ZingTruyen.Com

#WENCLAIR

Wednesday Addams I

eskakakaka


"Enid Sinclair, từ hôm nay, Wednesday Addams, sẽ là bạn cùng phòng của em."

Một gia đình 3 người mang theo dáng vẻ huyền bí bước vào căn phòng với cô hiệu trưởng Weems. Cô gái đang ngồi trên chiếc lap top thoáng giật mình khi đang thưởng thức mv ca nhạc yêu thích của cô.

"...trông thật sinh động." Người đàn ông lướt sơ bộ ria mép khi nhận xét. Căn phòng được trang trí bằng nhiều màu sắc chói loá, nhiều thứ như gấu bông, đèn dây, tất cả những thứ đó đều được bố trí khắp nơi trong căn phòng, đặc biệt là khung cửa sổ, nó được dán lên bằng những tấm kính màu sặc sỡ, ánh sáng chiếu qua làm nó phản chiếu xuống sàn nhà trông như một cầu vồng.

Enid Sinclair, cô đứng dậy đi đến chỗ của gia đình. Cô ấy trông nổi bật giống hệt căn phòng, mái tóc ngắn ngang vai có màu vàng kem được nhuộm màu hồng nhạt và xanh lam loang ra ở đuôi tóc. Tay cô lộ ra bộ móng tay được sơn nhiều màu khác nhau, vàng, đỏ, hồng, vân vân... Đôi mắt của cô toát lên một màu xanh trông như cả một bầu trời, và hiện tại nó có chút ánh lên màu vàng sáng, có lẽ là do phấn khích.

Enid cười thật tươi để chào mừng cô bạn cùng phòng của mình.

"Chào cậu!"

Vui vẻ là thế, nhưng đáp lại cô là một cái gầm gừ kèm với cái trừng mắt khó chịu của Wednesday. Người nhìn trái ngược hoàn toàn với Enid bởi mái tóc được thắt hai bím gọn gàng đặt trên vai, và bộ đồ đen từ đầu đến chân trông thật u ám, cô thấp hơn Enid một chút, đôi mắt sẫm màu và đôi môi tái nhợt, làn da trắng bệt trông thật thiếu sức sống của cô làm cho Enid hơi hoang mang, ở giữa chân mày của cô luôn có nết nhăn khi nhìn xung quanh căn phòng, nó khiến cô muốn nôn ra bởi vì màu sắc sến súa của nó.

"xin lỗi cháu, con bé nhà cô dị ứng với màu sắc."
Người phụ nữ bên cạnh nhắc nhở cô bằng giọng nói dịu dàng khi đảo mắt quan sát căn phòng. Cả gia đình trông thật bí ẩn như nhau.

Lúc Wednesday cất giọng nói, Enid cảm thấy bất ngờ khi nhận ra so với bề ngoài lạnh lẽo của mình, giọng cô ấy nghe có vẻ ấm hơn, khác xa với tưởng tượng của cô.

Enid tiến đến hướng tới một cái ôm chào đón, nhưng cô bị từ chối thẳng thừng.

không thích ôm, hiểu rồi.

Sau đó cô dẫn đường cho Wednesday đi lấy đồng phục và tranh thủ giới thiệu sơ qua về ngôi trường.

"Nevermore được thành lập từ năm 1791, là nơi chứa chấp mấy thành phần dị thường, như chúng ta, cậu sẽ bị xa lánh nếu là người bình thường."

"đừng phí công, tôi không định ở đây lâu."

Enid vẫn chưa quen với giọng nói đặc trưng của Wednesday nên thỉnh thoảng, cô cảm thấy hơi bối rối khi Wednesday cất tiếng.

Còn Wednesday thì chẳng tỏ ra tí hứng thú nào.

"tại sao?" Enid nghiêng đầu hỏi.

"đây là ý tưởng của ba mẹ tôi. Ồ nhìn kìa, mẹ tôi đang cười đểu tôi." Wednesday nói khi ghim chặt cái ánh mắt thù hận vào tấm hình được trưng bày trong tủ kính của trường học, giọng điệu không chút biểu cảm của cô làm cho câu nói trở nên vui nhộn theo cách riêng của nó, khiến Enid cười thầm trong bụng, cô nhận ra Wednesday vẫn có một mặt hài hước như thế.

"họ cố tìm lí do mang tôi đến đây, cho kế hoạch tàn ác mà lộ liễu của họ." Wednesday nói tiếp khi mắt cô vẫn dán vào bức hình.

