ZingTruyen.Com

Xin Chao Tinh Huong Nay Da Keo Dai Bao Lau Roi

Một tiếng sau, một Hoắc Nhiên hoàn toàn mới một mình trở lại Trung tâm Hội nghị và Triển lãm.

Sau khi thay một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, Hoắc Nhiên cảm thấy hô hấp cũng thông thoáng hơn rất nhiều.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là hắn không cần mang khẩu trang nữa.

Vừa rồi trong cửa hàng quần áo, Hoắc Nhiên đã lựa chọn một ít bộ quần áo đơn giản phù hợp với phong cách ăn mặc thường ngày của mình, đưa cho nhân viên cửa hàng gói lại rồi cầm một bộ đi thay.

Kết quả mới từ phòng thử đồ đi ra, hắn còn chưa kịp soi gương sửa sang lại tóc tai thì đã bắt gặp ánh mắt tràn ngập ái mộ của Tưởng Nam Thanh.

Tưởng Nam Thanh sau khi ăn trưa xong đã không còn mang khẩu trang, lúc này là trưng ra một khuôn mặt hoàn toàn đỏ: "Hoắc tổng, không ngờ ngài lại có một mặt này."

Hoắc Nhiên đột nhiên thấy đau đầu.

Cả buổi sáng mải miết xã giao, thiếu chút nữa là hắn đã quên mất bản chất thực sự của người trợ lý này rồi.

Không sai, hình tượng của Hoắc Nhiên trong công ty là một tổng tài lạnh lùng và xa cách, hàng ngày mặc tây trang chế tác riêng rất cao cấp, mắt nhìn thẳng, bước đi như gió, giống hệt như lão cha Hoắc Chấn Đông của hắn.

Lúc riêng tư thì hắn không khác gì những chàng trai bình thường, ở nhà cũng sẽ mặc quần đùi xỏ dép lê nấu mì gói.

Ấn theo cách ẩn dụ sinh động của Hoắc Tư Hàm, người đàn ông lạnh lùng mặc tây trang là lớp da công việc độc quyền của hắn.

Hoắc Nhiên gần đây đang suy ngẫm đến vấn đề này, một vị tổng tài lãnh khốc hình như rất được lưu hành trong giới trẻ, đây có phải là nguyên nhân mà hắn được hàng loạt các gay ưu ái không......?

Để nhân dịp nào đó, hắn phải hỏi ý kiến bác sĩ Đào một chút.

Không muốn Tưởng Nam Thanh tiếp tục nói tờ lơ, Hoắc Nhiên nhanh chóng quyết định sắp xếp cho cậu ta một đống nhiệm vụ để cậu ta đi làm, cho nên hắn mới một mình đi dạo triển lãm vào buổi chiều.

Đã không còn ai đưa trước đón sau, Hoắc Nhiên mang tâm tình thả lỏng lững thững đi dạo trong các phòng, thỉnh thoảng có một số cô gái mạnh dạn đến hỏi thông tin liên lạc của hắn.

Mặc dù Hoắc Nhiên đều dùng giọng điệu ôn hòa để cự tuyệt, nhưng hắn cũng không cảm thấy phiền, thậm chí còn có chút cảm động.

Ít nhất đều là con gái nha!

Nghĩ đến đây, Hoắc Nhiên không thể chờ được gửi tin nhắn cho Hoắc Tư Hàm.

[ HR: Trong vòng một tiếng anh được người ta tiếp cận đến bảy lần. ]

[ HR: Trọng điểm: Đều là con gái hết đó. ]

[ HR: Có chút tin tưởng vào sự thẳng tắp của anh trai mình được không? ]

Sáng nay, sau khi Hoắc Tư Hàm từ chỗ của Hoắc Chấn Đông biết được thế mà ông anh trai mình đã đổi điện thoại di động thì kích động hoảng loạn gửi cho hắn một đống tin nhắn, khuyên hắn đừng bên nhau với đàn ông chỉ vì tò mò, lần trước cô chỉ nói giỡn thôi, thật sự không có ý khuyên hắn làm gay đâu.

