại trong mộng, tiếp tục giấc mộng vừa rồi.

Triệu Trinh nhịn gần hai tháng, tinh lực vốn đã cố sức nhẫn nhịn, bị nàng sờ sờ như vậy, rốt cuộc không chịu được nữa, hai tay nắm lấy hai đồi núi của Chu Tử, dùng sức xoa bóp, đẩy nhanh tốc độ ra vào. Cảm giác nơi đó của Chu Tử mút vào khiến cho cả người Triệu Trinh đều run rẩy, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, cả người như sắp mất đi lý trí, nắm lấy hai đỉnh trước ngực Chu Tử, sau khi nhanh chóng ra vào hơn mười cái, phía dưới hắn sít sao đẩy mạnh vào chỗ sâu nhất của Chu Tử, bắt đầu run rẩy phóng ra.

Chu Tử tuy rằng nhắm hai mắt tự thôi miên mình, nhưng cảm giác vô cùng thoải mái truyền từ bầu ngực mẫn cảm khi bị vân vê xoa nắn cùng cảm giác khoái cảm đến cực hạn từ dòng nước ấm phun trào ra, làm từng lỗ chân lông trên người nàng đều bị chuyện tình dục này khống chế, thân mình nháy mắt căng thẳng, hai chân quấn chặt lấy vòng eo gầy tinh tráng của Triệu Trinh, nghênh đón luồng dịch ấm nóng kia, trong cơn tê dại, nàng cùng Triệu Trinh đạt tới cao triều.

Đúng lúc này, nàng mở mắt, thấy Triệu Trinh đang còn ở trên người mình, nhìn gương mặt gần sát của hắn, nàng cảm thấy vẻ tuấn mỹ của hắn trong cơn cao trào càng thêm xinh đẹp vạn phần, nàng vươn tay vuốt ve nơi thái dương bị ướt đẫm mồ hôi, nơi khóe mắt, đôi môi đỏ bừng... của hắn

Đầu tiên, Triệu Trinh ngã xuống thân thể của nàng, đợi trong chốc lát sau mới giãy dụa lật người, ôm Chu Tử đặt nằm lên người mình.

Chu Tử nằm trên lồng ngực ướt nhẹp mồ hôi của hắn, nghe tiếng tim đập của hắn.

Triệu Trinh ôm nàng thật chặt, giam cầm nàng trên người mình, để nàng kề sát vào mình. Chu Tử là của hắn, là của một mình hắn, như chân với tay, như một phần máu thịt không thể tách rời. Bọn họ phải đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn ở cùng nhau.

Chu Tử nằm một lát, rất nhanh đã khôi phục lại. Nàng nhỏm dậy, nghịch ngợm híp mắt, nhãn tình mị hoặc, quyến rũ Triệu Trinh đang lặng lẽ nhìn mình, sau đó bắt đầu dùng đôi gò bồng đảo ở trước ngực mình ma sát qua lại, vẽ vài vòng lên lồng ngực Triệu Trinh.

Trên khuôn ngực gầy nhưng rắn chắc của Triệu Trinh, hai điểm thù du phấn hồng bị nàng trêu đùa, liền nhanh chóng dựng thẳng lên. Chu Tử cố gắng duy trì trạng thái tương liên của người bên dưới, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên đỉnh tiểu thù du, ngậm mút, nghe thấy tiếng Triệu Trinh hít vào thật sâu, nàng nhẹ khép hàm răng, cắn cắn.

Triệu Trinh hít sâu một hơi, nâng hạ thân lên, đẩy đẩy một chút.

Chu Tử kinh ngạc nhìn Triệu Trinh, cảm thụ được quá trình của vật kia từ ỉu xìu đến cứng rắn, đang bành trướng trương to trong cơ thể mình.

Triệu Trinh lấy tay chống giường, ngồi dậy. Hắn và Chu Tử biến thành tư thế nữ trên nam dưới.

Chu Tử bị hắn biến thành trạng thái cưỡi trên người hắn.

Triệu Trinh chống hai tay lên giường, mắt phượng xinh đẹp nhìn Chu Tử, nhỏ giọng nói: "Nàng tự động đi!"

Trước đây cùng Triệu Trinh làm chuyện này, Chu Tử luôn lười biếng, trên cơ bản đều là nằm bên dưới hưởng thụ, nay bị Triệu Trinh đùa nghịch thành bộ dạng này, đành phải cố mà hoạt động lên xuống vài cái, mới một chút liền không muốn động nữa.

Triệu Trinh cảm thấy buồn cười, giọng nói khàn khàn: "Nha đầu ngốc, vẫn là lười như vậy!"

Chu Tử cắn môi, ngây thơ đáng yêu nỉ non: "Thiếp mệt quá mà..."

