ZingTruyen.Com

#WENCLAIR

Wednesday Addams III

eskakakaka

"Tyler là hype."

Wednesday tuyên bố sau vài ngày xảy ra sự kiện bị hype tấn công. Cụ thể là 4 ngày.

Enid và cô đang ở trong phòng ký túc xá, hiện tại đang là 5h rưỡi chiều. Wednesday đã ra ngoài cả ngày hôm nay.

Vết thương của cô dù vẫn chưa lành hẳn, nhưng cô đã có thể hoạt động cánh tay bình thường trở lại. Enid mở to mắt nhìn vào Wednesday, người đang ngồi trên bàn làm việc, khoanh tay nhìn chằm chằm vào tờ tiểu thuyết.

"...sao cậu biết?"

"ảo giác."

Là khả năng ngoại lai duy nhất mà Wednesday có thể sở hữu, nó cho phép cô thấy được tương lai hoặc quá khứ trong một khoảng thời gian không xác định, tiếc là cô không thể kiểm soát nó, nó xảy ra rất ngẫu nhiên mỗi khi cô chạm vào thứ đồ vật, hay khi chạm vào người nào đó.

Enid đã nghe từng Wednesday nói về chuyện này. Cô không biết độ chính xác nó có cao không, nhưng nếu là Wednesday, cô có thể tin tưởng.

"vậy giờ phải làm gì? có cần tớ chạy qua đó xé xác hắn không?"

"đừng nói nhảm nữa Enid, mạo hiểm đấy."

Enid cảm giác Wednesday đang giấu điều gì đó, đúng hơn là không muốn nói ra.

"...làm sao cậu có được ảo giác?"

"chuyện đó không quan trọng."

Đúng vậy, Wednesday đang né tránh câu hỏi. Cô trông có vẻ không muốn nhắc tới, khuôn mặt chán nản hiện lên rõ ràng một cách vô hình.

"này, cậu hôn hắn ta à?"

"có thể nói là vậy?"

Enid như muốn gục ngã xuống giường của mình, câu nói mém tí nữa đã đẩy cô xuống một cái hố chứa đầy gai nhọn, nhưng Wednesday nói tiếp.

"cậu ta định cưỡng hôn tôi, nhưng tôi đẩy ra, va chạm mạnh khiến tôi gặp ảo giác."

Wednesday thở dài, như vừa trải qua một chuyện rất kinh khủng. Kiểu như, không tin là cậu ta sẽ dám làm thế với cô vậy. Điều đó khiến Enid phần nào thấy nhẹ nhõm.

"cậu không thích Tyler sao?"

"câu hỏi quái dị gì vậy? trông tôi giống con ngốc thích lẻo đẻo theo tên phản bội đó à?"

Tyler là con trai của vị cảnh sát chịu trách nhiệm điều tra vụ án mà cô đang khám phá, vậy nên cậu ta là lựa chọn hoàn hảo để moi móc thêm thông tin, nhưng ai ngờ chính hắn là kẻ làm cho ba mình cực khổ dọn dẹp cái mớ hỗn độn của mình gây ra đâu chứ.

"ra vậy."

Enid len lén nở nụ cười, điều đó gây sự chú ý cho Wednesday.

"có chuyện gì vui à?"

"vui chứ."

Không cho Wednesday có cơ hội hỏi thêm câu nào, Enid liền đặt ra câu hỏi.

"vậy giờ cậu tính sao?"

"tôi sẽ tìm chủ nhân của nó, nhưng trước tiên phải giam tên đó lại, nó sẽ gây nguy hiểm cho những người xung quanh."

Với kiến thức về sinh vật tên Hype, cô khẳng định hung thủ không chỉ có một.

Enid gật đầu. Nhưng thật sự cô không biết bước tiếp theo là gì.

"Enid, cậu không được phép tham gia vào vụ này."

"gì!? tại sao!?"

Enid hoảng lên, cô thật sự muốn giúp.

"sinh nhật hôm nay của cậu, hãy ở yên trong phòng, tôi sẽ trở về sớm nhất có thể, nghe lời tôi, đừng bước ra khỏi phòng."