Hơn nữa, Hoắc Tư Hàm còn liên tục gửi cho hắn rất nhiều áng văn chương, phần lớn các tiêu đề đều theo kiểu: "Làm thế nào để biết mình có phải người đồng tính luyến ái không", "Nguồn gốc tâm lý và các dạng của đồng tính luyến ái", "Bạn có thực sự yêu cậu ấy không", "Đây là một con đường tràn ngập gian khó, bạn đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Con ngươi Hoắc Nhiên giật giật:......

Nhưng mà sự quan tâm đến từ cô em gái vẫn khiến Hoắc Nhiên rất hưởng thụ.

Hoắc Tư Hàm lập tức nhắn tin lại, nick name pp của cô bị Hoắc Chấn Đông chế tài, đổi thành một cái tên càng kỳ quái hơn.

[ RT – Mart giết cá mười năm: Anh yên tâm, em sẽ không tạo áp lực cho anh đâu. ]

[ RT – Mart giết cá mười năm: Em chỉ là không muốn trong lúc vô tình khiến anh lầm đường lạc lối thôi. ]

[ HR: Đừng suy nghĩ tầm phào, anh sao có thể nghe những lời nói vớ vẩn đó của em được. ]

[ HR: RT – Mart là siêu thị đúng không, lần này tên của em lại có ý nghĩa gì đây? ]

[ RT – Mart giết cá mười năm: Ý nghĩa chính là, tâm em đã lạnh như con dao giết cá. ]

[ RT – Mart giết cá mười năm: Đầu mèo rơi lệ.jpg]

[HR:......]

Xem ra cái nick name ba ba kiêu ngạo của em đã bị ba ba ruột chỉ trích thảm hại rồi.

[ HR: Không khóc, anh đã nhìn thấy phòng triển lãm của Chiến tranh hoa hồng rồi, để đi trải nghiệm rồi sẽ nói cho em biết. ]

[HR: / ôm một cái ]

《 Chiến tranh hoa hồng 》 là một trò chơi nhập vai trực tuyến nhiều người chơi với bối cảnh giả tưởng, buổi đăng ký beta công khai đã được mở cách đây nửa năm, điểm ăn khách nhất là các nhân vật dành cho tất cả người chơi đều là những cô gái xinh đẹp dễ thương với những phong cách khác biệt, nhưng không hề gặp phải vấn đề trang phục hở hang quá đà thường bị lên án trong các trò chơi trực tuyến khác.

Trò chơi nắm bắt khá chính xác tâm lý của người chơi nữ, cũng có rất nhiều người chơi nam bị các tạo hình nhân vật tinh xảo hấp dẫn, cho nên ngay khi tin tức beta công khai được ra mắt thì nhận được rất nhiều sự hoan nghênh, số lượng đặt trước nhanh chóng đột phá ngàn vạn.

Hoắc Nhiên đã từng thấy Hoắc Tư Hàm thực hiện một động thái điên cuồng ước nguyện trước buổi beta Chiến tranh hoa hồng, lần này trong triển lãm trò chơi ở Tấn Bắc, Chiến tranh hoa hồng là một trong những trò chơi được chú ý nhiều nhất.

Khi Hoắc Nhiên thực sự đến gần gian phòng này thì hắn mới nhận thấy bằng mắt là trò chơi này phổ biến đến mức nào, những người muốn thử nó đã xếp hàng thành một hình dạng ngoằn ngoèo, nhìn sang một đám lớn lít nha lít nhít.

Hoắc Nhiên mới vừa khoác lác thì đã phát sầu, nếu như xếp hàng như thế này thì chỉ sợ hôm nay sẽ không đến lượt hắn mất.

Hoắc Nhiên đang phân vân không biết có nên đi cửa sau không thì nhân viên công tác đứng loanh quanh bên cạnh nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng đi tới.

"Xin chào, anh đến đây để chơi thử Chiến tranh hoa hồng sao?"

Thấy Hoắc Nhiên gật đầu, nhân viên công tác lập tức nói: "Ở đây chúng tôi có một địa điểm chơi thử rất đặc biệt, cần một vài khán giả bình thường tham gia, nhưng mà trong quá trình chơi sẽ được ghi hình lại, và hình ảnh của anh có thể sẽ được sử dụng trong video quảng cáo của trò chơi."

