ZingTruyen.Com

Winrina Hom Ay Toi Nhat Duoc Dai Tieu Thu

Hôm nay, bầu trời đêm ngoài cửa sổ âm u một cách lạ thường. Những vờn mây đen dày đặc cùng những trận gió lạnh lẽo hung hăng kéo đến, đem cả thành phố Seoul hoa lệ biến thành một vùng trời đen đến tĩnh mịch.

Căn nhà nhỏ im ắng với những ánh đèn chập chờn cùng mùi hương thoang thoảng của chiếc nến thơm đã cháy quá một nửa. TV vẫn được bật sáng, cửa phòng ngủ bị mơ toang, những ngọn gió hung hăng thi nhau đánh vào ô cửa sổ chưa được chốt khoá, phát ra những âm thanh kẽo kẹt rợn người, nhất thời khiến cả căn phòng khách vốn đang vắng hơi ấm lại càng trở nên lạnh lẽo hơn

- Chị ơi, nhanh nào nhanh nào, sắp tới cảnh hay rồi.

Giọng Minjeong văng vẳng từ dưới bếp vang lên, tiếp đó là tiếng bước chân của em lẹt xẹt chạy ra phòng khách với đầy đủ đũa muỗng trên tay.

Thì ra là, ngày mưa rảnh rỗi nên làm vài vắt mì cho ấm bụng ý mà.

Jimin cẩn thận đặt nồi mì lên bàn, sau đó vòng ra sau khoá lại chốt cửa sổ. Gió lạnh ngừng đánh vào, mùi thức ăn ngào ngạt lại triền miên toả ra, khiến cho căn phòng mới vài phút trước còn lạnh lẽo giờ đây đã trở nên ấm áp đến lạ.

Mưa ngoài trời đã bắt đầu trút xuống, ngôi nhà nhỏ của cả hai dường như trở nên tách biệt với thế giới bên ngoài. Jimin xì xụp húp mì, ăn được một chút, lại phải quay sang, tất bật bồi thức ăn cho em nhỏ nào đó vẫn đang bận xem phim đến mức tay chân quên cách cử động.

Điện thoại trên bàn bất chợt vang lên mấy hồi chuông văng vẳng kéo dài. Jimin liếc mắt, nhanh tay búi cao lọn tóc cho em, sau đó liền vội vã bắt máy.

Đầu dây bên kia vang lên mấy âm thanh kì lạ, chập chờn như radio nhiễu sóng, phải đợi qua một lúc sau, Jimin mới mơ hồ nghe ra được mấy câu từ với âm ngữ có vài rung rẩy.

- Jimin....chị lạnh...

Mi tâm nhất thời nhíu chặt, Jimin cau mày, buông đũa xuống, âm tiết thốt ra lặp tức gia tăng nặng nề.

- Chị lại còn mặt mũi gọi đến?

Minjeong vội dừng lại ánh mắt đang chăm chú chiếu lên TV, mơ hồ dồn sự tập trung vào chiếc điện thoại với mấy âm thanh nghe có vẻ bất an trên tay chị

Ymir ở đầu dây bên kia giã lả ho mấy tiếng, sau đó lại khó khăn nói.

- Chị đang đứng dưới nhà em...làm ơn...mau xuống giúp chị.

Nói xong liền đem điện thoại tắt mất, chỉ còn lại tiếng tút dài khó nghe cùng những âm thanh lất phất của cơn mưa nặng hạt mưa đang rơi bên cửa sổ.

Jimin khó chịu thả điện thoại xuống bàn, sau đó trầm tư nhìn ngoài khung cửa sổ lất phất mưa rơi, trôi qua một lúc liền quyết định mang theo dù, bỏ lại một câu nói rồi khẩn trương lao nhanh ra cửa khi Minjeong vẫn ngơ ngác ngồi đó ngậm đũa.

Minjeong lặng người nhìn theo bóng lưng chị vội vã rời đi, cõi lòng nhất thời liền trở nên trống rỗng, căn phòng nhỏ lại lần nữa bị sự lạnh lẽo của màn đêm bủa vay.

Một trận sóng dữ âm thầm đánh vào tâm trí khiến não bộ ong ong lên một cảm giác mịt mờ khó chịu. Minjeong lo lắng nhìn sấm chớp đang bắt đầu gầm vang, rạch vài đường sáng trên cao như muốn xé toạc cả bầu trời rộng lớn, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút bất an, vì thế liền vội vã đứng dậy, nương theo hướng chị vừa đi mà vội vã lao thẳng ra ngoài.

