ZingTruyen.Info

Without you [Miraculous]

Chap 21: Weird

nguyentrang0503

Lạ thật đấy...Hừm...

Marinette nhìn theo bóng bà ấy, cảm thấy vô cùng quen thuộc. Cô chưa từng gặp lần nào nhưng lại cảm thấy rất quen... 

Marinette day day trán, thở dài. Nhức đầu quá! Cô không nên soi mói người ta như thế, còn rất nhiều việc phải làm. 

" Ài..." Marinette vươn vai, vận động một chút.

Cô quay người lại, chạy bộ trở về nhà trước lúc đi học. 

---

" Marinette? Cậu đã đi đâu vậy? Oáp~..." Tikki mắt nhắm mắt mở bay ra từ chiếc giường ngủ

" Tớ đi dạo một lúc! " Marinette mỉm cười, đưa cho Tikki một chiếc bánh quy

" Umh.... Oa~ Mari! Tay nghề làm bánh của cậu ngày càng tăng rồi đó! " Tikki nhanh chóng ăn hết chiếc bánh quy

" Bởi vì tớ luôn nuôi một "sủng vật" như cậu chứ sao? " Marinette chạm nhẹ vào đầu Tikki

" Sủng vật?", cậu học tiếng trung bao giờ đấy? " Tikki 

" À... Thật ra hôm trước tớ lên mạng và thấy từ đó, chả hiểu sao nhớ luôn..." Marinette

" Nó có nghĩa là gì? " 

" Không nói đâu!" 

Ừ...Sẽ không nói đâu. Cũng giống như việc tớ yêu cậu vậy, Adrien...

---

Nhật ký

Ngày X tháng X năm XXXX

Hôm nay mình đã học lỏm được vài chữ tiếng trung của Master Fu, ông ấy là người Trung Quốc liệu có biết về bố mình ? Có lẽ không...Đất nước Trung Quốc rộng lớn như vậy mà. Nhưng mà mình vẫn muốn biết về bố mẹ của mình, chỉ một chút thôi cũng được. Thậm chí ngay cả hình dáng hay giọng nói của họ như thế nào, mình cũng chẳng biết.

Adrien đến tận bây giờ vẫn mất tích, không biết cậu ấy như thế nào rồi? Thật ra, 1/3 số thời gian khi mình biến thành Ladybug để tìm Adrien nhưng mình không dám nói cho Tikki biết, cậu ấy sẽ giận mất thôi. 

Đến bao giờ mình mới có thể cứu được Chat noir? Nhiều lúc mình cảm thấy rất mệt nhưng không thể nói với ai... Đây là lỗi của mình, cố lên Marinette! Ngươi làm được mà!!

Fighting!!!

---

" Cảm ơn Rena Rouge, Carapace! Hai người đã thật sự giúp tôi rất nhiều! " Ladybug mỉm cười nhìn hai người biến trở lại

" Ladybug, cậu không cần phải khách sáo thế đâu! Làm bạn đồng hành với một siêu anh hùng tuyệt vời như cậu thì không đáng gì! " Alya hào hứng nói

" Đúng vậy! Cuộc chiến này có vẻ khó khăn, cứ tìm tới chúng tôi khi cần! " Nino 

" Ừ... Thật tốt khi có các cậu." Ladybug cười nhẹ một cách đau khổ

Nhưng cô chắc chắn sẽ không bao giờ để cho họ biết...

" Tạm biệt nhé! " Alya và Nino nắm tay nhau chào Ladybug

" Tạm biệt..." Ladybug mỉm cười vẫy tay chào lại

Cô luôn mong muốn có một tình yêu giống như họ, được nắm tay người mình thích, được nghe những lời ngọt ngào mà người kia nói... Sẽ thật hạnh phúc biết bao, nhưng Marinette đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, cô ấy đã quá ích kỷ mà mong muốn mối quan hệ mới... Một mối quan hệ không phải bạn bè. 

Ladybug thở dài, cô ho nhẹ. Cảm thấy cổ họng mình lại nhói lên. Quá giờ uống thuốc rồi, mình nên về nhà thôi!

---

" LADYBUG! ĐỒ HÈN NHÁT! "

" LADYBUG! CÔ LÀ ĐỒ KHỐN NẠN!"

" Cô xem kìa...Đùn đẩy trách nhiệm của bản thân cho một cô gái yếu ớt! Tôi quen cô đã hơn 3 năm rồi mới biết, cô độc ác đến nhường nào..."

" CÔ IM ĐI! Đừng cố nói gì nữa! " 

Dường như sự phẫn nộ và đau khổ trong Chat Blanc đạt đến đỉnh điểm. Sức mạnh của cậu ấy như tăng vọt lên khiến cho Ladybug cảm thấy đích đến thật xa vời...

Chú mèo nhỏ của cô đang ở đâu?

Chat noir... Tớ vẫn thích màu đen hơn, trông cậu chói mắt quá...

Chat noir... Hơn 3 tháng rồi, tớ nhớ cậu!

Chat noir... Làm ơn trở lại đi

Chat noir... 

Tớ nhớ cậu!

---

" Marinette! Hay là chúng ta sẽ dùng cách khác nhé! Đừng tự làm khổ chính mình nữa..." Tikki lo lắng nói

" Ugh... Không được... Tớ không thể trì trệ thêm được một giây nào nữa... Tikki! Đừng cản tớ!" Marinette bỏ ngoài tai lời khuyên chân thành từ cô bọ nhỏ

" TIKKI! SPORT ON! "

Không được yếu đuối nữa!

Không được dùng tình cảm nữa!

Giờ tôi là Ladybug, không phải Marinette!

...

Trên mái nhà, người dân Paris không hề để ý đến vị anh hùng chấm bi kia do dự đến mức nào... 

Có lẽ họ chỉ để ý đến việc vị anh hùng ấy có giúp gì được cho Paris không...

Có lẽ họ chỉ để ý thấy mặt mạnh mẽ của vị anh hùng ấy chứ chẳng để tâm anh hùng cũng là con người...

Nhưng không sao, đó là việc của anh hùng...

Và tôi cũng sẽ chẳng phàn nàn gì cả...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info