Hoắc Nhiên tưởng tượng ra sự rầm rộ khi thân phận của hắn bị bại lộ, uyển chuyển nói: "Tôi có thể không thích hợp để lên ống kính."

Thấy thế, nhân viên công tác có chút thất vọng, ngay sau đó lại nghe Hoắc Nhiên nói: "Các cậu là làm công tác tuyên truyền trò chơi sao?"

"Đúng vậy, anh có hình tượng rất tốt, nói không chừng sẽ nổi tiếng một phen nha." Nhân viên công tác chưa từ bỏ ý định dụ dỗ.

Hoắc Nhiên thì tại nỗ lực nhớ lại các bài đăng săn đuổi ngôi sao khác nhau của Hoắc Tư Hàm: "Để tuyên truyền...... Mở weibo là đủ sao?"

Nhân viên công tác nhất thời không có phản ứng, trừng lớn mắt nhìn hắn.

"Cậu có thể liên hệ với trợ lý của tôi, dưới tập đoàn của tôi có rất nhiều con đường để tuyên truyền, hẳn là có thể cung cấp cho các cậu nhiều trợ giúp hơn cả mong đợi."

Hoắc Nhiên từ trong túi tìm thấy tấm danh thiếp của Tưởng Nam Thanh, "Nếu quý công ty có ý định hợp tác sâu hơn, chúng tôi cũng vô cùng hoan nghênh."

Nhân viên công tác mơ hồ nhận lấy tấm danh thiếp từ tay Hoắc Nhiên truyền, cảm giác mình đột nhiên bước vào một thế giới thần kỳ nào đó rồi.

"Xin hỏi ngài là......?"

Hoắc Nhiên nở một nụ cười giản dị tự nhiên, "Tôi chỉ là một khán giả bình thường muốn trải nghiệm trò chơi này mà thôi."

*

Đào Tri Việt có trực giác rằng, người đàn ông mặc tây trang mà cậu nhìn thấy ở lối vào trung tâm triển lãm lúc sáng, rất có khả năng chính là Hoắc Nhiên.

Cậu cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện của những người qua đường mà cậu vô tình nghe thấy.

Hoắc Nhiên xuất hiện trong đại sảnh doanh nghiệp, trong đại sảnh doanh nghiệp có không ít người của công ty game, không chỉ là quản lý mà còn có rất nhiều nhân viên bình thương tương tự như "Lão Triệu" kia.

Nhân viên lộn xộn, rất nhiều người nếu như nhìn thấy một phú nhị đại thần bí điệu thấp như Hoắc Nhiên thì nhất định là sẽ không nhịn được mà lén chụp hình lại, nói không chừng sẽ phát công khai trên mạng để làm để tài bàn tán.

Để xác nhận suy đoán của mình, Đào Tri Việt đã lập tức hành động, cậu tìm đến một quán cà phê internet gần trung tâm triển lãm.

Ngồi trước máy tính quen thuộc nhất, tâm tình của Đào Tri Việt dần dần bình tĩnh lại, cậu tải xuống một chương trình thu thập thông tin chung do cậu làm từ đám mây, sửa đổi một chút, gõ một số từ khóa như Hoắc, triển lãm trò chơi, Tấn Bắc cùng với điều kiện nhất định.

Trong một lượng lớn các kết quả thu thập thông tin do chương trình trả về, Đào Tri Việt lại tiến hành một bước sàng lọc, cuối cùng cậu đã thực sự tìm thấy một bài đăng thảo luận về Hoắc Nhiên được phát hành ngày hôm nay trên các trang web khác nhau mà hai công cụ tìm kiếm không thể thu thập nội dung.

Đào Tri Việt click mở một bài đăng gốc có hình ảnh, cậu lẳng lặng ngừng hô hấp.

Sau khi bức ảnh được tải lên, ánh sáng mờ đi, người bên trong vẫn còn tàn ảnh, vừa nhìn là biết chụp lén, nhưng Đào Tri Việt liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy thân ảnh mặc tây trang xuất chúng kia.

Quả nhiên là anh ta.

Đào Tri Việt ngơ ngác nhìn vào màn hình, trong lúc nhất thời thật khó để hình dung ra được tâm trạng của cậu.