Lúc em xuống đến trước cổng nhà, mưa ngoài trời đã nặng hạt, rơi như trút nước. Trong màn sương, em mơ hồ nhìn thấy Jimin đang nặng nề dìu Ymir vào lòng, chống chịu với từng trận rét buốt đánh vào da thịt mà khó khăn đem cô ấy vào nhà.

Minjeong trông thấy cảnh tượng này mà đầu óc cảm thấy mông lung, em lặng nhìn hai người họ một ngã một nâng ở trước mặt, nhất thời có chút không cam tâm. Nhưng rốt cuộc em cũng không thể làm gì, chỉ đành thở ra một hơi não nề, nép người qua một bên để Jimin có thể dìu Ymir với cơ thể rủ rượi vào nhà. Lúc đi ngang, Jimin có giương mắt nhìn em, nhưng em chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, trấn an rằng bản thân vẫn ổn.

Jimin cẩn thận đặt Ymir ngồi trên giường, sau đó xoay lưng khẩn trương đi tìm khăn tắm và quần áo, dường như chỉ một ánh mắt cũng quên trao cho em, bỏ lại em ngẫn ngơ đứng đó nhìn Ymir với ánh mắt khó xử.

Ymir so với bộ dạng thảm hại của mình, tâm tình dường như có vẻ rất thư thái, cứ nhìn cái cách ánh mắt cô ấy quét quanh căn phòng với nét cười mờ nhạt trên môi, Minjeong lại càng cảm thấy lòng dạ cái nữ nhân này vốn không phải là thứ dễ đoán.

Sau khi đã tự mình thu hết mọi thứ trong căn phòng vào mắt, ymir lại lộ liễu chuyển tầm nhìn đến em, nghiêm túc đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lại vui vẻ mỉm cười.

- Tên em là gì?

Dù giọng điệu của cô ấy có vẻ rất êm tai, ngữ khí nghe qua dường như cũng không có một chút ác ý lẫn vào, nhưng chính nét mặt thản nhiên cùng dáng vẻ tự tin ấy lại là thứ làm em cảm thấy không an tâm nổi.

Minjeong không vội đáp lời, hai mắt chỉ nhàn hạ chiếu lên người Ymir, miễn cưỡng kéo cong khoé môi.

- Chuyện này chị có thể hỏi Jimin.

Nữ nhân kia mỉm cười, chậm rãi thu lại ánh mắt, giấu đi thứ tâm tư mịt mờ đang bị em kịch liệt đem ra thiêu cháy.

Đúng lúc bầu không khí bên trong đang dày đặc khí lạnh, Jimin liền như ánh mặt trời xuất hiện, mang nơi này nhanh chống biến trở lại trạng thái ban đầu.

Jimin mang cho Ymir một bộ đồ tạm bợ đặt trên giường. Sau đó lạnh mặt giục cô ấy mau vào nhà tắm, còn bản thân mình thì cùng em đi ra ngoài

Minjeong tự hỏi, có phải hay chăng là do em tưởng tượng, nhưng em thật sự có thể mờ nhạt nhìn thấy ánh mắt Jimin nhìn Ymir vẫn còn tồn lại một chút lưu luyến?

Rất nhanh Ymir đã thay xong một bộ độ khác trông an tâm hơn, nhưng dáng vẻ với ba vòng gợi cảm của cô ấy thực sự không được vừa vặn với chiếc áo của Jimin cho lắm.

Bầu không khí trở nên cô đọng khi Ymir xuất hiện, Cả ba người cùng đứng trong một tình huống khó xử với nét mặt đã tăng thêm vài phần gượng gạo.

Jimin hơn hết là người cảm thấy nhiều phiền muộn nhất, cô giống như người đang ở giữa trận tuyến, một chân đạp hai thuyền. Một bên là người yêu và một bên là người yêu cũ.

Jimin cảm thấy mông lung, não bộ trở nên trống rỗng khi ánh nhìn của mình thả lên Ymir bị Minjeong bắt gặp.

Jimin không hiểu rốt cuộc mình đang nghĩ gì, cũng không phải cô làm chuyện gì tồi tệ hay vụng trộm, nhưng dường như chính bản thân cô cũng biết, đáy mắt mình vẫn còn đọng lại lưu luyến với người cũ. Dù đã chia tay rất lâu, nhưng Jimin không thể phủ nhận, Ymir chính là thanh xuân của cô, nhưng chỉ tiếc là một thanh xuân không trọn vẹn.

