ZingTruyen.Com

Without You Miraculous

Chịu đựng sự dày vò này trong 6 tiếng là một cực hình...

Marinette lúc mở mắt thì trời đã tối, cô quệt đi mồ hôi trên trán mình, thở dài... Marinette chống tay đứng dậy, vì ngồi lâu quá nên chân có chút tê cứng. Cô cười khổ, nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm...

May là mình mang đèn...

" Chat, đi về nhà thôi nào!" Marinette bế lấy chú mèo đen đang nằm cuộn tròn trên tảng đá. Chú ta có vẻ như khá tức giận vì việc bị gián đoạn giấc ngủ.

Marinette bật đèn pin lên, tự mình tìm lối về nhà trong đêm tối.

" Cháu về rồi..." Giọng cô có chút khàn khàn.

" Ừ...Đồ ăn trên bàn, tự hâm nóng lại!"  Karenza trả lời.

" Vâng!" 

Marinette bê bát tô hâm nóng lại trong lò vi sóng, ngồi ở trên bàn ăn cùng Chat. Sau khi rửa xong bát, Marinette cầm lấy tờ giấy xin nghỉ học đội mũ ra ngoài. Cô cần phải đưa giấy này cho Alya. Cho dù đã hết kì phát bệnh nhưng trong vòng 24 tiếng tới bụng cô vẫn sẽ đau âm ỉ... Nghỉ một hôm vẫn là cách tốt nhất, nếu ở để như thế mà lên lớp như thế nào cũng bị phát hiện.

Bây giờ đã gần 12 giờ đêm, Paris đã gần như tắt hết đèn. Sự yên lặng bao trùm cả thành phố, thỉnh thoảng có vài ánh sáng nhấp nháy như những con đom đóm tuyệt đẹp ở khu rừng kia... Nhưng đẹp như thế nào đi nữa thì chúng cũng chỉ là một sự giả tạo hoàn hảo do con người tạo ra. Vĩnh viễn không thể sánh được với vẻ đẹp của mẹ thiên nhiên.

Kính coong!

" Đây là nhà Césaire xin hỏi có việc gì vậy?" Một giọng nữ truyền ra.

" Xin chào, cháu là Marinette Dupain Cheng, bạn học của Alya! Cháu đến đưa giấy cho bạn ạ!" Marinette lịch sự trả lời

Cạch một tiếng, cửa mở ra. Mẹ của Alya gọi cô ấy, một lúc sau Alya đứng trước mặt cô.

" Đây là đơn xin phép nghỉ học, mai làm phiền cậu rồi..." Marinette đưa tờ giấy cho Alya

" Không có gì!" Alya cầm lấy, cô cảm thấy Marinette bỗng dưng là lạ kiểu gì á! Ý cô là Marinette ngày trước sẽ không như thế này mà sẽ tỏ ra thân thiết với cô hơn...

" Vậy tớ đi về nhé! Chúc ngủ ngon!" Marinette tạm biệt.

" Bye bye~~"

Marinette đút tay vào túi áo, kéo lại vành mũ xuống thấp một chút. Có lẽ nên đi đến chỗ bọn Pierre một chút, cô có chút việc cần bàn với bọn họ. Marinette bước đi, vừa đi vừa ngắm nhìn thành phố Paris quen thuộc.

Bóng đen lấp ló sau bức tường gạch, vệt sáng xuất hiện.

Marinette mỉm cười, có người theo dõi cô. 

Ồ... Cô tự hỏi vào ban đêm tối vắng bóng người như thế này tên đó còn định làm gì nhỉ? Cướp tiền? Hay cướp sắc? Hay định bắt cóc cô tống tiền!

A~ Khó xử quá đi! 

Marinette tiếp tục đi, cô rẽ vào một ngõ cụt, bóng đèn chập chờn phát ra tia điện quỷ dị.

Rốt cuộc bóng đen đó cũng phát hiện ra cơ hội, cậu ta chạy nhanh vào trong ngõ cụt.

" M-MAU ĐƯA..."

Đợi đã...?

Người đâu rồi?

Cậu ta hoang mang ngó quanh, chỗ này là đường cụt, tường cũng rất cao. Làm sao cô ấy thoát được?

" Suprise~~!!" Marinette đột nhiên nhảy ra từ trong góc khuất, nhanh chóng túm lấy cổ tay cậu, xoay một vòng, thành công đè bóng đen ấy xuống.

" Hự!" Cậu rên rỉ một tiếng đau đớn.

" Nói! Vừa nãy định làm gì?" Marinette ngồi lên trên người cậu, nếu có người có ý định hại cô, cô nhất định sẽ không nương tay với những người đó!

" Tôi... tôi... định cướp tiền! Tôi chỉ muốn tiền thôi! Không hề muốn làm gì cô cả!!" Cậu ta sợ hãi nói.

" Ồ..." Marinette nhíu mày, thật sâu nhìn vào đôi mắtcủa cậu ta .

" Làm ơn đi! Tôi chỉ cần tiền đi! Lúc này thật sự tôi rất cần!" Cậu ta khẩn cầu, cậu cảm thấy như tâm can mình bị nhìn thấu.

" Nếu tôi không muốn đưa thì sao?" Marinette vỗ nhẹ vào mặt thanh niên bên dưới, như cười như không nói.

Mấy loại người như thế này ở Mĩ không thiếu, cô đã sớm biết bọn chúng lấy tiền làm gì. Đi bar, cắn thuốc, chơi gái,... Còn chuyện gì mà bọn chúng không thể làm nữa chứ? Marinette không hề muốn dung túng cho những thành phần cặn bã trong xã hội!