Cậu cố gắng nhớ lại Hoắc Nhiên mà cậu đã thấy lúc sáng, có lẽ là do đã quá lâu rồi cậu không giao tiếp với mọi người cho nên độ mẫn cảm về tướng mạo của người lạ rất kém, cậu thật sự không nhớ được rốt cuộc Hoắc Nhiên trông như thế nào, huống chi Hoắc Nhiên còn mang khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Đào Tri Việt chỉ nhớ rõ Hoắc Nhiên đã quay đầu lại, giữa một đám đông, hắn đột nhiên nhìn về phía cậu đang đứng.

Hoắc Nhiên là đang nhìn cậu sao?

Đào Tri Việt chắc chắn rằng cậu chưa bao giờ nhìn thấy một người có khí chất như vậy trong đời.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc Nhiên, sao Hoắc Nhiên lại chú ý tới cậu chứ?

Luân hãm trong hoang mang, Đào Tri Việt lại click mở một bài đăng khác nhắc đến Hoắc Nhiên, trong đây không có ảnh chụp, người đăng bài chỉ nhắc tới mình gặp được đại thiếu gia Hoắc thị trong triển lãm trò chơi thôi.

Phía dưới bình luận hầu hết là những người trêu chọc hào môn, có người đoán được đây là triển lãm trò chơi ở thành phố Tấn Bắc, rồi bảo rằng chiều nay sẽ chạy tới để gặp người nọ.

[ Chủ thớt: Đừng nghĩ, tôi nghe ông chủ ban tổ chức nói, người ta thấy không thú vị nên đã đi rồi. ]

Mặc kệ tại sao Hoắc Nhiên lại nhìn về phía cậu, nhưng giờ khắc này, Đào Tri Việt đã nhẹ nhàng thở ra.

Ít nhất là cậu không cần phải lo lắng sợ hãi trong ba ngày này.

Nghĩ về hướng tốt thì cậu đã có ấn tượng đại khái về Hoắc Nhiên, sau này nếu có gặp lại anh ta thì cậu sẽ đề cao cảnh giác và phòng bị hơn.

Đào Tri Việt âm thầm hạ quyết tâm, không một chút do dự.

Khi trở lại Trung tâm Hội nghị và Triển lãm, Đào Tri Việt đã vô tình bỏ lỡ một bài thuyết trình mà cậu muốn nghe nên tạm thời không có việc gì để làm, bèn đi dạo khắp nơi, nhìn xem những trò chơi nào là được người chơi yêu thích nhất.

Khi đến trước gian phòng của Chiến tranh hoa hồng ở A1, mặc dù Đào Tri Việt đã đoán trước nhưng vẫn bị dòng người tấp nập trước mặt khiến cho ngỡ ngàng.

Trách không được khi cậu đứng xếp hạng thì mọi người xung quanh lại bàn luận trò chơi này như thế.

Đào Tri Việt cũng không định lãng phí một buổi chiều để xếp hàng ở đây, khi cậu quay người rời đi, một thân ảnh sáng mắt đột nhiên vụt qua tầm mắt cậu.

Một người đàn ông rất đẹp trai mặc áo thun đứng bên cạnh nhân viên công tác, hai người đang thấp giọng nói chuyện với nhau.

Đào Tri Việt hiếm khi có chút thất thần, này không thể trách cậu được, bởi vì ngoại hình của người đàn ông này quá ư là phù hợp với thẩm mỹ của cậu, tỷ lệ dáng người ưu việt, chân mày anh khí như được điêu khắc, lại mang theo hơi thở thoải mái sảng khoái như ánh mặt trời.

Đại khái là đặt trong giới gay trong giới sẽ được coi là trình độ thức ăn dành cho cả ngày.

Đối phương dường như cảm nhận được tầm mắt của Đào Tri Việt, hắn nhìn thoáng qua rồi quay đầu nói với nhân viên công tác điều gì đó, rồi nhân viên ngơ ngác gật đầu trong biểu tình hoảng hốt.

Đào Tri Việt nhìn lén người khác bị phát hiện có hơi xấu hổ, đang muốn trốn đi thì bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Người đàn ông mặc áo thun trắng đi tới chỗ cậu, thanh âm trong sáng dễ nghe.

"Xin chào, cho hỏi bạn đến đây để chơi thử Chiến tranh hoa hồng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com