"nhưng—"

"Enid."

Giọng nói lạnh như băng của Wednesday thành công khiến cô im bật, không thể làm gì ngoài đồng ý nghe theo.


"chúa ơi, không ngờ em lại chủ động tìm tới đây để nộp mạng."

Wednesday thở dốc khi cố gắng mở mắt quan sát, cô nhận thấy mình đang ở nơi mà hầm mộ của Crackstone được cất giữ, nó đã từng rất bừa bộn, nhưng hiện tại trông nó sạch sẽ và sáng sủa hơn một tí, xung quanh được bao phủ bởi những ngọn đèn cầy cũ kĩ.

Cô đã đi tìm Tyler, và tìm cách tra tấn hắn, nhưng cô bị đánh úp từ đằng sau, không ai khác lại là cô Thornhill.

Trong quá trình đi hành tên Tyler, cô không hề nhờ sự trợ giúp từ ai, dù cô biết điều đó là cần thiết, nhưng chắc chắn Enid sẽ một mực muốn đi cùng. Bọn họ giờ đây tốt nhất là nên hưởng thụ bữa tiệc sinh nhật của Enid, Wednesday quyết định giải quyết chuyện này một mình.

"em biết không Wednesday, từ khi em đến ngôi trường này, em đã giúp kế hoạch của cô chạy nhanh hơn bao giờ hết."

Giọng điệu nghe đểu đến tận màng nhĩ, Wednesday bị còng cả hai tay, có một vệt máu chảy từ đầu của cô, nó vẫn còn đang nhỏ từng giọt xuống mặt đất. có lẽ do cú đập quá mạnh vào đầu khi nãy.

Khi cô tỉnh dậy, cô ngầm đoán ra được tất cả, Thornhill tên thật vốn là Laurel Gates, cô ấy đã giả chết và trà trộn vào Nevermore với cái tên Marilyn Thornhill, mục đích duy nhất là muốn hồi sinh tổ tiên của mình, để có thể trả thù bọn ngoại lai.

Chính cô là chủ nhân của Tyler, và là người đứng sau tất cả những vụ án kinh hoàng mà Wednesday luôn cố gắng tìm cách giải đáp. Laurel đã giải phóng con quái vật bên trong và thao túng Tyler, ra lệnh cho hắn giết những người vô tội vì lợi ích cho việc rửa trôi thù hận của mình, và xuống tay bịt miệng những người đã suýt vạch trần được kế hoạch của cô, Kinbott, bác sĩ tâm lí của Wednesday là một trong những nạn nhân gần đây nhất.

Cô ta liên tục luyên thuyên về việc gia đình cô đã luôn thực hiện sứ mệnh của Crackstone trong nhiều năm qua, cái chết của người thân cô ta thực chất cũng do những trò mạo hiểm trong sự nghiệp đó.

Tyler đứng ngay cạnh đấy, im lặng quan sát cả hai. Laurel đang chuẩn bị gì đó và đặt chúng vào đúng vị trí xung quanh khuôn mộ, nhìn kĩ hơn thì đó là những bộ phận của cơ thể con người.

"không hồi sinh người chết được đâu. Tin tôi đi, tôi thử rồi."

"nhưng cô chắc Goody Addams không nghĩ vậy đâu. Bà ta không những giết Crackstone, mà còn nguyền rủa ông nữa."

"...việc đó thì liên quan gì đến tôi?"

Laurel nhìn Wednesday một cách phấn khích như thể đó là hiển nhiên.

"Wednesday Addams, em chính là chìa khoá" Cô ta nở một nụ cười khoan khoái.

"Goody đã phong ấn Crackstone vào quan tài bằng huyết ấn, chỉ có hậu duệ trực hệ của bà ta mới có thể giải phóng nó. Một hậu duệ còn sống trong đêm trăng máu."

Thật may thay, đêm nay là một đêm tuyệt vời.

Wednesday liếc nhìn Laurel, cô biết mình sắp phải gặp chuyện gì, cô sẽ trở thành vật hiến tế cho Joseph Crackstone.