"kế hoạch gì?" Enid hớn hở trong sự tò mò, nhìn chằm chằm vào Wednesday.

"kế hoạch khiến tôi trở thành họ."

Wednesday bình tĩnh trả lời, cô quay sang chạm mắt với Enid, khiến Enid vô thức đảo mắt ra nơi khác, chính cô còn không hiểu tại sao mình lại căng thẳng như vậy. Có lẽ là do lần đầu tiên Wednesday chịu nhìn thẳng vào đối phương khi cả hai nói chuyện với nhau.

"well, tớ nghĩ cậu cần đính chính một chuyện, mọi người đồn rằng cậu đã ra tay giết đứa nào đó ở trường cũ, rồi ba mẹ phải tìm đường thoát tội cho cậu."

"đúng ra là hai đứa, nhưng cần gì đếm?"

Wednesday bước đi, bỏ Enid đang khựng người phía sau.

"Mấy kẻ dị thường ở đây có nhiều kiểu, nhưng có bốn bè phái chính là Răng Nanh, Lông Lá, Ngáo đá và Vảy Cá."

Cả hai người đang đi cùng nhau trên sân vuông, Enid bắt đầu liệt kê những tầng lớp xã hội bên trong ngôi trường cho Wednesday.

"đằng kia là bè Răng Nanh, còn gọi là ma cà rồng, cậu biết không, có vài đứa đã ở đây gần hơn chục năm rồi đấy."

Enid hướng mắt về phía một đám người đang tập trung lại thành nhóm, trong số đó có một người vẫy tay với Enid, Yoko Tanaka.

"còn đám bên này là đám Lông Lá, hay còn gọi là Người Sói, giống tớ."

Một tiếng hú ầm trời vang lên khắp sân vuông, khiến Wednesday cảm thấy tai mình như sắp bị rơi xuống.

"vào mấy ngày trăng tròn thì chỗ này ồn ào lắm, là lúc sói biến hình mà, tớ nghĩ cậu nên sắm cho mình một cái tai nghe chống ồn đến lúc đó."

Cả hai đều im lặng quan sát khuôn sân, cô lén nhìn xuống Wednesday nhằm muốn xem phản ứng của cô, nhưng không có gì ngoài biểu cảm lạnh lùng vô hồn đang nhìn chằm chằm về phía trước. Nhưng nó đem lại một vẻ đẹp khó tả đối với Enid.

"tôi đoán Vảy Cá là bọn tiên cá nhỉ?"

Enid hoàn hồn thoát khỏi trạng thái mê mang trong lúc tập trung vào vẻ đẹp trước mắt, nhận ra Wednesday đang đợi câu trả lời, cô kịp thời lấy lại bình tĩnh.

"cậu hiểu nhanh đấy. N-Nếu Nevermore tổ chức bầu cử lãnh đạo, Bianca Barclay là ứng cử viên sáng giá, dù q-quyền lực của cậu ấy đang sa sút." Chết chưa, bị lạc giọng rồi. Nhưng may mắn là Wednesday chỉ liếc nhẹ nhìn cô rồi quay trở lại vấn đề phía trước, Enid thở dài nhẹ nhõm.

Wednesday quan sát cô gái đang ngồi trên thềm của đài phun nước, tay của cô ấy nở ra những vảy cá khi cô ấy tiếp xúc với chất lỏng trong hồ.

"cô ấy từng hẹn hò với nghệ sĩ khốn khổ, Xavier Thorpe. Nhưng họ mới chia tay hồi đầu học kì, chưa rõ nguyên nhân."

Wednesday đưa mắt nhìn anh chàng mà Enid đang len lén hướng tay chỉ cho cô. Bức tranh anh ta đang di chuyển tựa như một hình động. Xavier Thorpe? cô đã từng nghe thấy ở đâu đó.

"thú vị đấy." Wednesday nói.

"tớ biết mà! Vlog của tớ chứa rất nhiều thông tin và là nơi trữ nguồn thông tin số một của Nevermore đấy!"

"này Enid!"

Enid giật bắn mình quay về hướng giọng nói phát ra. Giấu mình Wednesday ở đằng sau.

"cậu sẽ không tin được tớ đã nghe thấy gì về tin đồn của bạn cùng phòng với cậu đâu."

Một thanh niên cao lớn đi đến, đầu anh ta mang một chiếc mũ len để che đi mái tóc của mình, nói đúng hơn là những con rắn nhỏ đang ngọ nguậy bên trong. Nhưng không may một con rắn nhỏ đã thành công ló đầu ra từ cái mũ đó.