Triệu Trinh vươn tay kéo một cái gối dựa đến, đặt ra sau lưng mình, dựa lên, sau đó tay nắm hai bên hông Chu Tử, điều khiển ra vào cao thấp.

Một lát sau, Chu Tử cảm thấy ở tư thế vậy mình vẫn thấy mệt, liền dịu dàng nói: "Triệu Trinh, đổi tư thế đi!"

Cuối cùng, đổi thành tư thế Chu Tử quỳ gối trên giường, đưa lưng về phía Triệu Trinh, vểnh bờ mông nhỏ nhắn lên, đây là tư thế mà Triệu Trinh thích nhất.

Sau một màn hoan ái, Triệu Trinh ôm Chu Tử đang mệt rã rời đi vào giấc ngủ.

Chờ sau khi hai người tỉnh dậy, Chu Tử rúc vào trong lờng Triệu Trinh, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, phát hiện mặt trời đã ngã về phía tây. Mặt của nàng nhất thời ửng đỏ, cảm giác nóng bừng bừng.

"Làm sao bây giờ?" Chu Tử đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng Triệu Trinh.

"Làm sao vậy?" Triệu Trinh làm đã lâu, một khi thoả mãn, cả người liền sảng khoái, ôm lấy Chu Tử không muốn đứng dậy.

"Thật mất mặt, không còn mặt mũi nào gặp mẫu thân, cũng không có mặt mũi mà nhìn đám người Ngân Linh nữa..." Chu Tử dúi đầu vào ngực Triệu Trinh, giống như con chó nhỏ vừa chui vừa rúc.

Triệu Trinh khẽ nhếch khóe miệng, im lặng nở nụ cười, vỗ về lên mái tóc dài trơn mượt của Chu Tử, nhẹ nhàng nói: "Nha đầu ngốc, bọn họ nhất định đều đã tránh đi."

Sau khi hai người ra khỏi giường, Chu Tử phát hiện trong chính phòng không có một bóng người, chỉ có một tiểu nha đầu ngây thơ lưu lại trông chừng ở cửa lớn của phòng Trị sự.

Chu Tử vừa hỏi mới biết được, Cao Thái phi dẫn tiểu Thế tử và Nhị công tử đến hồ chèo thuyền du ngoạn, đám người Hoàng Oanh, Ngân Linh, tất cả cũng đi theo.

Triệu Trinh mắt phượng chứa ý cười, nhìn Chu Tử.

Chu Tử thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội nói với Triệu Trinh: "Thế nào cũng vẫn cảm thấy thật mất mặt, hai ta lén trở về Diên Hi cư đi!"

Triệu Trinh gật đầu, sai người nâng nhuyễn kiệu đến, đỡ Chu Tử ngồi lên, rồi cùng nhau trở về Diên Hi cư.

Vì quá mức xấu hổ, với một người luôn luôn yêu thương con trai, hận không thể lúc nào cũng được gặp con, Chu Tử lại liên tục cáo ốm, ba ngày không dám đến chính viện của Thái phi.

...

Tháng tám ở Kim Kinh, tiết trời so với Nhuận Dương càng thêm mát mẻ.

Nửa đêm, Quế Hương viện, nơi ở của Cao Tứ phu nhân, không gian hoàn toàn im ắng, tất cả mọi người đã say ngủ.

Cao Tứ gia ngủ lại trong phòng của thị thiếp Mẫn Nhi ở Tây Thiên viện (Thiên viện phía tây), Cao Tứ phu nhân một mình một giường, dù sao bà đã quen rồi, ngủ cũng rất ngon.

Đột nhiên, Cao Tứ phu nhân bị từng đợt âm thanh soàn soạt rải rác ngoài cửa sổ truyền tới, khiến bà bừng tỉnh.

Cao Tứ phu nhân xưa nay gan lớn, cũng không đánh thức nha hoàn hầu hạ ở gian ngoài, tự mình đứng dậy lặng lẽ đi tới trước cửa sổ, vươn đầu ngón tay, dùng móng tay chọc mở tấm vải lưới mỏng manh dán trên cửa sổ, lộ ra một cái lỗ nhỏ, lặng lẽ kề sát mắt lên.

Cách tết Trung thu rằm tháng tám còn có vài ngày, trên bầu trời, ánh trăng mặc dù không rực rỡ tròn đầy, nhưng ánh sáng bạc vẫn vẩy ra khắp nơi, chiếu lên toàn bộ Quế Hương viện giống như ban ngày. Cao Tứ phu nhân nhìn xuyên qua lỗ nhỏ trên màn cửa sổ, nhìn thấy rõ trên mặt đất ngoài cửa sổ có một đống đen sì sì gì đó, lại còn đang ngọ nguậy.

Cao Tứ phu nhân liền hét ầm lên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com