Laurel lập tức tốc biến đến chỗ Wednesday đang bị trói, dùng tay kéo chiếc còng đang quấn quanh cô nàng đi đến gần hầm mộ.

Cô ta dùng một vật sắc nhọn rạch một đường dài lên bàn tay của Wednesday, khiến cô gầm gừ một cái, cơn đau liên tục kéo đến.

Cơn bỏng rát xuất hiện khi tay cô được ép vào một hình tròn có hoạ tiết kì lạ trên chiếc quan tài, cô nhăn mặt, cảm giác như nó lan đến tận xương tuỷ của cô, không kiềm chế được mà thở hỗn hễn, tiếng rên rỉ thoát ra càng ngày càng lớn. Wednesday cố gắng đẩy bản thân ra khỏi cái hoạ tiết đó, cô để bản thân văng xa cả dặm khi tách khỏi nó thành công.

Laurel lôi cô quay trở lại một góc cột, và bắt đầu đọc một loại thần chú nào đó, nhân cơ hội, Wednesday cố gắng phá còng tay của mình.

Khi câu thần chú bắt đầu cất lên, mọi bộ phận cơ thể được xếp ngăn nắp lần lượt phát sáng bao gồm cả những kí tự kì lạ xung quanh quan tài.

Căn phòng bị bao quanh bởi tiếng ồn của sấm, nó bắt đầu kết nối các bộ phận lại với nhau, và một vụ nổ xảy ra ngay bên trong đó, khiến tầm nhìn của Wednesday bị che mờ, cô cố gắng nheo mắt tìm kiếm sự hiện diện trong làn khói mờ ảo.
Joseph Crackstone, hắn ta đã được hồi sinh.

"con thuộc dòng dõi của ông, con đã kêu gọi ông để diệt trừ bọn ngoại lai, một lần và mãi mãi."

Laurel cất giọng sùng kính, nhìn chằm chằm vào Crackstone như thể ông ta là một vị thần.

Hắn ta trông cao lớn và sần sùi, gần như xác đã bị phân huỷ, nó chưa kịp làm quen với sự sống vừa đột ngột hình thành trong nó.

Hắn chìa tay ra với lấy Laurel.

"sự trả thù của ta sẽ kết thúc sớm thôi."

Laurel nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn và đặt một nụ hôn trang trọng.

"bên này cũng thế." 

Wednesday đứng dậy sau khi vật lộn với cái còng tay chết tiệt, nhìn Crackstone bằng ánh mắt viên đạn.

"Goody Addams."

Hắn ta dùng cây gậy bên cạnh mình, khiến cho Wednesday bị bất động, dù cô đang cố gắng giãy giụa bên trong để thúc giục cơ thể di chuyển.

"ngươi vẫn ở đó và ám ảnh ta, bản thân ngươi sẽ phải chịu những hậu quả mà ta đã trải qua."

Hắn ta lấy cho mình một con dao cỡ vừa, đâm thẳng vào vùng chí mạng dưới bụng Wednesday, và rồi xoay mạnh nó vào bên trong, cô có thể nghe thấy được âm thanh kinh tởm đó phát ra từ bụng mình.

Cô cố gắng đứng vững, không để bản thân ngã xuống phía dưới một lần nữa. Cô cố gắng phớt lờ cơn đau dã man của mình.

"giờ thì chết trong địa ngục đi, nơi mà ngươi thuộc về."

Crackstone bước chậm rãi về phía cửa ra, Laurel đi theo từ phía sau.

"mơ đẹp nhé Wednesday."

"chưa đến lúc để nên chết."

Đau đấy, nhưng cơn đau đó lập tức dịu đi, may mắn cô đã mặc một bộ đồ bảo hộ ẩn bên trong, nên vết thương không quá ảnh hưởng nhiều đến tính mạng, dù thế tiếng sột soạt phát ra từ bụng của cô khi bị con dao xoáy vào lúc nãy vẫn là thật.

Wednesday chạy thụt mạng và đá một cú vào người Crackstone trước sự chứng kiến quá mức ngạc nhiên của Laurel.

"mày—!"