Người ta vẫn thường nói, mối tình đầu là mối tình khó quên. Jimin chỉ chăm sóc và lo lắng cho Ymir, giống như một sự tôn trọng cho thời tuổi trẻ của mình.

Jimin thở ra một hơi, thu lại tầm mắt, sau đó vô thức ngắm nhìn một nửa góc mặt với ngũ quan tinh xảo của Minjeong, trong lòng lại rộn ràng.

Không cần biết quá khứ đã trải qua những gì, chỉ biết là tương lai hiện tại có em, vậy là đủ.

- Đêm nay cô ngủ ở phòng của tôi, ngày mai trời sáng thì lặp tức rời đi.

Jimin dừng lại dòng suy nghĩ miên man vẫn chạy trong não, hạ giọng nói.

- Thế em ngủ ở đâu?_Ymir rất tự nhiên hỏi lại

- Tôi ngủ cùng Minjeong.

Ymir nghe thấy, đáy mắt âm trầm nhìn em, sau đó gật đầu.

- Chị có thể dùng máy sấy tóc chứ?

- Ừ

- Còn cả...

- Mọi thứ cứ tự nhiên, không cần hỏi. Nhưng, chỉ đêm nay thôi

Minjeong đứng giữa cuộc trò chuyện, ngoài việc im lặng nhìn thì cũng chỉ cảm thấy mình giống như người thừa không hơn không kém. Nhưng dẫu sau cũng là bọn họ nói chuyện riêng, em cũng không có việc gì cần mà quá phận mà xen vào.

Mưa ngoài trời đã tạnh, những hạt sáng hiếm hoi của bầu trời đêm mới có cơ hội thả mình rơi vào khung cửa sổ với những ánh đèn ngủ chập chờn. Minjeong nằm trên giường, đầu óc trống rỗng, mong lung thả ánh nhìn vô hồn ngắm nghía trần nhà đơn điệu. Không hiểu sao, em không thể chợp mắt.

- Chị...

Em thó thé giọng gọi. Jimin trở mình, mở nhẹ mi mắt nhìn phong phanh vệt sáng trên đỉnh đầu, trầm giọng đáp lại.

- Chị đây.

- Hay là chị lên đây đi, để em xuống dưới._Minjeong ngẩng đầu, nhìn Jimin một thân đồ ngủ nằm dưới sàn nhà với tấm chăn mỏng lót tạm bợ, nhất thời có chút xót. Em từng ngủ thế này mà, em biết nó sẽ làm lưng chị đau nhứt vào sáng hôm sau thôi.

- Chị ổn mà, em cứ ngủ đi.

- Nhưng mà sàn nhà lạnh lắm, hơn nữa còn cứng nữa, chị ngủ không quen sẽ đau lắm đó.

- Thế em ngủ quen hả?

Jimin nghe giọng em thì thào bên tai với ngữ điệu không cam tâm, liền cảm thấy có chút buồn cười. Nếu bây giờ không phải là buổi đêm, chị nghĩ mình chắc hẳn sẽ được nhìn thấy nét mặt của em phụng phịu với hai má phồng to cho xem.

- Cái đó không phải vấn đề, tóm lại là chị mau lên đây đi.

Minjeong vừa dứt lời liền nhanh chống ngồi dậy, tự mình ôm theo cái gấu bông yêu thích rồi chui tọt xuống giường. Em đứng ở trên đất với đôi chân bé thó lọt tỏm trong ống quần, giương mắt nhìn Jimin vẫn đang thản nhiên nằm đó không hề xê dịch một li, liền mất kiên nhẫn réo lên

- Chị, chị mau lên đi chứ.

Jimin bị cái giọng mũi thỏ thẻ mà cố tỏ ra gắt gỏng của em làm cho bật cười thành tiếng. Hai mắt chị nhìn em, một cổ ấm áp dâng lên.

- Làm sao bây giờ, chị không ngồi dậy được, bé giúp chị đi_Jimin vương hai tay về phía em, mè nheo gọi.

Minjeong cảm thấy con người Jimin thật khó hiểu. Lúc ở ngoài thì mặt nặng mày nhẹ cau có cả ngày, đến khi về nhà lại làm ra cái dáng vẻ như mèo con to xác của mình mà đối đãi với em. Nhiều lúc em tự hỏi, có phải hay không Yu Jimin mà em từng Crush đến trốn nhà đi và Yu Jimin trẻ con đang ở trước mặt là cùng một người?

