ZingTruyen.Info

Without you [Miraculous]

Chap 35: Don't want...

nguyentrang0503

Cảm ơn @Shimoyama-Hatoru và @ShinonhanaHanami nha~

Thanks vì vote nhiều a~~~

---

" Nhưng..." Adrien do dự

" Ôm tôi một chút... Thế là đủ rồi..." Chưa bao giờ cô nghĩ mình lại có một mặt như thế này...Cô chỉ biết, bây giờ rất cần một cái ôm.

Adrien do dự, cuối cùng thì thở dài. Ôm cô lên giường nằm. Anh dựa lưng vào thành giường, đầu Ladybug vẫn luôn gục sâu vào vai anh. Cô ấy có vẻ vô cùng khó chịu vì đau đớn. Rốt cuộc là có chuyện gì?

Quen Ladybug 3 năm nay đủ để cho anh hiểu gần hết mọi khía cạnh của cô...

Nhưng anh chưa bao giờ biết cô bị đau dạ dày, hay một số bệnh khác liên quan đến bụng. À... Đương nhiên là trừ lúc... ừm... cô ấy đến tháng...

Một tay phủ lên trên bụng cô, Adrien cảm thấy hơi thở của Ladybug bắt đầu ổn định lại. Anh ôm lấy đầu cô, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc xanh đậm. Cảm nhận được hương vị bánh quy hấp dẫn trên người...

Bánh quy?

Adrien không phủ nhận, thật sự giống mùi bánh quy bơ... Marinette cũng có mùi này...

Thật thoải mái...

Khoảng tầm hơn 15 phút sau, Ladybug mới khẽ động đậy. Nằm trong ngực Adrien mãi kể ra cũng rất ngại... Cô không thể cứ thế mà chiếm tiện nghi được...

Ladybug ngửa đầu lên bắt gặp cặp mắt màu xanh lá đang nhìn cô với vẻ lo lắng.

" Em còn đau không? "

" Không sao nữa rồi..." Thật ra vẫn còn ê ẩm, Ladybug không dám nói.

Adrien nhìn cô, rõ ràng là không hề tin tưởng lời cô vừa nói. Anh mở ngăn tủ đầu giường, đặt vào tay cô hai viên thuốc giảm đau.

" Thuốc này hiệu quả lắm, em uống đi! Tí nữa anh đưa em đi bệnh viện!"

Đi bệnh viện á?

" Không cần phải đi đâu! Uống cái này là được rồi!" Ladybug cự tuyệt, mặc dù biết sau khi uống hai viên thuốc này chẳng có tác dụng gì...

" Không được! Em phải đi! Nhỡ như có việc gì..."

Thì tôi cũng không dám sống nữa... M'lady...Em có hiểu không?

" Haizz... Vậy sau khi đi về nhà em khám được không?" Ladybug miễn cưỡng nói

" Thật nhé!

" Thật...!"

---

Ladybug về nhà, trở về làm một Marinette bình thường. Tikki bay ra từ bông hoa tai, đậu trên đầu Marinette. Cô đưa một ít bánh cho Tikki, còn mình thì uống một cốc sữa nóng...

Cho dù hứa với Adrien là vậy nhưng cô cũng đâu thể nào đến bệnh viện? Bệnh này còn chữa được sao?

Chẳng bao lâu nữa cô cũng sẽ biến thành những hạt bụi nhỏ, hòa mình vào làn gió yên lặng bảo vệ Paris... Thành phố lãng mạn tuyệt đẹp này không thể nào bị phá hủy được, cô luôn muốn bảo vệ nó cũng như bao đời Ladybug khác...

Sớm muộn gì cả Marinette và Ladybug sẽ biến mất, có lẽ sẽ chẳng có ai nhớ họ... Cô hiểu mà, con người khi mất một thứ gì đó! Mới đầu sẽ vô cùng đau khổ sau đó qua dòng chảy thời gian, họ sẽ quên mất nỗi đau ấy... Thậm chí còn không nhớ một chút nào...

Chỉ cần không ai biết... Không một ai...

Vậy là cô có thể yên tâm...

Cô thà khiến cho mình chịu tổn thương còn hơn nói ra khiến người xung quanh đau gấp trăm gấp vạn lần. Ví dụ như Alya, Nino, bố mẹ hay cả người cô yêu Adrien, người không thể nói nhất là Chat Noir?

Cô đơn thật nhưng cô không muốn để họ đau lòng...

Adrien liệu có để ý nếu như cô biến mất không?

Marinette mỉm cười chua chát, trong lòng đã định rõ câu trả lời...

Cậu ấy sẽ yêu một cô gái. Một cô gái hoàn hảo, không hậu đậu như cô. Một cô gái nóng bỏng, không nhạt nhẽo như Marinette này...

Thật đau... Nhưng nếu có thể để cho Adrien hạnh phúc, cô tự nguyện...

Yêu một người là mong muốn người kia hạnh phúc, là mong muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, là mong muốn cậu ấy sẽ không cô đơn... Cho dù có mong muốn ở bên cạnh nhưng khi anh ấy không có tình yêu thì ở bên bạn... Cũng là chết...