Crackstone tiếp tục sử dụng quyền trượng của mình, áp nó lên người Wednesday, cô bị đẩy xa ra khiến lưng cô đập mạnh vào cổ quan tài dẫn đến máu từ thanh quản của cô toé ra, hắn tiếp tục phát huy sức mạnh của cây gậy khiến cơ thể cô trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, bản thân cô dùng tất cả sức lực để vật lộn khỏi sự kiểm soát của nó.

Crackstone dùng một tay nâng Wednesday lên không trung.

"kết thúc ở đây rồi, Goody Addams."

Không thể để bản thân càng một thêm khó thở, cô vùng vẫy lấy hai chân câu vào cổ Crackstone, dùng tất cả sức lực còn lại của mình hất mạnh đầu ông ta xuống, cơn đau ở bụng dần dần xé nát cô dù nó vết thương không rộng như cô nghĩ.

Một chút do dự cũng không, Wednesday nhanh tay rút con dao đang cắm thẳng trên bụng ra, đâm một nhát chí mạng vào trúng tim Crackstone, vặn nó vào sâu bên trong một cách mạnh mẽ, ông ta gào thét trong đau khổ, cơ thể như bị bốc cháy.

"Goody Addams, đừng hòng nghĩ ngươi sẽ thoát—!"

Giọng nói nhỏ dần, ông ta tan biến vào không khí, để lại bầu không gian im lặng, chỉ còn tiếng thở hỗn hễn, tiếng cạch cạch của ngọn lửa phát ra từ những cây đèn cầy.

Bỗng nhiên một tiếng cách phát ra.

"ấn tượng đấy."

Laurel vẫn đứng đó khi chứng kiến mọi thứ diễn ra quá nhanh, cô ta cầm lên mình một khẩu súng lục.

"cô mang theo mình một khẩu súng trong trận đấu tay đôi, quyết định sáng suốt nhất ngày hôm nay đấy."

"cô không thể trả thù, nhưng ít nhất cô vẫn giết được em."

Laurel chỉa nòng súng vào Wednesday, cô ấy đang tê liệt, thậm chí không thể di chuyển nổi, cơn đau vẫn đang xé dần Wednesday thành từng mảnh, máu đang tuôn ra nhanh hơn vì con dao không nằm ở đó nữa.

"và cả những người em yêu thương."

"...gì?"

Wednesday mở to mắt trừng vào Laurel. Như thể cô ta vừa nói một chuyện không thể tin được. Cô vội đảo mắt xung quanh tìm kiếm Tyler, nhưng chẳng ai ở đó nữa ngoài hai người.

"đừng tưởng cô không nhận ra. Cô chấp nhận một điều rằng em rất khó để nhìn ra sơ hở."

nhưng em lại để lộ điểm yếu của em một cách rõ ràng.

"Enid Sinclair."

Wednesday cắn chặt răng, khuôn mặt cô không còn vô cảm, mà chứa đầy sự chất vấn và tức giận. Thậm chí cả cơn đau đang dằn xé cô bây giờ cũng không thể làm cô để lộ quá nhiều biểu cảm đến thế.

"cô nói nhảm cái quái gì vậy?"

"Tyler đi về trường rồi, một mình thì buồn lắm, ít nhất phải có ai đó xoa dịu nổi đau cùng em bên dưới địa ngục mà, đúng không?"

"đừng có đùa."

Wednesday gằn giọng, đôi mắt chứa đầy sự phẫn nộ của cô khiến Laurel phải rùng mình một cái, nhưng rồi lại cảm thấy sung sướng. Cô ấy nắm chặt lòng bàn tay của mình sẵn sàng tung ra một cú đấm, nhưng cánh vai của cô lập tức nhuộm đỏ khi một viên đạn được bắn xuyên qua nó.

"!"

Wednesday theo phản xạ, cô ngồi rụp xuống khi tay kia đang nắm chặt cánh vai đang từ từ rỉ máu của mình, đến tận bây giờ cô mới để ý rằng vết thương 4 ngày trước trên cánh vai còn lại của mình đang lên cơn tái phát.