"cậu ta ăn thịt người đấy. Ngấu nghiến miếng thịt của đứa mà cậu ta giết." Nói xấu một cách công khai, Enid cảm thấy căng thẳng khi cảm nhận được hơi thở ấm áp liên tục thổi vào người cô từ đằng sau.

"tớ nghĩ cậu nên cẩn thận với cậu ta Enid."

"ngược lại mới đúng, nói thật, tôi phanh thây xác của đứa đấy ra rồi mới vứt nó cho thú cưng ăn."

Con rắn cảm nhận được bầu không khí lạnh buốt liền chui lại vào mũ, anh chàng kia, Ajax, đơ người với bề ngoài của Wednesday.

"Ajax, giới thiệu với cậu, đây là bạn cùng phòng của tớ, Wednesday Addams."

"woah...cậu ấy...trắng đen? nhìn như bộ lọc của Instagram—"

"bỏ đi, có mấy khi bọn Gorgon bớt ngáo đá đâu."
Enid nhanh tay đẩy Ajax rời đi, rồi quay mặt về phía Wednesday.

"cậu ta trông rất dễ thương, nhưng ngáo đá, nhưng không sao." Enid nói thêm.

Wednesday bước ra cánh cửa khi khoác lên mình một bộ đồng phục màu xám sọc đen thay vì màu tím đậm như mọi học sinh khác. Gomez và Pugsley nhanh chóng tạm biệt cô và trở lại trên xe. Trước khi rời đi, Morticia đã tặng cô một sợi dây chuyền, nó được bố trí bằng một chữ cái hình W, khi lật ngược lại sẽ là M, viết tắc tên của Wednesday và mẹ cô.

"nguồn động lực nào khiến mẹ làm ra thứ trang sức gớm ghiếc này?"

Câu nói không chút do dự của Wednesday khiến nụ cười trên mặt Morticia lắng xuống, nỗi buồn ánh lên trong mắt bà.

"mẹ, con không giống mẹ, con sẽ không dính vào tình yêu hay trở thành bà nội trợ, hay lập gia đình."

Morticia im lặng, rồi bà dịu dàng nói.

"họ bảo rằng con gái ở tuổi này rất hay độc miệng, nên mẹ sẽ không để tâm."

Wednesday nhìn bà rồi nhìn xuống sợi dây chuyền.

"may thật, vì mẹ làm gì có tâm mà để."

Nụ cười quay trở lại trên môi của Morticia, biểu cảm bà dịu lại.

"mãi con mới nói được một câu tử tế với mẹ."

Morticia gửi cho cô một quả cầu pha lê để tiện liên lạc, rồi mới thật sự rời đi, cái chạm vai nhẹ nhàng là hành động tạm biệt duy nhất mà cả hai có thể làm.

"cậu làm cái quái gì với phòng của tớ thế!?"

Enid thét lên khi cố gắng tiến gần về phía căn phòng, bây giờ là 7h tối.

"chia đều căn phòng."

Wednesday đứng dậy, dùng chân gạt những tấm kính màu loè loẹt của Enid sang bên kia ranh giới mà cô dựng sẵn trước đó.

"nhìn chả khác gì một bãi nôn bảy màu."

Wednesday nói một cách mỉa mai khi đi về phía bàn làm việc của mình. Đó là sự thật, màu sắc sặc sỡ như thế thật sự làm Wednesday cảm thấy khó thở như bị thần chết bóp cổ vậy.

"Tớ—"

"Tốt nhất là im lặng, đây là thời gian viết lách của tôi."

Enid đang cảm thấy rất bực, vì căn phòng mà cô cho là tuyệt nhất đang bị sỉ nhục.

"thời gian viết lách của cậu?" Enid hỏi.

"tôi dành một phần lớn thời gian cho việc này mỗi ngày, nếu cậu chịu làm thế thì Vlog của cậu đã mạch lạc hơn rồi."

Một lần nữa, Wednesday lại mỉa mai cách nói chuyện thiếu mạch lạc của Enid trong hầu hết các vlog mà cô đăng.

"tớ viết bằng giọng nói của tớ, bằng sự thành thật của tớ, nên tớ mới được nhiều người yêu thích." Enid đưa ra lời đáp trả khi cố gắng kiềm nén cơn giận bên trong lòng ngực của mình.

"vậy thì bọn họ bị đần rồi, họ chỉ nhận xét câu chuyện của cậu bằng mấy hình ảnh bé tí vô vị."

Wednesday đứng dậy đi đến giữa căn phòng đối mặt với Enid.