" Chết tiệt..." Cậu ta chửi thầm một tiếng, đột nhiên tay bên kia xuất hiện một con dao sắc nhọn, lướt qua người cô. 

Phần áo dưới bụng rách ra, lộ ra phần bụng trắng nõn, một vết đen kì lạ... Marinette nhíu mày, sơ ý thật, biết thế lúc nãy nên chế trụ luôn tay còn lại của cậu ta. Vừa rồi cô quả thật phát hiện ra cậu ta nói thật, đang nghĩ xem làm thế nào để tên đấy nói ra lí dothật sự thì đã bị tấn công rồi.

Tên đó thật sự không có ý định làm thương cô, chỉ vung vẩy con dao để dọa. Marinette nhếch môi, hung ác giơ chân đạp một cái thật mạnh vào bụng hắn. 

" Phụt!" Một hụm tiên huyết phun ra, cậu ta run rẩy nhìn Marinette.

" Làm ơn đi! Cho tôi một ít tiền! Mẹ tôi giờ đang bệnh nặng mà tôi lại không có tiền! Làm ơn!!" Cậu ta cúi đầu, cầu xin Marinette, mặc kệ vết thương ở bụng đang đau đớn.

Marinette không nói gì, cô bắn ánh mắt sắc nhọn về phía cậu ta, chân phải vẫn còn ở trên bụng của hắn, một lần nữa đạp mạnh.

" Đây là hình phạt vì tội dám đả thương tôi!"

Marinette tiếp tục tát thêm một cái vào mặt cậu, khuôn mặt gầy gò ngay lập tức in năm dấu tay đỏ ửng. 

" Sao không đi kiếm việc làm? HẢ?" Marinette nâng cao giọng mình lên, nếu có đầy đủ chân tay tại sao không kiếm việc để sống? Cô khinh những ngừoi như vậy!

" Không... không có ai thèm nhận tôi vào làm! Từ nhỏ tôi đã không học hành tử tế... Không có chỗ nào muốn nhận cả! Bọn chúng toàn bắt nạt, cưỡng bức tôi! Nên... tôi mới làm liều!" Cậu ta bắt đầu bật khóc, kể lể chuyện mình. 

Marinette nhìn vào đôi mắt đậm lệ của cậu ta, yên lặng một lúc rồi thở dài...

" Người Trung sao?" 

" Cô...cô biết tôi sao?" Cậu ta ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn cô.

" Không! Chỉ là vài đặc điểm nhìn vào là ra thôi!" Marinette phủi tay, miết ấn đường của mình.

" Đứng lên đi! Còn có là đàn ông không hả?" Marinette liếc mắt nhìn cậu.

" V-vâng!" Cậu ta nhanh chóng đứng lên, xoa xoa phần bụng vừa bị đá của mình! Nữ hiệp này đánh đau quá! Suýt thì cậu không chịu nổi được...

Marinette rút ra một tấm danh thiếp, viết gì đó lên, rồi đưa cho thanh niên trước mặt.

" Cầm lấy cái này! Đến tòa nhà mới xây ở đường X, vay tiền! Tôi sẽ cho cậu một công việc để từ từ trả nợ! Nếu dám trốn..." Marinette vỗ vai cậu ta, tiếp tục nói: " Cậu không biết hậu quả sẽ ra sao đâu!"

Thanh niên ngay lập tức ực một tiếng, thật đáng sợ! Aaaaa...!! Tại sao hôm nay quyết định liều một hôm mà đụng trúng phải ma vương thế này?? Có vẻ như mình không hợp với công việc cướp bóc.

" Có lấy không?" Marinette tựa hồ như đang vô cùng mất kiên nhẫn.

" CÓ!! CÓ Ạ! Em cảm ơn!! Thật sự cảm ơn chị!"  Cậu ta vô cùng kích động mà nhận lấy tấm thiệp.

Giây phút đấy, cậu ta đã quyết định cả đời này sẽ nhớ ơn cô gái này.

" Đi đi!" Marinette ghét bỏ xua tay.

Cô nhìn bóng thanh niên đi xa dần, từ từ trượt xuống bức tường lạnh... Từ nãy đến giờ đều là chịu đựng! Vốn dĩ vết thương ở bụng chỉ bị một vết xước nhỏ, nhưng dưới tác dụng của Cataclsym đã bắt đầu rách toạc, dần dần lan rộng ra. Áo đen bắt đầu thấm đãm máu...

Xui xẻo thật đấy... Nếu tên kia là một tên cặn bã, cô đã đánh cho hắn nhừ tử rồi! Đâm ở đâu không đâm mà lại chọn chúng chỗ bụng trái chứ?

Marinette cười khổ sở, vết thương dưới bụng đã bị rách hơn 2cm, nó vẫn còn tiếp tục ăn mòn. 

Đây chính là lí do cô luôn kiêng kị việc bị thương ở bụng trái, chỉ cần một vết nhỏ thôi! Đã là vô cùng nghiêm trọng rồi! Nhất là với loại bị xước da như thế này...

" Marinette...?"

---

Happy birthday to me!!

Yay! Hôm nay là sinh nhật mình á! Nhưng mà hình như chẳng ai nhớ cả ;(

Bố mẹ mình hình như cũng quên rồi... Buồn ghê...

Dù sao thì hôm nay mình đã cố gắng viết dài thêm một chút xíu để tặng các bạn đó <3



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com