Các cơn đau cuộn tròn với nhau gây một cơn đau điếng và nhức nhói khủng khiếp cho Wednesday, cô cố gắng giữ tầm nhìn của mình vào Laurel và vừa điều chỉnh lại nhịp thở.

"không được đụng vào Enid. Nếu cô có gan, cả đời còn lại của cô sẽ chẳng an phận đâu."

Cơn đau khiến giọng Wednesday khẽ run, nhưng đến người ngu ngốc cũng biết Wednesday đang cực kì mất kiểm soát với cơn giận dữ của mình, ánh mắt cô chứa đầy gai nhọn, sẵn sàng đâm chết ai đó nếu có thể. Laurel có thể nhìn thấy cả gân trán của cô.

"mau gọi Tyler về đây, mau!"

Giọng nói cũng bắt đầu mất kiểm soát theo, Wednesday thét lớn như thể đang ra lệnh.

"tiếc lắm, bây giờ có lẽ Tyler đang làm loạn ở đó rồi, đến cả cô cũng khó mà ngăn được."

"con khốn."

Wednesday thốt lên khi dùng cánh tay lành lặn còn lại ném mạnh con dao lúc nãy về phía Laurel, khiến mặt cô hiện ra một vết thương nhẹ trên má.

"cứng đấy, nhưng được bao nhiêu đây thôi, mơ đẹp, Wednesday."

Ngay khi súng chuẩn bị bóp cò, ai đó đã xông vào và đánh ngất Laurel ngã lăn ra đất.

Wednesday cố nheo mắt lần theo dấu vết của kẻ xâm nhập, ánh sáng của ngọn đèn cầy và đen pin bắt đầu chiếu rọi lên gương mặt quen thuộc.

"Xavier?"

"may thật, Thing giúp tôi tìm cậu đấy."


Wednesday vẫn chưa quay về.

Buổi tiệc sinh nhật đã tổ chức được vài giờ trong phòng kí túc xá của cô và Enid, hiện tại đã rất khuya, ai nấy đều hăn say ca hát và vui chơi trong căn phòng nhộn nhịp.

"Enid, sao thế? hôm nay là sinh nhật cậu mà?"

Thấy biểu hiện có hơi thất vọng của cô, Yoko liền lên tiếng.

"xin lỗi, trông tớ tệ lắm sao?"

"không hẳn, nhưng nhìn cậu chẳng vui tí nào."

Khi Yoko phân tích, Enid hít một hơi thật sâu và nở một nụ cười tươi, cô không nên phá vỡ bầu không khí.

"đừng lo, tớ vẫn vui mà."

Enid dắt tay Yoko tiếp cận gần hơn với bữa tiệc. Mắt vẫn len lén liếc nhìn về phía cửa ra vào.

"Wednesday sẽ về ngay thôi, đừng sốt ruột quá." Cảm thấy như bị nhìn thấu, Enid rối rít giải thích rồi chạy vọt vào trung tâm bữa tiệc, Yoko luôn như thế, đôi mắt cứ như nhìn thấu hồng trần.

Phải rồi, Xavier đâu nhỉ?

Khi cô đảo mắt quanh phòng để tìm kiếm, thì cánh cửa đột nhiên bật ra, cô hoảng hốt nhìn xuống thân hình bé tí đó.

"Thing!?"

Trông ông ấy cực kì hoảng loạn, cô lập tức đặt ông lên giường trong sự bối rối của mọi người xung quanh.

Ông ấy bắt đầu giải thích tình hình với những cử chỉ như ngôn ngữ kí hiệu. Enid mất bình tĩnh khi hiểu ra mọi chuyện, rằng Wednesday đang gặp nguy hiểm, và Hype có thể sẽ quay lại bất cứ lúc nào. Cô quay sang cảnh báo mọi người với đôi mắt ngấn đầy sự lo lắng, như thể cô sắp oà lên tới nơi khi họ vẫn đang trong cơn hoang mang, nhưng vẫn gật gù nghe theo lời Enid nói.

Bỗng nhiên Yoko rít lên nhìn về hướng cửa sổ.