"ý cậu là emoji? đó là cách mà người ta thể hiện cảm xúc của họ, tớ nghĩ nó còn quá xa lạ đối với cậu."

Đáp trả lần nữa, Wednesday im lặng nhìn chằm chằm vào cô, Enid mĩm cười đắc thắng khi cô biết kiến thức về mạng xã hội của cô nhiều hơn cô bạn cùng phòng khó ưa của mình. Đồng thời cô cảm thấy chút căng thẳng khi Wednesday đột nhiên tiến lại gần với mặt của Enid.

"khi tôi nhìn cậu, đây là những emoji mà tôi có thể nghĩ đến. Dây thừng, xẻng, hố."

Để lại cơn giận dữ lên Enid, Wednesday quay trở về bàn lần nữa để tiếp tục công việc viết lách yêu thích của cô.

"với lại họ Addams đánh vần có 2 chữ d, nếu định nói xấu tôi thì đầu tiên phải phát âm đúng tên cái đã—"

"~~"

Tiếng nhạc kpop nổi lên khi Enid cầm điện thoại, cô mở to hết âm lượng rồi đu đưa theo nhịp của điệu nhạc. Khiến Wednesday như đang bị tra tấn, liền quay lại đề nghị cô tắt nhạc. Nhưng Enid vẫn ử ư để đó và tiếp tục công việc nhảy nhót của mình.

"cảnh cáo cậu lần cuối đấy."

"Grr!"

Wednesday đi thật nhanh đến chỗ Enid nhưng bị khựng lại bởi những móng vuốt sắt nhọn trên bộ móng của cô, điều kì lạ duy nhất là móng vuốt đó có màu bảy sắc cầu vòng. Phải rồi, Enid là người sói. Wednesday thầm nhắc nhở với bản thân.

"con mèo này có móng và nó không ngại dùng nó đâu."

Wednesday chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào Enid, cô chịu lùi lại khi Mrs Thornhill, quản lí khu kí túc xá đi vào, Enid cũng nhanh chóng giấu đi móng vuốt phía sau cơ thể.

Thiện cảm mà Enid dành cho Wednesday dần tan vào cùng không khí, hoặc ít nhất là cô nghĩ thế.

Khi Wednesday yêu cầu thách đấu với Bianca trong phòng đấu kiếm, cơ mà ấn tượng ghê, cả bộ đồ đấu kiếm của cô cũng trông thật khác biệt, bỏ qua chuyện đó, Enid cảm thấy sẽ có chuyện không lành xảy ra, bởi vì, bạn biết đấy, đối thủ là Bianca, người luôn có thành tích xuất sắc trong mọi bộ môn.

Nhưng sau trận đấu thì Enid đã biết mình lo thừa, khả năng chiến đấu và phản ứng của Wednesday rất nhanh nhẹn và đáng kinh ngạc, cô ấy dễ dàng lấy được ấn tượng từ cô, nhưng không dễ gì có lại được thiện cảm đâu nhé.

Mọi thứ thay đổi khi trận sau bắt đầu, nó trở nên nguy hiểm và gây cấn hơn vì Wednesday đã yêu cầu không mang nón bảo hộ. 'Ai đổ máu trước thì thua' là những gì Wednesday tuyên bố. Enid lạnh cả gáy khi chứng kiến trận đấu ác liệt giữa một học sinh xuất sắc và học sinh vừa chuyển trường, không chỉ riêng cô mà ai nấy cũng đều bị cuốn theo sự căng thẳng mà hai người họ tạo ra. Họ đấu đá lẫn nhau mà không chú ý đến xung quanh, nên mọi người dần tản ra để nhường sân chơi cho cuộc tranh tài khốc liệt.

Tuy nhiên thật không may khi thanh kiếm vô tình lao về phía Enid, người đang tập trung quan sát trận đấu mà quên cả việc di chuyển.

May mắn thay Wednesday kịp thời ngăn được mũi kiếm đang hiện diện trước mặt Enid, cô đẩy kiếm ra khi Enid và mọi người vẫn chưa lấy lại được tỉnh táo.

"đứng sát vào trong, nhanh." Giọng nói thì thầm của Wednesday nhưng nghe lại giống một câu quát mắng hơn, nó truyền tới tai Enid, khiến cô giật thót khi nhận ra mình đang phá vỡ bầu không khí của trận đấu. Cô rối rít xin lỗi và lùi về sau.