- Chị đừng có đùa nữa, mau lên giường đi. Sàn nhà lạnh quá trời nè.

Minjeong vừa làu bàu, vừa đưa tay nắm lấy tay chị, dùng lực kéo lên. Nhưng mà đột nhiên chị lại trở nên nặng quá, làm em nhất thời có chút khó khăn.

- Chị à, chị vừa tăng cân hả?

- Không đâu

- Em cũng nghĩ vậy, nhưng mà...

Minjeong còn chưa kịp dứt lời, cả người đã vì lực kéo ở đối diện mà mất đà ngã lên người chị. Em giật mình, hai mắt giương to nhìn môi chị đã gần ngay trước mặt, tim nhất thời đập loạn xạ, trong vài giây dường như não bộ đã quên cách hoạt động. Đến lúc em bừng tỉnh trở lại, nâng người muốn rời đi thì đã cảm thấy tay chị đang siết quanh eo mình.

- Nè nha, chúng ta đã là người yêu rồi, không phải chỉ một cái ôm em cũng keo kiệt với chị chứ

Minjeong lúc này lại đột nhiên nhăn mày, có chút không cam tâm mà lên giọng phản bác

- Chứ ai là người suốt ngày lầm bầm rằng yêu con nít chán chết hả?

- Là ai ta??_Jimin mỉm cười, vu vơ hỏi

Minjeong nhìn nét mặt trơ trẻn của Jimin mà phát bực, em đưa tay túm lấy môi chị, ngăn cho cái miệng này rãnh rỗi sẽ lại phát ngôn mấy câu làm em tức chết

- Lúc nào chị cũng bảo là "con nít thì không được hôn, không được ngủ cùng, bày trừ những hành động thân mật không cần thiết, cho đến khi đủ 18 tuổi".

Môi Jimin bị tay em giữ chặt nên không thể hoạt ngôn lươn lẹo như ngày thường, vì thế chỉ có thể nhướng mày khiêu khích em, ý cười trong mắt lại càng đậm

Jimin cảm thấy Minjeong là một người ấm áp, tốt bụng và đáng yêu đó chứ, những điều đó vừa vặn lại giống hệt như vẻ ngoài xinh đẹp của một nữ sinh tuổi 17, chứ không phải là một người với những lời nói hư hỏng treo ở cửa miệng vào lần đầu tiên gặp. Bản tính lương thiện mới chính là con người thật của em.

Mineong nhìn vẻ mặt của Jimin, bất mãn lại càng tăng cao.

- Cho chị biết nhé, em sắp 18 tuổi rồi, chỉ 2 tuần nữa thôi. Lúc đó em sẽ trở thành người lớn.

- 2 tuần nữa sao?

- Đúng đó. Đến lúc đó chị sẽ không còn lí do để bắt nạt em đâu.

Jimin vui vẻ nhìn em nhỏ đang nằm trên người mình luyên thuyên cái miệng nhỏ với vẻ mặt đầy tự hào. Nhân lúc em mất cảnh giác, Jimin nhanh chống gỡ tay em ra, sau đó kéo em lại, đặt lên trán em một nụ hôn.

- Quà đặt cọc nhé.!

Minjeong ngẩn ngơ nhìn chị, hai má điểm chút vệt hồng, sau đó lại thất vọng bễu môi.

- Lại hôn trán nữa sao?

Jimin bật cười, lại vờ hỏi lại.

- Thế muốn hôn ở đâu?

Minjeong không chút chần chừ, liền đem tay chỉ lên môi mình.

- Chị chưa từng hôn em ở đây.

- Ở đây sao?

Jimin mỉm cười, nhẹ nhàng tặng em một nụ hôn trên cánh môi mềm, dù chỉ là lướt qua, nhưng điều đó thực sự đã làm tim Minjeong đập rộn ràng trong lòng ngực

- Cái này là trả cho đêm trước.

Nói xong, liền không chần chừ tặng em thêm một chiếc thơm trên môi.

- Còn cái này là quà cọc nhé!

Một cổ ngọt ngào len lỏi trong lòng, Kim Minjeong hạnh phúc đến mức gò má của em không thể nào hạ xuống. Vành tai em đỏ ửng lên, giấu sự ngại ngùng đằng sau mái tóc dài rũ xuống vai.

Đêm nay, chắc là em sẽ mất ngủ mất thôii.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com