"mau nằm xuống! nhanh lên!"

Tất cả theo phản xạ đều nép mình vào hai bên bức tường rồi nằm xuống. Cửa sổ phòng đã bị phá nát, tiếng cửa kính vỡ có thể gây điếc cả tai đối với người bình thường, kèm theo đó là một con quái vật to lớn đang gầm gừ khát máu, mọi người nhìn vào nó trong sự hoảng loạn và gần như khó hiểu, nhưng mắt của con quái vật đó nhắm vào Enid.

"biến đi Tyler, tên khốn phản bội."

Enid gầm gừ khi cố gắng né các đòn tấn công mang tính nguy hiểm cực cao của nó, móng vuốt của cô mọc ra theo khả năng tự vệ. Tất cả mọi người đều dùng khả năng ngoại lai của mình để kiềm chế con quái vật, nhưng có vẻ vẫn chưa đủ, nó gào lên một cái rồi lao hàm răng sắc nhọn đó đến Enid với tốc độ không thể bắt kịp.

"Enid!!" Yoko thét lên khi cố gắng chạy hết vận tốc của mình về hướng đó, cố gắng vương tay về phía cô.

"!!"

Làn khói bụi che mờ mọi tầm nhìn, Enid vẫn nằm đó, cô từ từ mở mắt và nhận thấy bóng lưng quen thuộc đối với mình, nó trông thật vạm vỡ và an toàn dù thực tế nó thật nhỏ nhắn và mong manh. Cô nhìn sang hype, kẻ vẫn đang sừng sững ở đó, nhưng.

Enid nhìn xuống miệng nó, và rồi cô hoảng hốt, cánh tay bị đứt lìa đẫm máu đó không phải của cô, không phải của ai khác.

"WEDNESDAY!"

Wednesday đã bị đứt mất cánh tay trái, cô ấy gục xuống, tay còn lại ôm chặt lấy vai.

Enid hoảng hốt đỡ cô, em dò xét xung quanh cơ thể cô ấy, không kiềm được mà nức nở, cơ thể cô ấy trông thật thê thảm, hàng trăm vết thương nhỏ rải rác xung quanh nó, một chỗ hở lớn ở bụng và vai. Em chẳng thể hiểu nổi làm sao Wednesday có thể mang nó đi đến tận đây. Em run giọng, cố gắng gọi tên cô, tìm kiếm sự cầu cứu của ai đó trong căn phòng.

"để tôi! Mọi người xử lí được tên quái vật đó được mà, phải không?!"

Bianca lên tiếng, cô nhanh chóng chạy đến chỗ Wednesday, từ từ cố gắng xoa dịu cô ấy, cô đã dùng bài hát nhân ngư để vết thương bớt đi phần nào cơn đau, đồng thời thực hiện vài thủ thuật cầm máu cơ bản.

Tuy sức mạnh không thể bật lại Hype, nhờ vụ chấn động lớn đến mức muốn sập luôn cả khu kí túc xá đã lôi kéo thêm nhiều người đến và trợ giúp.

Sự kiên nhẫn của mọi người đã khiến nó cạn kiệt sức lực mà hoá lại thành hình dạng con người, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bầu không khí lại trở nên u buồn khi sự chú ý của họ rơi vào cảnh tượng trước mắt.

Enid ôm chặt Wednesday vào lòng, vô số những người đứng cạnh em đều mang khoé mắt ửng đỏ, Bianca chỉ có thể ngồi đó nhìn và bất lực, mắt cô ấy vô hồn nhìn chằm chằm vào người con gái nằm bất động trong lòng em.

Nước mắt em cứ tuôn ra như những con suối vô tận, khuôn mặt trắng bệt bên dưới của người ấy bám đầy những giọt lệ đắng cay của em, em không kiềm lại được nữa mà thét lên, rên rỉ trước cơ thể lạnh lẽo của Wednesday. Máu vẫn đang chảy ra, cơn đau vẫn không giảm, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Em liên tục gọi cái tên đó trong sự tuyệt vọng.

Wednesday Addams.

Cậu ấy không còn thở nữa.





















còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com