Wednesday đã để Bianca xoẹt một mũi kiếm qua trán của mình khi bản thân bị dồn vào đường cùng . Kết quả là cô đã thua trận. Mọi người đều thở hắt ra, nhẹ nhõm vì trận đấu đã kết thúc mà không có ai bị thương nặng. Riêng Enid vẫn đang thấy căng thẳng khi cô nhận ra mình là lí do khiến Wednesday bị xao nhãn. Bianca đi đến và xin lỗi Enid, cô mĩm cười và nói là cô không để tâm đến chuyện đó, chạy theo Wednesday đang lặng lẽ rời khỏi phòng tập.

"theo tôi làm gì? định cười vào mặt tôi à?"

"k-không...tớ muốn xin lỗi. Tại tớ mà...ừm...xin lỗi." Enid lắp bắp cố gắng tìm từ thích hợp để nói, nhưng thất bại.

"tôi không nhớ đó là lỗi của cậu, chỉ là tâm trạng hôm nay không tốt. Và đừng có làm cái hành động hối lỗi đó nữa, cậu khiến tôi buồn nôn chết mất."

Nghe có vẻ khinh miệt, nhưng giọng nói của Wednesday hình như đang dịu lại. Nó giống như một lời an ủi mà chỉ riêng Enid cảm nhận được. Cô lấy khăn tay của mình ra từ túi quần, đưa lên lau vết máu đang chảy dài trên trán của Wednesday, nhưng tất nhiên cô bị Wednesday đẩy tay ra, phải rồi, cô ấy không thích đụng chạm, mém nữa thì quên.

"nhưng sao cậu lại giúp tớ? cậu không giận tớ sao?"

"tôi giận cậu cái gì? những lời trách móc của cậu, tôi đã từng nghe những điều còn kinh khủng hơn như thế nữa nên chẳng có ấn tượng gì với tôi đâu."

"...nhưng dựa vào cái sở thích của cậu, tớ nghĩ cậu sẽ bỏ mặc tớ thay vì lao vào chặn đầu kiếm cho tớ."

Enid vô thức lí nhí nói ra suy nghĩ của mình về sự vô tâm thường có của Wednesday, sau đó lại nhanh tay bậm môi lại vì cô đoán mình đã thốt ra điều gì đó khiến cô gái kia phiền lòng.

Cô nhìn lên Wednesday, quan sát phản ứng của cô ấy, nhưng cô vẫn giữ biểu cảm vô hồn, nhìn chằm chằm vào hư không. Hình như cô ấy đang trong tình trạng...ờm, nói sao nhỉ, không được tỉnh táo?

"cậu không muốn người theo dõi của mình thất vọng khi gương mặt ưa nhìn đó của cậu bị dính sẹo, phải không?"

Wednesday nói mà không có một biểu cảm nào trên mặt, không, điều đó là đương nhiên, cô không làm thêm bất kì hành động gì mà chỉ từ từ chuyển sang sự chú ý vào Bianca phía sau. Cô đã vô tình bỏ qua gương mặt biến dạng của Enid, vô tư để lại câu gặp lại sau rồi đi đến chỗ Bianca, người đang ra hiệu gọi cô đến. Chủ yếu là Bianca muốn xin lỗi về sự cố, và bàn về trận đấu lúc nãy.

Wednesday, cô ấy vừa gián tiếp khen cô, x-xinh đẹp, phải không? 

Tất nhiên là theo một cách gián tiếp.

Enid đứng hình, câu nói của Wednesday cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, dù cô ấy trông có vẻ còn không quan tâm tới lời mình vừa nói.

Chỉ đơn giản là một lời khen, đây không phải lần đầu Enid được nghe, nhưng lần này thì khác. Cô đứng đó, mở to mắt nhìn chằm vào khoảng không vô định, miệng hơi hở ra, có nói thể cô đang nín thở, Enid cảm thấy mặt mình nóng rang khi đang cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"...chúa ơi.."

Cô ngồi thụp xuống, không giấu nổi nụ cười toe toét trên môi mà khúc khích. Wednesday Addams đã nghĩ cô xinh đẹp, cô ấy thừa nhận điều đó dù chỉ là thoáng qua. Riêng điều đó thôi đã khiến cô vui khôn xiết. Tiếng khinh khích của cô vang lên khắp hành lang, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh đó, không loại trừ Bianca và Wednesday phía sau.

"...cậu lại làm cái gì thế?" Bianca nhìn Wednesday rồi hỏi.

"sao cậu lại chắc chắn nguyên nhân là do tôi?"




còn tiếp.


thi cử cdb, ae tao đu otp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com