" Marinette!!" Tikki ngạc nhiên nhìn cô

" Sao vậy?"

" Nhìn... tay cậu đi!"

Marinette theo hướng mắt của Tikki nhìn về phía cánh tay của mình. Cả kinh khi nhìn thấy vệt đen đã lan tận ra đến khuỷa tay mình.

" Sao... Sao lại nhanh như vậy?" Rõ ràng khi tan học về mới có đến ngực cô thôi tại sao nó có thể lan nhanh như vậy?

" Cậu... quên uống thuốc phải không?" 

" Nhưng... mới có vài phút thôi mà!" Marinette lo lắng

" Haizzz..." Tikki lắc đầu thở dài

Marinette chán nản nằm xuống ghế... Số lần đau càng ngày càng nhiều, thời gian kéo dài lên đến 30 phút...

" Tikki... Tớ còn hơn một ngày nữa đúng không?"

" Chính xác là cậu còn 1 ngày 5 tiếng 14 phút 37 giây!"

Có cần phải chi tiết đến mức đấy không? Khóe môi Marinette giật giật...

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Marinette cầm lấy, nhìn trên màn hình số điện thoại của Karenza.

Đã tìm được bố mẹ thật của cô rồi sao???

Marinette háo hức, vội vàng vuốt nhận cuộc gọi

" Bà!! Bà ơi! Bà đã tìm được bố mẹ cháu rồi sao?"

" ... Ừ... Tìm được rồi..." Đầu bên kia nghe không rõ tâm tư

" Thật ạ!! Cháu... Cháu đến ngay đây!"

"..."

Marinette cười rạng rỡ đến nhà Master, không hề nhận ra điểm dị thường của đầu bên kia điện thoại...

Tikki nhìn cô, ánh mắt xoẹt qua một tia đau lòng...

Rốt cuộc Marinette đã làm gì... Tại sao luôn đối xử bất công đến như vậy?

---

Trời tối muộn, Marinette vô hồn trở về nhà...

Suốt cả một chặng đường dài, cô không hề nói đến một câu. Tikki cũng yên lặng an ủi cô...

" Hình như... chẳng có ai cần tớ nhỉ?" Marinette ngước mặt lên bầu trời âm u

" Có rất nhiều người, nhưng cậu không nhận ra..."

" Vậy sao..." Marinette không phủ nhận

Cô dựa lưng vào bước tường lạnh ngắt, bàn tay vừa mới được Adrien ủ ấm cũng trở nên lạnh lẽo...

Số phận sinh ra để định sẵn một cái chết...

Marinette cứng ngắt, cô đưa tay cầm con dao gọt hoa quả đưa lên đến cổ tay của mình...

" ĐỪNG!!" Tikki hét lên, vội vàng giật con dao trong tay cô ra.

" Cậu đang làm cái gì đấy hả??" 

" Tự tử thôi... Đằng nào tớ chẳng chết..." Marinette nhìn Tikki

" Cậu bị điên à!!" Tikki tức giận

" Phải! Tớ điên đấy! Tớ phát điên rồi! Chỉ là tớ chết thôi!! Chẳng ai cần tớ cả! KHÔNG MỘT AI!!" Marinette kích động, thân thể nhỏ nhắn run lẩy bẩy.

" Không một ai hết... Không một ai..." Marinette đau đớn thì thầm

Nếu đã chẳng một ai cần cô nữa thì chẳng phải chết đi cho xong sao?

Cô còn sống làm gì nữa?

17 năm qua cô sống có ích gì??

Bướm đen lặng lẽ đậu gần cửa sổ, bay vào trong phòng...

Bóng tối bao trùm xung quanh, bướm tím ẩn nấp trực chờ lao vào để đớp một con mồi.

Tikki nhíu mày, bay đến nuốt lấy con bướm! Bướm đen không kịp thoát, dần dần bị tẩy trắng hoàn toàn...

Marinette hốt hoảng đến đỡ Tikki đang rơi xuống, trái tim lại trùng xuống lạnh lẽo...

" Xin lỗi... Lỗi của tớ..." Marinette nước mắt đã sớm khô, thay vào đó là một mảnh trời xanh vô hồn.

Cô hôn lên trán bọ rùa nhỏ đã sớm ngất, đặt cô bé lên trên giường. Chuẩn bị đủ mọi thứ...Một lần nữa đi đến nhà Master Fu

" Cháu quyết định thử cách này?" Master Fu nhíu mày

" Vâng!" Marinette kiên định

" Kế hoạch này có yêu cầu rất cao, cháu có làm được không?" Karenza hỏi

" Cháu chắc chắn sẽ làm được!" Marinette nhìn bà

" Tỉ lệ thành công là 5%, nếu đối với cháu có lẽ là 10%... Nếu thành công cháu sẽ phải đi theo Karenza chịu khổ... Còn nếu thất bại..."

" Cháu biết..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info